Bành Tử Kỳ vừa mới ra kliòi đại môn Dương phủ liền gặp Tào Ngọc Quảng cùng Giang Chỉ Khanh một trước một sau vẻ mặt vui mừng phấn khởi đi tới, hai người này ăn mặc như một đôi tình lữ, Tào đại thiếu gia đáng đi phiểu dật nhẹ nhàng như đang đi trên mây. Vừa thấy Bành Tử Kỳ đi ra, Giang Chỉ Khanh lập tức diễu võ dương oai: “Ngươi là người Dương phủ? Gọi Dương húc ra đây, bản công tử muốn thu nợ”.
“Bốp”.
Một cây quạt đánh vào gáy Dương Chỉ Khanh, Tào Ngọc Quảng cười mắng: “Thu số sách cái gì? Biếu ca không phải người cho vay nặng lãi, chúng ta đến đây là để thu cửa hàng của hắn!”
Giang Chỉ Khanh lập tức sửa lời nói: “Đúng, đúng, là thu cửa hàng!”
Hắn vừa nói xong liền móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu: “Tiền chúng ta đã mang đến, các ngươi bao giờ giao cửa hàng?”
Bành Tử Kỳ tức giận quát: “Cút! Nếu không muốn chết thì cút thật xa cho ta!”
“Ái đa! Rất có khí phách!”
Giang Chỉ Khanh nhe răng cười nói: “Mấy cửa hàng này một khi chuyển sang cho ta, bốn công tử nhất định có thế thay thế Dương Húc trở
thành” cv
Í7yv
LJ
Nói đến đây hắn liền dừng lại. bí mật kia không phải thứ công khai cho mọi người biết, Giang Chỉ Khanh cười cười nói: “Tiếu tử, ngươi còn đi theo Dương Húc làm gì? Không có tiền đồ đâu! Biết điều thì đi theo Giang Chỉ Khanh ta làm môn hạ, đảm bảo tốt hơn làm người hầu của tên Dương Húc nhiều!”
Hắn nhìn qua đánh giá Bành Tử Kỳ, trên miệng nỡ nụ cười dâm nói: “Bản công tử nhìn ngươi da mịn thịt mềm, mi thanh mục tú. rất thích hợp làm con thô, bản công tử nam nữ đối xử như nhau, ngươi nếu phục vụ tốt cho bản công từ, nhất định so với với thể thiếp còn được sủng ái hơn, đến lúc đó...”
Hắn nói những lời thô tục, nếu là nữ nhân bình thường chưa chắc đã hiểu, nhưng Bành Tử Kỳ mặc dù chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng đừng quên hoàn cảnh nàng lớn lên. Những lời nói này làm sao nàng nghe không hiếu, Bành đại cô nương nhất thời mặt đầy tức giận, nàng vừa đậm chân một cái liền bay đến trước mặt Giang Chỉ Khanh, một cánh tay nhanh như điện đánh vào cái miệng rộng của hắn.
Bốp một tiếng, âm thanh va chạm vang lên, Giang Chỉ Khanh dính một chưởng này của nàng lập tức đánh rơi hết xấp ngân phiếu trên tay, mấy tờ glấy bay đến khe tường ứioát nước trôi đi gần hết.
“Ôi. ôi, các ngươi... các ngươi không muốn giao ra. A! răng cửa của ta, ngươi không được đi..
Giang Chỉ Khanh miệng đầy máu, hàm răng cái còn cái mất, Bành Tử Kỳ không để hắn vào trong mắt đánh xong liền rời đi chẳng ứièm để ý.
Tào Ngọc Quảng bị thân thủ của công tử tuấn tíi mặc áo bào trắng dọa cho sợ tới mức phải tránh ra thật xa, khi chạy trốn hắn còn không quên nhặt từ dưới đất lên một ít ngân phiếu. Nhìn thấy Bành Tử Kỳ rời đi hắn mới có gan trở về, tuyệt nhiên không chạy đến đờ biếu đệ mà đến tận cửa lớn hô: “Họ Dương, người mau ra đây, thiếu nợ mà không trả, bản công tử muốn cáo trạng ngươi. Ngươi hiếu được bản công tử mang thân phận gì. nếu muốn ta có thể cho ngươi thưởng thức hương vị ở trong nhà tù mấy
ngày”.
