Hạ Tầm trở lại trong phủ, một hạ nhân sớm đã chờ ở nơi đó lập tức đón chào. Tử Kỳ và Tạ Tạ tuy trước khi Hạ Tầm bị bỏ tù đã dặn dò các nàng, nhưng trượng phu vài nhà tù, vẫn lo lắng không thôi, đến lúc nghe thấy tin tức hắn đã vô tội phóng thích, người trong cực kỳ nhà hân hoan, nếu không phải thân phận hôm nay không thể so với trước kia, không thể để cho Hạ Tầm mất mặt, một đại gia đình này đã sớm chạy đến Ngũ quân đô đốc phủ nghênh đón gia chủ.
Tin tức là tiểu quận chúa Minh Nhi đưa tới, Minh Nhi nói xong tin tức vốn là phải ly khai, Tạ Tạ và Tử Kỳ sớm xem nàng là ân nhân cứu phu quân, sao chịu để nàng đi, nhất định phải giữ nàng lại, cùng nhau dùng cơm, ngồi ở đằng kia nói chuyện. Tạ Tạ vốn là nhân vật khéo léo, Tử Kỳ cũng từng trải giang hồ, mà chút sự tình họ nói hoàn toàn là sự tình Minh Nhi trước kia tuyệt đối không thể tiếp xúc, bởi vậy nên nghe rất say sưa.
Hạ Tầm hồi phủ, mọi người liền cùng nhau đi ra nghênh đón, Hạ Tầm nói ngắn gọn vài câu với người nhà trước, trấn an một phen, lại thấy Vương Vũ Hiệp đứng ở phía sau, nhất thời chen chúc không đến được trước mặt, liền chủ động đặt câu hỏi về phía hắn: “Vũ Hiệp, giờ đây Hứa Hử ở nơi nào?”
Người nhà nghe xong lập tức tránh ra một con đường, Vương Vũ Hiệp bước nhanh về phía trước, cúi bái về phía Hạ Tầm: “Đa tạ Quốc Công chờ rửa sạch oan khuất cho ta, Đô ti đại nhân vừa mới dùng thuốc, đang nghỉ tạm”.
Hạ Tầm đã sai người đưa Hứa Hử vào trong nhà mình để tiện khám và chữa bệnh, nghe vậy lập tức cùng bọn người Vương Vũ Hiệp, Lý Thiên Ngân thăm Hứa Hử, khí sắc Hứa Hử tốt hơn chút ít, giờ phút này đang ngủ thật say, Hạ Tầm không gọi hắn tỉnh dậy, thăm hỏi một phen, hỏi bệnh tình, Hạ Tầm xoay người ra khỏi phòng ngủ, liền nói với Vương Vũ hiệp: “Vũ Hiệp, thương thế Hứa Hử nghiêm trọng, ở lại phủ ta khám và chữa bệnh. Ngươi giờ đây lập tức chạy về, không thể dừng lại lúc này”.
Vương Vũ Hiệp kích động nói: “Quốc Công, chúng ta đã chết nhiều người như vậy, án này thẩm vấn đến đây sẽ kết thúc sao? Người vu oan hãm hại chúng ta, chẳng lẽ không bị trừng phạt?”
Hạ Tầm lắc lắc đầu nói: “Đương nhiên sẽ không, bất quá, đây là một án tử khác, tội danh các ngươi đã rửa sạch, triều đình lập tức sẽ phái người chạy tới Chiết Đông, phóng thích tướng sĩ bị bắt, ngươi phải lập tức chạy trở về, mang bọn họ hoàn chỉnh về Song Tự, để Song Tự một lần nữa nằm dưới tầm khống chế của mình.
Đồng thời, việc truy cứu trách nhiệm, đều có triều đình đi làm, ngàn vạn lần không được có người tự chủ trương dùng vũ lực trả thù, bất luận mượn cớ gì, điểm này rất quan trọng yếu. Chúng ta đã chiếm một chữ lí, chớ để chúng ta mất thế, nếu ta đoán không sai, bọn họ chó cùng rứt giậu, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp đả kích các ngươi trả thù, các ngươi đã được rửa sạch tội danh tạo phản lại một lần nữa định ra, mặc dù ngươi có một ngàn một vạn lý do, cũng không nói rõ được, hiểu chưa?”
