Từ Hoàng hậu có chút thẹn quá hóa giận, thay muội muội tìm hai quận mã, đều là tướng mạo đường đường, học vấn cũng đều không tầm thường, nghe những người kia giới thiệu tình hình trong nhà, chẳng phải quan lại thế gia, môn đệ cao quý, thanh bạch sao? Nói như thế nào...
Từ Hoàng hậu thật giận, liền ban sắc lệnh, ai dám xảo ngôn lừa dối, lại dùng mấy người không có đức hạnh lừa gạt Bản cung, cần phải nghiêm trị không tha, lần này người cầu thân thật sự đã ít hơn nhiều, nhưng một khi trèo lên cửa cầu hôn này, có thể cá chép hóa rồng, đội cảm tử vẫn không thiếu thốn.
Sau đó, lại có người giới thiệu cho Từ Hoàng hậu một vị thanh niên tuấn ngạn, người này họ Cam, tên là Cam Ngọc, trưởng công tử của Kim Lăng Sùng Chính thư viện Viện chính Cam Thanh Thiển. Cam phu tử đạo đức văn vẻ không thể bắt bẻ, từ đầu Đại Minh đến nay, trạng nguyên thứ nhất là đi ra từ Sùng Chính thư viện hắn. Cam phu tử trị gia nghiêm cẩn, vị trưởng công tử Cam Ngọc này thủa nhỏ đã được phụ thân dạy bảo cố gắng đọc sách, không ngoại giao.
Hôm nay Cam công tử đã lớn, nhưng, nữ sắc? Không chạm qua! Rượu? Không uống rượu. Tửu sắc tài sắc, mọi thứ đều vô duyên với hắn, cho nên quan viên nhận ủy thác đề cử Cam công tử không cần lo lắng quá mức, nam nhân như vậy, quả thực là không thể bắt bẻ, hoàn mỹ như ngọc, lão tử hắn càng thanh bạch, dốc lòng học vấn, không đi con đường làm quan, tuyệt đối không ngờ có nhược điểm nào.
Nhưng...
Cẩm Y vệ, Bắc trấn phủ.
Chu Đồ, Kỷ Du Nam, Vương Khiêm, Viên Giang, Trang Kính. Lý Côn Xuân, Chung Thương Hải, Cao Tường, tám đại kim cương đứng nghiêm trang hai bên, Kỷ Cương ngồi ở trên, giống như một bức tượng điêu khắc, một đôi mắt lợi hại giống như chim ưng quét qua tám tâm phúc của hắn hỏi: “Thế nào? Nói chuyện đi!”.
Vẻ mặt Chu Đồ đau khổ nói: “Đại nhân, ti chức đã tra qua, bát đại tổ tông của họ Cam này ti chức đều tra qua, thật sự không tìm ra tật xấu nào. Tiểu tử này giỏi nhiều mặt, không hề có khuyết điểm, nếu được thánh phong... Có thể còn có điểm kém, nhưng tuyệt đối được xưng tụng là quân tử trong sạch như nước. Nói thật, tiểu tử này suốt ngày căn bản không có việc gì khác, mỗi một việc đọc sách, đọc sách, đọc sách, như một thằng ngốc tử, ti chức không thể nắm được nhược điểm của hắn!”.
“Ngu xuẩn!”.
“Vâng!”.
“Phế vật!”.
“Vâng!”.
“Ngu ngốc!”.
“Vâng!”.
Kỷ Cương không vui liếc qua hắn, chuyển hướng sang Kỷ Du Nam: “Tiểu Kỷ, có biện pháp không?”.
Kỷ Du Nam mỉm cười đáp: “Đại nhân, người như vậy, đối phó dễ nhất. Hắn không có tật xấu, không phải bởi vì hắn tu một thân Hạo Nhiên Chính Khí, bách tà bất xâm, mà là bởi vì hắn từ đầu đến cuối không có cơ hội dính vào những thứ xấu này. Cho nên, người như vậy.
Dễ đối phó nhất!”.