Vừa hô xong, từ cửa tự nhiên xuất hiện một người thân hình cao lớn. khuôn mặt cương nghị của một tráng hán, tay phải kẹp một cái thùng, tay trái mang theo một đống glấy cuốn. Tào Ngọc Quảng vội vàng nhảy tránh sang một bên, trốn sau lưng biểu đệ, tráng hán không ứièm để ý đến hắn. đi thẳng đến cửa bên cạnh, xoạt xoạt xoạt, cáo thị nhanh chóng dán lên tường, sau đó tráng hán nhấc thùng lên đi đến bên cạnh hai người dùng một thứ âm thanh cực lớn nói: “Đừng kêu nữa, thiếu gia nhà ta không có ở nhà”.
Tào Ngọc Quảng nhô lên từ phía sau bả vai Giang Chỉ Khanh hỏi: “Dương Húc đi đâu rồi?”
Nhị Lăng Tử trả lời: “Thiếp thân nha hoàn Tiểu Địch của thiếu gia lạc đường, thiếu gia bảo ta dán thông báo tìm người, thiếu gia cùng tự mình ra ngoài tìm bằng hữu hỗ trợ”.
Giang Chỉ Khanh trong tay đầy máu, con mắt vừa chuyến động liền rõ hỏi: “Tối hôm qua thiếu gia nhà ngươi vội vàng trở về là vì chuyện này?”
“Đúng vậy”
Giang Chỉ Khanh quay đầu nhìn Tào Ngọc Quảng, vẻ khó tin hiện lên trong mắt hai người, Tào Ngọc Quảng không nhịn được liền hỏi: “Ngươi nói là thiếp thân nha hoàn của thiếu gia ngươi mất tích, hắn liền lập tức chạy về đi tìm người? Ngay đến đố ước với bản công tử cùng không ứièm để ý?”
Nhị Lăng Tử đương nhiên gật đầu nói: “Đúng vậy, thiếu gia nhà ta coi Tiểu Địch như thân muội tử, Thanh Châu trong thành người nào không biết? Tiểu Địch mất tích, thiếu gia nhà ta đương nhiên sốt ruột đi tìm” Nói xong hắn liền mang theo cái thùng rời đi.
Tào Ngọc Quảng hai mắt trân trần nhìn đống ngân phiếu thốn thức cả nửa ngày, sau đó hắn mới cảm động nói: “Làm sao có thể? Người này... người... chuyện này con mẹ nó chứ thật quá cảm động!”
Giang Chỉ Khanh khẩn trương nói: “Biểu ca!”
Tào Ngọc Quảng khoát tay nói: “Cảm động thì cảm động, thu cửa hàng là thu cửa hàng, đây là hai chuyện khác nhau. Chúng ta đi về trước, gọi người bảo lành, người giám hộ đến cùng, khi đó thu lại cửa hàng cùng không muộn”.
Giang Chỉ Khanh vẻ mặt đau khổ nói: “Sớm biết không vội, ta cần gì phải đi vay tiền lợi tức cao hả biểu ca?”
Tào Ngọc Quảng trừng mắt lên nhìn Giang Chỉ Khanh: “Ngươi quả là người không có tiền đồ, chờ cửa hàng tới tay chúng ta, hai ba ngày chẳng phải sinh ra bao nhiểu lợi tức? Ngươi không thấy bây giờ mỗi người trong Dương gia đều như ngồi trên đống lửa? Chỉ còn kém lỗ mùi bốc khói, nếu xông vào ép họ giao cửa hàng không phải là muốn chết sao?”
Hắn đem tiền nhét vào ngực Giang Chỉ Khanh, ngáp một cái rồi lười biếng nói: “Quả là mệt mời, hôm qua phải lăn qua lăn lại một đêm, hắc hắc... nhưng mà mùi vị phiểu diêu như tiên... Thật con mẹ nó khoái hoạt!!”
Tào Ngọc Quảng liếm liếm môi dường như vẫn chưa thòa mãn nói: “Đi. trở về ngủ một giác, đêm nay ta lại đến “Kính Hoa Thủy Tạ”, ta bây giờ là ăn cho tận mùi vị, ha ha..
Giang Chỉ Khanh một tay nâng đôi răng cửa đầy máu. trong ngực kẹp một đống ngân phiếu, khuôn mặt đau khổ cùng biếu ca đi về, hai người vừa đi lại xuất hiện một đôi nam nữ vội vã chạy tới, nam khoảng mười tám mười chín tuổi, trên mặt vẫn còn một tia ngây thơ, nữ mắt ngọc mày ngài, má lúm đồng tiền đẹp như hoa.
