WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Cẩm Y Dạ Hành

Chương 508: Điểm tướng (2)

Chương 508: Điểm tướng (2)


Mính Nhi cẩn thận suy nghĩ, chậm rãi hỏi: “Quốc công từng nghe nói qua Sào hồ Du gia chưa?”

Hạ Tầm lắc lắc đầu nói: “Nếu nói võ tướng công thần hệ Bắc Bình, ta đều biết rõ một chút, với chỗ võ tướng trong cựu thần của Kiến Văn biết lại không nhiều. Sào hồ Du gia? Nghe đến cũng là một thế gia rồi, trong kinh thành chưa từng nghe nói”.

Mính Nhi nói: “Cái đó cũng đúng, bởi vì người Du gia, cũng không ở trong kinh, mà ở Sào hồ dưới sự quản lý của phủ Phượng Dương”.

Nói đến đây, nàng cười duyên nói: “Phủ Phượng Dương vốn thuộc quản lí của Nam Trực Đãi, ngươi Tổng đốc năm tỉnh này đã quản Nam Trực Đãi, muốn điều người Du gia đến đó là rất danh chính ngôn thuận rồi”.

Hạ Tầm vội nói: “Du gia này am hiểu đánh thủy chiến?”

Mính Nhi nói: “Đó là tất nhiên, Du gia bổn triều, khởi lên từ Du Đình Ngọc quận hồ Hà Gian. Du Đình Ngọc vốn lại không phải họ Du, hắn là hậu duệ đệ thất bộ Mông Cổ quốc chủ Khâm Sát bộ thành Vũ An (nay trong địa khu Ninh thành Xích Phong Mông Cổ) Hoàng Dương, họ Ngọc Lí Bá Nha Ngô thị. Cha hắn Bất Hoa Thiết Mộc Nhĩ, là Nguyên soái triều Nguyên đông lộ vạn hộ phủ, Tri xu Mật viện sự, sắc phong Vũ Bình quận vương.

Nhưng mà, lúc Thái tổ hoàng đế khởi binh, hắn lại suất lĩnh thủy quân quy phụ Thái tổ hoàng đế, ngươi cũng biết, Giang Nam nhiều nước, mà lúc đó chiến trường chính tranh thiên hạ liền ở Giang Nam, Du gia vì Thái tổ hoàng đế tranh thiên hạ lập xuống chiến công hiển hách, nếu như nói Đại Minh ta hôm nay tướng lĩnh có thể đánh thủy quân nhất, hẳn là Du gia. Ngoài ra, bởi vì Du gia cùng thủy quân trong đó tự nhận một cờ, bởi vậy cùng thủy quân Tích Đông không có liên quan gì.

Ngươi hôm nay đánh giặc Oa, hơn nữa còn phải ra biển thẳng đến sào huyệt giặc Oa, hắn phải dùng thủy quân. Mà thủy quân Chiết Đông đã bị ngươi đắc tội rồi, muốn tìm một chi đội ngũ đã có thể đánh trận, lại cùng ngươi và thủy quân Chiết Đông giữa đó ân oán không hề liên quan, vậy Sào hồ Du gia liền là nhân tuyển thích hợp nhất!”

Hạ Tầm vui vẻ nói: “Kẻ biết không khó, kẻ khó không biết, ta cái này là vấn đề khó giải quyết nhất, quận chút một lời mà giải rồi”.

Mính Nhi nhẹ nhàng khoát tay nói: “Tạm đừng nói cảm ơn, trưởng nữ Du gia, từng nhận Thái tổ hoàng đế ngự phong Kim Hoa công chúa, ta cùng nàng cũng quen biết, cho nên đối với Du gia biết rất rõ. Du gia am hiểu thủy chiến, nhưng mà mấy năm nay, bọn họ dù sao canh giữ ở Sào hồ, rất ít tiếp xúc biển lớn. Biển cùng hồ, cách biệt một trời, không thê quơ đũa cả nắm, ngươi tuy cần một đội tử đệ binh, lại cũng cần một đội quân quen hải chiến đánh tiên phong”.

Hạ Tầm nói: “Cái này lại không thành vấn đề, Song Tự vệ đi lâu trên biển, với tình hình biển cùng đường biến thậm chí hải chiến, rõ như lòng bàn tay!”