Vương Vũ Hiệp đối với Hạ Tầm, bây giờ là cảm động đến rơi nước mắt, tất nhiên bảo sao nghe vậy, trong lòng tuy có phẫn hận, thực sự không dám trái lời.
Hạ Tầm nói: “Nhâm Tụ Ưng còn đang ở trên biền chờ tin tức, nguyên nhân hậu quả ngươi rõ ràng nhất, ngươi đi, cũng trấn an hắn một phen, nhớ lấy, không cần phải tự sinh sự. Các ngươi là người chịu oan khuất, việc rửa sạch oan khuất, để ta làm! Hoàng Thượng đã giao việc này cho ta lo liệu, đối với ta, ngươi nên tin tưởng chứ?”
Vương Vũ hiệp vừa nghe lời này quả nhiên yên tâm, vỗ ngực nói: “Quốc Công, ngài yên tâm! Ty chức lập tức trở lại, tuân theo ngài phân phó, xem trọng những huynh đệ kia, tuyệt không để cho một người nào sinh sự, giết người!”
Hạ Tầm gật đầu nói: “Tốt, ta không lưu ngươi lại, sự tình khẩn cấp, ngươi lập tức đi ngay, bằng tốc độ nhanh nhất chạy về, nhiệm vụ duy nhất: Coi chừng người một nhà!”
“Tuân mệnh!”
Vương Vũ Hiệp cũng là một hán tử thẳng thắn, được tín nhiệm liền không chút do dự, hô một tiếng, liền dẫn hán tử Song Tự vệ kia đi ra ngoài.
Hạ Tầm nhìn về phía Tả Đan trong đám người, nói: “Theo ta đến thư phòng!”
Tả Đan trong đám người lập tức theo hắn bước đi, đó là văn phòng, những người khác không được đi theo, Tạ Tạ nhẹ nhàng cười nói: “Được rồi, lão gia đã trở lại, mọi người có thể an tâm, đều đi làm việc của mình, giờ đây lão gia đang bận rộn, cần chú ý đến rất nhiều việc”.
Tiếp đó rồi hướng Minh Nhi nói: “Quận chúa, lão gia nhà ta có chỗ thất lễ xin hãy tha lỗi, tình thế bất đắc dĩ, lại mời quận chúa tới trước phòng khách ngồi, tin tưởng lão gia sử lý xong công sự, sẽ đích thân nói lời cảm tạ với quận chúa”.
Minh Nhi vẫn mặc một thân nam trang, nhẹ nhàng cười nói: “Tỷ tỷ khách khí rồi, Minh Nhi nhìn các ca ca quen làm việc, làm việc vốn nên là trước công sau tư mới đúng, Minh Nhi làm sao tức giận được”.
“Mời quận chúa...”
“Mời tỷ tỷ”.
Mấy nữ nhân hoà hợp êm thấm đi về hướng phòng khách, trong thư phòng bên cạnh, cửa phòng vừa mới đóng kỹ, Hạ Tầm đã không đợi mà hỏi thăm: “Phía bên Ngũ quân đô đốc phủ có động tĩnh gì?”
Tả Đan nói: “Quốc Công, từ lúc thẩm vấn xong thông lũ án đến giờ, Ngũ quân đô đốc phủ đã phái ra mười hai nhóm nhân mã, phân biệt cầm công hàm khác nhau, chạy tới địa phương khác nhau.
Bọn họ cố ý bố nghi trận, trực tiếp đi về hướng Chiết Đông, chưa hẳn là chạy về hướng Chiết Đông, chạy về phía chỗ hắn, cũng chưa chắc sẽ không chạy đường vòng tới Chiết Đông, cho nên ty chức không dám hành động, phái người tách ra đuổi theo. Nhưng mà, bọn họ trên đường không cần lo sợ, với công văn Ngũ quân đô đốc phủ phát ra yểm hộ, chúng ta sẽ không thể giữ người, nếu không dù có chứng cớ, cũng không lấy ra được, huống chi, bọn họ cẩn thận như vậy, chỉ sợ là không cầm theo vật chứng gì”.