Hai người chạy đến cửa lớn, không thèm xem bên cạnh tường dán cái gì liền dùng sức đập cửa, người hầu bên trong chạy ra mở cửa, người trẻ tuổi kia liền vội vàng hỏi ứiăm: “Dương Húc công tử có ở nhà không?”
Lão người hầu đáp: “Thiếu gia vừa đi ra ngoài, công tử có chuyện gì không?”
“Đi ra ngoài?”
Công từ kia dậm chân nói: “Ta có việc quan trọng cần nói. cái này... Tiếu Quản sự ở đâu, gặp hắn cùng được, hắn nhận ra ta”.
Người sai vặt nhìn đôi nam nữ dung mạo cao quý biết ngay không phải người thường, hắn nghe lời liền vào thông báo, chỉ trong chốc lát Tiếu Quản sự đã vội vã chạy đến, hắn tưởng có tin tức về Tiếu Địch, nhưng khi nghe chuyện của hai người liền không khôi thất vọng.
Thì ra đây là Thôi Nguyên Liệt và Chu Thiện Bích. -Hai người vừa gặp đã có tình ý với nhau, nhưng lại bị Chu đại nhân nghe được phong phanh liền gọi nữ nhi đến hỏi, khi biết đối tượng con gái mình chỉ là con trai một tên sinh đồ nho nhỏ con của hương thân thì nhất thời không vui. Người như vậy sao xứng với Chu đại nhân hắn?
Thôi gia và hoàng đế có một tầng liên hệ sâu xa, Thôi Nguyên Liệt cùng không nói cho Chu Tiểu thư biết, tại bởi vì hoàng đế ban ân là chuyện của hoàng đế, ngươi nếu bản thân không thức thời, đi đến chỗ nào cùng nói đến ân huệ hoàng đế, kể rằng lúc trước hoàng đế nghèo túng từng được nhà ngươi giúp đỡ, vậy không nói còn hơn, đây là nguyên nhàn mà Thôi gia luôn hạ thấp.
Nói đến loại ân tình này, chỉ giới hạn trong lòng cảm kích của hoàng đế đối với Thôi gia lão gia tử Thôi Địch, một khi lão nhân qua đời, vinh hạnh của hoàng đế cho Thôi gia cùng bất quá chỉ là một đoạn lịch sử quang vinh mà thôi, không có khả năng bền bi, phần ân sủng này của hoàng đế, cùng không thể vì thế hệ con cháu Thôi gia mang đến cái gì, Chu Nguyên Chương cùng sẽ không bởi vì cảm động và nhớ nhưng ân đức Thôi lão gia tử, mà lạm thi quyền lực cho hắn
đến gà chó lên trời.
Cho nên Thôi Nguyên Liệt không nghi sẽ khoe khoang chuyện này trước mặt người yêu.
Chu đại nhàn vừa ra mặt can thiệp, Chu đại tiểu thư đang cùng Thôi Nguyên Liệt tình thâm ý trọng, làm thế nào nhịn được, nàng vụng trộm chuồn ra phủ đến cùng người trong lòng thương nghị đối sách, không nghĩ lại bị người phụ thân phái tới giám thị nàng phát hiện, trở về nói cho Chu đại nhân, hai ca ca Chu Thiện Bích lập tức dẫn theo một đám gia đinh hộ viện chạy tới bất người, hai người thấy tình thế không ốn lập tức đào tấu, nhưng khi đi đến cửa thành lại phát hiện sớm có người Chu gia canh giữ ở nơi đó, rơi vào đường cùng, Thôi Nguyên Liệt nhớ tới hảo hữu Dương Húc, liền tới về phía hắn xin giúp đỡ.
Tiếu Quản sự đang lo lắng chuyện nữ nhi, không để tâm nghe xem rốt cuộc hắn xảy chuyện gì mà lại chạy đến xin giúp đỡ, do Thôi Nguyên Liệt từng tới đây trong khi thiếu gia không ở nhà, cộng thêm việc thiếu gia khi
trước nói vị Thôi công tử chính là một bằng hữu giao tình rất tốt, thấy hắn đến là phải khoản đãi cấn thận, hôm nay nghe thấy hắn chỉ nói muốn ở trong phủ hai ngày Tiếu Quản sự liền đáp ứng ngay lập tức, Tiếu Quản sự phân phó Thúy Vân dẫn hai người đến một sương phòng chờ đợi, những chuyện khác chờ thiếu gia trở về rồi bàn.