Mính Nhi nói: “Lời tuy như thế, nhưng Song Tự vệ tổng cộng được bao nhiêu người? Ngươi để cho bọn hắn quấn quanh Song Tự vài vòng không có vấn đề, muốn bọn hắn viễn dương ra biển đi bao vây tiêu diệt ổ giặc Oa, ngược lại không đủ nhân thủ, có thể sao? Lại nói, bọn họ tuy am hiểu thủy chiến, nhưng phương thức hải chiến kia, chỉ sợ cùng thủy quân ta không hoàn toàn giống nhau, lúc trước ta…”

Nàng vừa muốn nói: “Lúc trước đại ca ta bình luận quần đạo Đông Hải từng nói qua…” đột nhiên nghĩ đến không nên nhắc tới hắn, liền sửa lời nói: “Ta trước kia nghe nói, hải tặc dùng thuyền bè cùng chiến hạm của thủy quân ta có chỗ khác nhau, chỗ phân phối vũ khí cũng khác nhau, phương pháp tác chiến liền cũng khác nhau. Ngươi nên biết, bọn họ nếu là độc lập tác chiến thì không cần nói tới, đã cùng đội ngũ thủy quân ta cộng đồng tác chiến, quan trọng nhất là hiệp đồng”.

Sắc mặt Hạ Tầm ngưng trọng lên, khẽ gật gật đầu.

Minh Nhi nói: “Tùy Diễm đế ba lần đánh Cao Lệ, triều Nguyên lúc cường thịnh cũng từng mấy lần đánh Nhật Bản, kết quả như thế nào, ngươi hẳn biết. Tuy hôm nay đánh chỉ là giặc Oa, không phải chinh phạt nước Nhật Bản, nhưng mà lực lượng, lại cũng không so được Tùy Diễm Đế và triều Nguyên lúc đó dốc lực cả quốc gia, nếu như một khi chủ quan, ngươi tổn thất có thể nghĩ tới, chỉ sợ đến lúc đó nhìn đến, Kỳ Quốc Công trận thua hôm nay, cũng có thể tính là thắng to rồi!”

Hạ Tầm trịnh trọng gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, tuy có vết xe đổ của Khâu Phúc ở phía trước, nhưng mà đến lượt trên đầu ta, ta vẫn là không tránh khỏi xem thường kẻ địch, nếu không phải quận chúa nhắc nhở, thật là ủ sai lầm nguy hiểm lớn!”

Tử Kỳ cùng Tiểu Địch tâm nhãn thẳng, tiểu quận chúa phen lời nói này chẳng khác gì lại cứu Hạ Tầm một mạng rồi, hai người nhìn hướng ánh mắt Mính Nhi, đã tràn đầy cảm

kích. Tạ Tạ lại mơ hồ cảm giác có chút cổ quái, làm vợ chồng mấy năm, nàng còn không hiểu rõ Hạ Tầm sao? Hạ Tầm trừ khi không cho chính mình gây thù hằn, một khi dựng lên kẻ địch rồi, hắn tuyệt đối sẽ dùng thái độ nghiêm túc nhất cẩn thận nhất đi đối đãi, cho dù đối phương nhìn đến so với hắn nhỏ yếu hơn nhiều.

Một trận này quan trọng như thế, hắn thật sẽ chủ quan khinh địch như vậy? Tại sao luôn cảm giác có chút… có chút cố ý dựng lên một cái đài, để cho tiểu quận chúa phát huy ý tứ đây?

Tạ Tạ tiểu hồ ly hồ nghi nhìn nhìn hai người, từ trước đến nay, hoài nghi như có như không lại nổi lên trong lòng.

Mính Nhi thấy chính mình có thể đối với Hạ Tầm có chỗ trợ giúp, trong lòng cũng rất vui vẻ, nàng nở nụ cười ngọt ngào, lại nói: “Cho nên, ngươi còn cần tướng lĩnh thủy quân đã đánh qua hải chiến đến thay ngươi trù tính chung toàn cục. Chỉ huy Thiêm sự Xích Trung của thủy quân Phúc Châu, cùng Nam Dương đại đạo Trần Tổ nghĩa lớn lớn nhỏ nhỏ đánh qua không ít trận, ngươi muốn điểm tướng, người này đủ trọng dụng. Hắn là bộ tướng thân tín khi còn sống của gia phụ, ngươi muốn dùng hắn, đại khái không phải lo lắng sẽ có chuyện bằng mặt không bằng lòng, kéo chân sau của ngươi phát sinh!”