Hạ Tầm xua tay nói: “Ta rõ ràng! Trận chiến này, đã mất ân oán cá nhân, chúng ta không thể nghĩ việc trả thù, đả kích kẻ địch một cách lớn nhất, suy yếu lực lượng bọn họ, mới là mục đích của chúng ta. Trước cứ đi theo, hành sự tùy theo hoàn cảnh. Mặt khác, ngươi an bài xuống, trước hết để cho đại hoàng tử bên kia hiểu rõ tình hình, tối nay, ta muốn nghĩ biện pháp bí mật gặp mặt Đại điện hạ”
“Tuân mệnh!”
“Còn nữa, trước đây, ta từng phân phó các ngươi tìm hiểu tình hình trong nước Nhật, giờ đây tiến triển thế nào?”
“Ty chức đã phái người dùng thân phận thương nhân đến được Nhật Bản, bí mật ẩn núp, tin tức hôm nay đưa về không coi là nhiều, muốn bọn họ dung nhập vào trong đó, còn cần thời gian”.
“Thời gian không còn kịp rồi, ta cần bọn họ lập tức phát huy tác dụng. Lợi dụng tất cả thủ đoạn, ở Nhật Bản, vốn là có kiều dân người Hán ta, có thể dừng bước ở nơi đó, đều có thế lực nhất định, gia nhập trong đó, không cách nào lập tức để mình dùng, cũng có thể mượn tai mắt bọn họ. Mặt khác, lại mật lệnh một nhóm người gia nhập đội ngũ hải tặc, tạm thời làm ‘hán gian’, chỉ có ở trong tim gan hắn, mới có thể nắm giữ tình báo trực tiếp, hữu dụng nhất, ta sẽ trọng dụng!”
“Tuân mệnh!”
“Ngươi đi làm trước đi, giờ đây ta đã nghĩ nhiều như vậy, để nhân thủ chúng ta tận lực tập trung ở Chiết Đông, người khác có thể đến đó trước cắm xuống, tùy thời chờ đợi mệnh lệnh”.
“Tuân mệnh!”
Tả Đan ôm quyền về phía Hạ Tầm, vội vã đi ra ngoài.
Hạ Tầm không lập tức đến hậu trạch, đi an ủi mình hai vị kiều thê, vì tâm can hắn không yên, hắn ngồi xuống, nhắm mắt trầm tư, phảng phất như lão tăng nhập định, đem những việc hắn đã làm, việc đang làm, việc kế tiếp cần làm, cẩn thận sắp xếp một lần, nghĩ đến vấn đề đều dùng mấy chữ rải rác nhắc nhở ghi trên giấy, lại cân nhắc hồi lâu, xác định không cần lập tức an bài việc gì, lúc này mới nặng nề dừng lại, mở một quyển sách ra, kẹp tờ giấy kia vào, một lần nữa để lại chỗ cũ, đứng dậy.
Trong khách sảnh, mấy nữ nhân hài nhi đang nói chuyện, đứng ở cửa. Tiểu Địch đi tới đi lui trông thấy Hạ Tầm vượt qua cửa tròn, lập tức hưng phấn mà kêu một tiếng vào trong phòng: “Thiếu gia đã về rồi!” Nói xong liền chạy vội ra nghênh tiếp.
Trên mặt Tiểu Địch dâng lên một mảng màu hồng giống như ánh bình minh, dù sao, đối với loại phương thức thân mật này của thiếu gia có phần không được tự nhiên, bất quá vẫn là rất hưởng thụ, rất vui vẻ.
Hạ Tầm cất bước vào phòng khách, Tử Kỳ và Tạ Tạ đều chào đón, kích động nói: “Tướng công!”