Kỷ Cương nhíu mày, nhìn sang bảy tiểu đệ khác nói: “Các ngươi nghe đi, các ngươi nghe đi, bình thường bảo các ngươi đọc nhiều sách một chút, nguyên một đám chỉ biết là hô đánh kêu giết, giờ đây đã biết người đọc sách lợi hại chưa? Người không có bệnh, chúng ta có thể giúp hắn bị bệnh, làm việc gì, cũng phải động não!”.
Tám đại kim cương dưới tay Kỷ Cương, chỉ có Kỷ Du Nam này là người xuất thân đọc sách, Kỷ Cương nói xong, rồi quay lại nói với Kỷ Du Nam: “Thành Thụ, chuyện này giao cho ngươi, làm thỏa đáng cho ta được không?”.
Kỷ Du Nam cười hì hì chắp tay nói: “Đại nhân yên tâm, ngài cứ nhìn là được rồi!”.
Cam Ngọc đã ở Sùng Chính thư viện đọc sách, dưới sự ân cần dạy bảo của phụ thân Cam lão phu tử, sự tình duy nhất mỗi ngày chính là đọc sách, học có thể sống không, bây giờ còn không biết, cái này phải đợi hắn khoa cử cao trung làm quan mới biết được, nhưng tri thức chỉ uyên bác, mọi người đều biết.
Bởi vì hắn là con của Viện chính, mà người Viện chính lại cực kỳ nghiêm khắc, các học sinh cũng không dám tiếp xúc cùng Cam Ngọc, cuộc sống Cam Ngọc này vô cùng nhạt nhẽo vô vị, giống như tăng sư khổ hạnh bình thường, không hề biết cái gì là cuộc sống.
Nhưng một ngày nào đó, Cam Ngọc bị vài du côn đánh cho, nguyên nhân chỉ là vô tình va chạm, Cam Ngọc bị đánh đến mặt mũi bầm dập, được một người qua đường trượng nghĩa ra tay cấp cứu, vịn về nhà, giúp hắn lau chùi máu đen, băng bó miệng vết thương, thế là, hai người cứ như vậy nhận thức.
Người cứu hắn họ Long, gọi là Phi Long. Long công tử mở một cửa hàng bán thuốc ở trong thành Kim Lăng, gia cảnh giàu có. Hắn còn có một phu nhân, con gái rượu, ôn nhu chân thành, Cam Ngọc luôn luôn tiếp xúc với sách vở liền được hai vợ chồng nhiệt tình khoản đãi, Long công tử ăn nói phong nhã, Long gia nương tử biết thư đạt lễ, Cam Ngọc rất có cảm giác mới quen đã thân, do đó hai bên kết giao với nhau.
Cam lão phu tử được người mời đến phủ Tô Châu dạy học, hắn rất yên tâm với đứa con lớn từ nhỏ dốc lòng tài bồi này, mẹ đẻ Cam Ngọc chết sớm, phụ thân tái giá với thiếp thất, Cam lão phu tử không giao phó, cũng không quản việc của Cam Ngọc, Cam Ngọc vẫn tương đối tự do.
“Hiền đệ, không phải vì huynh đệ chê ngươi, ngươi cứ đọc sách như vậy, là không được. Đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường! Ngươi hẳn là người am hiểu chuyện đời nhiều hơn, thế gian trăm việc, nếu học vấn không sâu hơn, cũng bất quá là đống giấy lộn trong một con bọ ngu xuẩn mà thôi!”.
Lời nói không xuôi tai, nhưng từ trong miệng hảo hữu tri giao nói ra, thực sự không làm người ta phản cảm.
Cam Ngọc nói: “Long huynh đầy bụng học vấn, ăn nói bất phàm, tại sao không chịu tiếp tục đi học, tương lai theo sĩ làm quan, hiệu lực vì triều đình?”.
Cam Ngọc đã uống đến mặt đỏ tới mang tai, hắn vốn không uống rượu, nhưng hảo hữu khuyên bảo, còn có chị dâu Long gia, tự tay xào ra vài món ăn sáng hương vị rất ngon, ôn nhu mềm giọng chúc tụng, tiểu mỹ nhân này năn nỉ, rất khó cự tuyệt, cứ thế... Một lỗ hổng đã mở, Cam Ngọc giờ đây cũng thích nâng chén uống rượu.
“Ha ha, đọc sách dùng vào chuyện gì?”.