Cái này thật là kẻ biết không khó, Hạ Tầm nếu như tự mình đi ra thăm dò, đương nhiên cũng có thể thăm dò được những tướng lĩnh am hiểu đánh thủy chiến kia, nhưng mà muốn hắn tìm ra rõ ràng những tướng lĩnh này cùng các tướng lĩnh thủy quân Chiết Đông thậm chí Khâu Phúc, Chu Cao Hú trong đó có phải có quan hệ phức tạp rắc rối hay không cũng rất khó, mà thời gian lại không cho phép hắn đi làm rõ ràng những quan hệ này, nếu như hắn đem người ta lôi ra biển, hắn chính là Nhạc Võ Mục (Nhạc Phi) phục sinh, thì trận này cũng hẳn thua không thể nghi ngờ. Mà nay có Mính Nhi có tiểu nha đầu của đệ nhất công thần thế gia Đại Minh này ở đây, những vấn đề này giải quyết dễ dàng. Mính Nhi đã dám đề cử cho hắn hai đội ngũ này, như vậy hai đội ngũ này lòng trung thành tuyệt đối có bảo đảm.

Hạ Tầm cực kì vui mừng, lại cẩn thận dò hỏi một phen hai đội thủy quân này, một hồ một biển rõ ràng tình hình, trong lòng đã có tính toán, lúc này mới đứng dậy tiễn Mính Nhi rời đi.

Một gia nhân đưa Mính Nhi đưa đến cửa ra vào sau viện, nữ quyến liền dừng bước, Hạ Tầm một mình cùng Mính Nhi đi hướng bên ngoài.

Tiểu Địch nhìn bóng lưng bọn họ, buột miệng nói: “Mính quận chúa thật là lợi hại, dăm ba câu liền giải quyết chỗ khó xử lớn của thiếu gia. Nàng nếu là người nhà của chúng ta

vậy tốt rồi, thiếu gia có người giúp đỡ lớn, lại được người Từ gia chống lưng, những người xấu kia muốn động thiếu gia nhà ta, liền phải tự đánh giá một chút”.

“Hu?”

Kẻ nói vô tâm, người nghe hữu ý, Tạ Vũ Phí quét mắt nhìn nàng một cái, rốt cuộc biết trong lòng của mình mơ hồ không bình thường kia rốt cuộc là cái gì rồi.

“Hắn sẽ không… sẽ không… thật có gan to như vậy chứ? Ông trời! Đó chính là muội tử của hoàng hậu nương nương! Ngươi cùng Tử Kỳ lén đính chung thân, từ Sơn Đông chạy đến Kim Lăng, cũng còn kêu người bắt về đánh mặt mũi bầm dập, nếu là ngươi cùng tiểu quận chúa lại phát sinh chút gì đó… Hoàng hậu nương nương sẽ không vươn ra ngón tay ngọc nhòn nhọn, vẽ hoa lên mặt ngươi liền bỏ qua như vậy sao?”

Tạ Vũ Phi trong lòng lo lắng nghĩ.

“Mính Nhi!”

“Ha?”

Nhìn nhìn hai bên không có người, Hạ Tầm đột nhiên ngừng bước gọi, đi đến bên người nàng, Mính Nhi lắp bắp một mực muốn nói chuyện lại không biết nên nói cái gì ngẩng đầu lên, trên môi lập tức liền bị nhanh chóng hôn một cái.

“A! Ngươi thật to gan! Cẩn thận… người ta nhìn thấy!” Mính Nhi thoáng đỏ bừng khuôn mặt cười, vội vàng nhìn nhìn hai bên, không có người!

Vừa rồi tư vị nụ hôn kia… quá nhanh, không có kịp cảm giác!

Tiểu nha đầu vừa thẹn vừa sợ, lại giống như có chút ý vẫn còn chưa tận.

Hạ Tầm nhìn nàng, ôn nhu cười khẽ nói: “Một trận này đánh thắng rồi, hoàng thượng chung quy phải thưởng.

Đến lúc, ta thưởng cái khác đều không cần, chỉ muốn hoàng thượng ban một hôn nhân, nàng nói có được hay không?”

“Ta… ta không biết, ngươi hướng phía hoàng thượng cầu thưởng cái gì, hỏi ta làm cái gì…”

Mính Nhi thẹn thùng cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng mũi chân bắt đầu ở trên mặt đất vạch vòng tròn… trong lòng lại là hoa nở từng đóa…




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.