Vừa rồi nhiều người, không thể không khắc chế, lúc này có hai người lại khó kìm lòng nổi, nhưng trong phòng còn có tiểu quận chúa Minh Nhi, không thể tiến vào trong ngực Hạ Tầm, liền cưỡng chế đứng lại. Hạ Tầm lại mở hai tay ra, Tử Kỳ và Tạ Tạ thấy thế, cũng không nhịn được nữa, bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, nghẹn ngào gọi một tiếng “tướng công”, nước mắt tràn ra liền làm ướt đầu vai hắn.
Minh Nhi ôn ôn nhu nhu đứng ở đằng kia, nhẹ nhàng cười, ánh mắt thâm tình nghênh tiếp hai con ngươi nóng bỏng của Hạ Tầm, một vùng đỏ ửng liền hiện lên hai gò má nàng: hy vọng... nữ hài nhi nhào vào trong lồng ngực hắn là mình.
“Được rồi, ta không phải bình yên vô sự sao, đừng khóc!” ’
Hạ Tầm vỗ vỗ các nàng vai, hai vị kiều thê lau nước mắt, nhìn sang nhau, xấu hổ quay đầu đi. Hạ Tầm nhìn Minh Nhi, từng bước một đi vào, đầu tiên là vái chào thật dài, Minh Nhi thở nhẹ một tiếng, vội vàng nghiêng người ra, vội la lên: “Ngươi... Quốc Công, ngươi đang làm chuyện gì vậy?”
Hạ Tầm nghiêm nét mặt nói: “Công là công, tư là tư, nên tạ ơn, còn phải tạ ơn!”
Minh Nhi tất nhiên hiểu rõ hắn nói là có ý tứ gì, trong tâm nhất thời ngòn ngọt: “Coi như ngươi có lương tâm, rốt cuộc biết người ta làm tốt!”
Hạ Tầm nói: “Được rồi, đều ngồi đi, quận chúa cũng mời ngồi, vừa vặn có một số việc, nói cùng nhau”.
Tâm hồn thiếu nữ của Minh Nhi nhất thời nhảy dựng lên, trong lòng vừa mừng vừa sợ, vừa vui vừa thẹn: “Hắn muốn nói chuyện gì, không phải là... ?”
Nghĩ đến đây, Minh Nhi nhất thời xấu hổ, hận không thể lập tức chạy đi, hết lần này tới lần khác, hai chân dường như ghim chặt trên mặt đất, động cũng không động được.
Không ngờ Hạ Tầm ngồi xuống, câu nói đầu tiên đã khiênh nàng thần trí trở về.
“Ta đã xin Hoàng thượng đi giết giặc, ít ngày nữa sẽ đến Chiết Đông, Tổng đốc Sơn Đông, Nam Trực Đài, phủ ứng Thiên, Chiết Đông, Phúc Kiến, binh mã năm tỉnh, chuyên tiêu diệt hải tặc! Ngày mai lên triều, ý chỉ sẽ hạ xuống!”
Tử Kỳ vui vẻ nói: “Tổng đốc năm tỉnh? Tướng công, cái này... cái này chẳng phải còn uy phong hơn so với Quốc Công sao?”
Tiểu Địch cao hứng nhảy lên: “Thiếu gia lại thăng quan sao?”
Tạ Tạ liếc nàng một cái nói: “Quyền lực, thật ra lớn hơn chút so với Quốc Công, nói thăng quan, cũng chưa hẳn!” Nói xong liền chuyển hướng Hạ Tầm, mày ngài cau lại nói: “Tướng công, quyền lực lớn, trách nhiệm tương ứng cũng lớn, Khâu Phúc cũng không phải là người tầm thường, nhưng hắn thất bại thảm hại ở chiến trường Chiết Đông. Tướng công chưa bao giờ mang qua binh, bỗng chốc mang nhiều như vậy binh, có thể thành công sao, vạn nhất thất bại...”
Tử Kỳ và Tiểu Địch vừa nghe, lúc này mới hiểu cũng không phải chuyện gì tốt, Tiểu Địch lập tức khẩn trương nói: “Thiếu gia, nếu không... chúng ta không cần phải cũng được, không đi chiến tranh nhé?”
Hạ Tầm không nói gì, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Minh Nhi.
Tiểu nha đầu là sẽ vì hắn mà lo lắng không? Lo lắng? Hay không lo lắng?