Long công tử cười to nói: “Chịu tội chỉ từ đọc sách, trí giả cũng không làm gì được!”.
“Long huynh nói lời ấy sai rồi, tất cả đều xét phẩm giai, chỉ có đọc sách tốt, sao có thể nói đọc sách không tốt?”.
Long công tử cười nói: “Từ xưa đến nay, người chỉ đọc sách sẽ không quá tót, như “Toan Đinh”.
“Tế Toan”.
“Thố đại”.
“Hủ pho”.
“Thư ngốc tử”. Chính là chuyên chỉ người đọc sách. Lúc thời Tần, có hiền triết nói qua: “Nho lấy văn làm loạn pháp luật” Tần Thủy hoàng sau khi nhất thống Hoa Hạ, sợ người đọc sách chiếm giang sơn mình, liền hành động “đốt sách chôn người tài”.
“Kết quả? Bọn hắn đã chết không ít, Trần Thắng Ngô Quảng tạo phản, Đại Tần vong, Lưu Bang và Hạng Võ cũng là người không đọc sách”.
“Lúc loạn Sơn Đông, Lưu Hạng không phải người đọc sách. Ngươi nói thiên hạ này, người thật sự được trọng dụng, có phải là người đọc sách không? Lục cổ khuyên Hán cao tổ dùng thi thư trị dân, Hán cao tổ nói như thế nào? Hắn nói! Chính là trên lưng ngựa mà lấy được thiên hạ, cần gì dùng thi thư?”.
Hán cao tổ nói, Chu Bột ít văn, nhưng người Lưu thị cần phải vậy. Về sau quả nhiên, Chu Bột này, cũng là người không đọc sách, hắn còn nói: “Mỗi một nho sinh về phía ngồi đông mà trách chi, không dùng lễ khách và chủ tiếp đãi” Triều Hán có Phó Giới Tử thủa nhỏ đọc sách, về sau rốt cuộc đọc hiểu, liền ném sách đi rồi nói: “Đại trượng phu lập công nơi xa xôi, sao có thể ngồi một chỗ tán nho” Ngay lập tức gác bút lên giá sách, theo việc binh đao, lại được phong hầu.
Thế là Ban Siêu cũng quăng sách đi nói: “Đại trượng phu đội trời đạp đất, giơ khiên, lập công cho nước, lấy phong hầu, sao có thể an phận sống với ngòi bút nghiên mực?”. Kết quả, người ta cũng phong hầu! Giương Hùng từng nói: “Văn vẻ chính là chút tài mọn, tráng phu không phải thế” Vi huynh chấp nhận thật sâu. Tống Thái Tông nói chuyện gì “Chỉ có đọc sách” chỉ là vì muốn yên ổn thiên hạ mà thôi!
Nguyên Hảo từng oán hận nói: “Nho quan không đáng một xu là!”. “Thư sinh chỉ hợp ở nhà bần nông!”. Tô Đông Pha Tô đại học sĩ lại nói như thế nào? Hắn nói: “Nhân sinh biết chữ gian nan khổ cực, lấy được tính danh có thể nghỉ ngơi”, rồi hướng con của hắn nói: “Người người đều nuôi con, hy vọng thông minh, ta bị thông minh lầm cả đời. Ta nguyện để đứa con ngu ngốc, không tai không nạn khó được công khanh, có thể thấy được, đọc sách là vớ vẩn”.
“Long huynh nói bừa, Long huynh nói bừa, ha ha...”.
Nếu bình thường nghe người ta nói người đọc sách như vậy, Cam Ngọc đã sớm lật mặt, phẩy tay áo bỏ đi, lúc này nghe thấy chỉ cười trừ, khóe miệng Long công tử giống như cười mà không phải cười, liền có chút biến hóa kỳ lạ.
Học xấu dễ học giỏi khó. Tựa như một mẫu thân từ ái, dạy dỗ hơn mấy năm, mới có thể dạy con của nàng mặc quần áo mang giày mang tất, mà một nữ nhân xinh đẹp, chi phí một phút thời gian đồng hồ, có thể khiến hắn thoát hết tất cả. Cam Ngọc chưa bao giờ tiếp xúc qua sự hấp dẫn, dưới sự hấp dẫn của Long công tử, từng bước trượt về phía vực sâu.