Ngoài cửa Dương phủ, một tiểu nha hoàn đứng lấp ló nhìn vào trong, hai người Thôi Nguyên Liệt và Chu Thiện Bích mãi không thấy đi ra. ngẫm nghi một lúc tiếu nha hoàn liền xoay người chạy đi.
Hạ Tầm vội vã đi tới Tôn phủ gặp đúng lúc Tôn phủ đang đang giăng đèn kết hoa vô cùng vui vẻ, người nhà Lưu phủ ra ra vào vào liên tục, Hạ Tầm nhìn thấy liền kinh ngạc không thôi, hắn đi vào dược đường hướng tới chưởng quỹ nói: “Chưởng quầy, Dương mỗ muốn gặp Canh viên ngoại, mời ngài thay ta truyền báo!”
“Ôi, Dương công tử đến đây”.
Lão chưởng quầy vừa thấy Dương Húc liền vội vàng Bỏ quầy hàng đi tới chỗ hắn cười cười nói: “Thật thất lễ, hôm nay sợ không thuận tiện, Lưu gia của chúng ta hôm nay làm cưới vợ, thân gia bằng hữu đều đến dự lễ thành hôn”.
Hạ Tầm vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Cưới vợ? Tôn gia cùng chỉ có một nữ nhi, lấy đâu ra người cưới vợ?”
Thì ra hôm nay đúng là lễ thành hôn của Diệu Thương, con gái Tôn Tuyết Nhi. Bởi vì Tôn gia theo tục ở rê nên làm luôn lễ thành hôn ở đây, nếu là gia đình bình thường không vì thế mà phô trương tổ chức, chú rế cứ đến đăng môn thành thân là được. Nhưng mà những nhà gia cảnh giàu có lại không muốn thiếu lễ nghi, bởi vậy sê cho con rề đến phủ ở lại, giống như con mình, lại đem nữ nhi thân sinh của mình đưa đến thân thích gia ở, đương thành tức phụ nhân.
Sau đó là đến nạp cát đủ màu. sáu lễ nghi không thể thiếu, hết thảy đều đối chiếu như con trai cưới vợ, đến đón dâu trong ngày cưới, mang theo họ hàng thân thích đi đón dâu. đồ sính lễ, cổ nhạc, trong nhà sẽ an bài người đi theo đội ngũ, chiếu theo lệ cố đá cửa kiệu, mời cô dâu ra kiệu, cõng người vào trong phòng bái lễ, cố nhạc và pháo cùng lúc cất tiếng vang trời, đại yến tiệc với bằng hữu và tân cách, dùng một tràng diện náo nhiệt che dấu chuyện ỡ rế, con trai công khai đi đón dâu, nữ nhi ngồi trên kiệu hoa xuất giá làm tân nương.
Chỉ có điều chuyện này cùng là hình thức, cùng không thể thay đồi địa vị của nhà trai, sau khi thành thân, tên nhà trai phải ghi vào gia phả nhà gái, hơn nữa cải thành dòng họ nhà gái. Bình thường cô gia tử đến nhà mẹ đẻ, đó là khách, phải long trọng tiếp đãi, con rể ở rể sẽ không có địa vị, nương tử hắn nếu là yêu hắn thì thôi, nếu bằng không, bảo hắn lăn đi ngủ ở phòng gác cổng, hắn cùng phải chịu, nương tử nếu có huynh đệ tỷ muội, đại để giống như đại cô tử tiếu cô tử của chồng ăn hiếp vợ vậy, xa lánh cùng là tầm thường.
Tôn gia là nhà có tiền, tất nhiên không muốn đại sự thành thân của con gái diễn ra bình thường. Đồng thời cùng muốn tránh việc nữ nhi Tôn Tuyết Liên gần gùi với Dương Húc gây tốn hại thanh danh, chính vì thế nên lần trước Tôn Diệu Thương từ Ngọc Hoàng Miếu trở về không lâu. liền lấy cớ Tôn Tuyết Liên thành thân, đưa nàng đến nhà cô gia ở sau đó mang con rê về nhà, cho tới hôm nay mới đưa nữ nhi trở về.
Hôm nay, đúng là ngày tốt Tôn Diệu Thương cùng con rể Đỗ Thiên Vì hoán hôn.