Hắn học được uống rượu, học được bài bạc, học được cách nghỉ đêm trong thanh lâu.
Áp lực dục vọng dồn nén hai mươi năm, một khi phát tiết ra...
Long công tử chỉ cần dẫn hắn vào cửa là đủ, Cam Ngọc là đệ tử tốt, rất nhanh lấy được sự nhiệt tình, chủ động, đầy nhiệt tình đắm chìm trong tửu sắc tài vận...
Phủ Chu Cao Hú, sắc mặt Nhị điện hạ âm trầm nói: “Chu Vương, Trịnh Tứ, Hạ Nguyên Cát... Những người này đang làm cái quỷ gì, chuyện này nhất định là chủ ý của đại ca ta, chỉ có hắn mới làm như vậy!”.
Kỷ Cương cẩn thận nói: “Điện hạ, thần nghe nói... Ban đầu Hoàng hậu nương nương từng có ý hứa gả quận chúa cho Phụ Quốc Công Dương Húc, mà Dương Húc, có tư tình với quận chúa, kết quả bởi vỉ hắn không muốn bỏ thê tái giá, nương nương giận dữ, lúc này mới chọn giai tế khác cho quận chúa, người xem, có thể là Dương Húc hay không...”.
“Có loại sự tình này?”.
Chu Cao Hú nghĩ nghĩ, do dự nói: “Đã là chính hắn chủ động cự hôn, cần gì phải làm xấu việc hôn nhân người ta?”.
Kỷ Cương giống như cười mà không phải cười nói: “Điện hạ, cảm tình, ai nói được? Có lẽ, mình không chiếm được, cũng không muốn để cho người khác chiếm được”.
Chân mày Chu Cao Hú nhíu lại: “Dương Húc này, bản vương ái mộ kết giao, nhưng hắn vẫn như gần như xa, thái độ mập mờ khó hiểu, cũng không biết hắn rốt cuộc đang đánh chủ ý gì!”. Chu Cao Hú vội vàng đi hai vòng trong phòng, rồi nói: “Việc này trước mắt cứ mặc kệ hắn, nhịn một chút! Trước mắt không nên phức tạp, việc cấp bách, là phải giải quyết họa lớn trong lòng bản vương!”.
Ánh mắt Kỷ Cương lóe lên, vội vàng hỏi: “Điện hạ có họa lớn trong lòng? Có thể phân phó thần, thần nguyện lo âu vỉ điện hạ!”.
Chu Cao Hú giật mình, vội vàng khoát tay nói: “Ngươi không cần phải xen vào, chuyện này, ngươi không xen tay vào được!”.
Hắn suy tư một lát, lại nói: “Vậy ngươi nhìn chằm chằm vào Dương Húc cho ta, nhìn xem chuyện này rốt cuộc là ai giở trò, chờ bản vương ra tay, hừ!”.
Ngũ quân đô đốc phủ, Khâu Phúc vừa mới thu được chiến báo, khóc không ra nước mắt.
Chiến thuật đại pháo đánh muỗi căn bản không thấy hiệu quả, pháo bắn, xác thực cũng tạo thành sát thương nhất định cho lũ khấu, nhưng nó nhất định phải thủ, nhất định phải giữ gìn, mà giặc Oa không băn khoăn việc này, chủ động thủy chung nằm trong tay giặc Oa. Thế là, hắn nghiêm túc ra lệnh, binh mã các vệ đông tiến ra tiêu diệt, giặc Oa nghe tin liền biến mất, giống như bị càn quét không còn.
Nhưng, Phúc Kiến Phúc Châu, Hạ Môn, Sơn Đông Đăng Châu, Lai Châu, lục tục đưa tới tin tức lũ khấu tấn công, lũ khấu tựa như con ruồi, chèn ép nó, máu độc khuếch tán, lại càng lây nhiễm ra nhiều địa phương, Khâu Phúc dù có bản lãnh thông thiên, cũng vô pháp ngăn chặn tất cả tin tức vùng duyên hải đưa đến, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể vứt bỏ một người, tìm kẻ chết thay, phụ trách tội không thể tiêu diệt lũ khấu!