Trong lòng Dương Ninh biết trong tiệm rượu này hẳn phẩn lớn là người trong tiêu đội, những người này trông thấy người vào chỉ là một tiểu tử tuổi còn trẻ quần áo cũ nát, cũng không để ý.
Phần lớn bàn nơi này đều ngồi đầy người, ít nhất cũng có mười tới hai mươi người, dn nhìn thấy ở góc hẻo lánh có một chiếc bàn còn chỗ trống, trong bóng tối, chỉ thấy hai người ngồi đó, lập tức đi tới, nhất thời cũng không thấy rõ bộ dáng của hai người kia, chắp tay cười nói:
- Quấy rầy rồi, không có chỗ ngồi, ngồi chung một bàn.
Hai người kia cũng không nói nhiều, Dương Ninh ngồi xuống ghế, lúc này hắn ngửi thấy được trên bàn hắn ngồi phát ra mùi thịt, đã nhiều ngày rồi chưa được ăn thoải mái một bữa, đã gặp phải quán rượu này, đương nhiên phải ăn no nê.
Bạc vụn hắn lấy được trên người Mộc Thần Quân, nếu ứng phó một bữa thực sự dư dả.
Mưa gió bên ngoài không có dấu hiệu ngừng lại, Dương Ninh cũng hơi kỳ quái, trong phòng vô cùng tối sao còn không thắp đèn. Đang lúc nghi ngờ, hắn nghe được một giọng nói vang lên:
- Các vị đại gia, đèn dầu tới rồi!
Hắn lập tức nhìn sang liền thấy ánh lửa sáng lên từ phía sau, một tiểu nhị mang hai chén dầu trong tay, một trái một phải treo lên vách tường quán rượu.
Quán rượu lập tức sáng lên, nhờ ánh lửa, Dương Ninh mới nhìn rõ hai người ngồi cùng bàn mình một già một trẻ, ngồi đối diện mình là một trưởng lão mặc trường bào màu tro, tuổi chừng năm mươi, một nhúm râu đen dưới cằm, khuôn mặt gầy, khí chất trông hơi nho nhã, tuy rằng tuổi gần năm mươi nhưng sắc mặt hồng nhuận, cũng không có vẻ già nua, xem ra bình thường bảo dưỡng vô cùng tốt.
Ngồi bên trái hắn là một thanh niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, lông mày xanh đôi mắt đẹp, đôi mắt đen nhánh lúc này đang nhìn mình chằm chằm, mặt lộ vẻ ngờ vực.
Trên bàn đặt ba đĩa đồ ăn, một chén thịt kho, một bầu rượu, trước mặt trưởng già áo bào xám kia có một chung rượu, mấy món ăn trên bàn dường như chưa động đến.
Dương Ninh thấy người trẻ tuổi kia vẻ mặt hồ nghi nhìn mình chằm chằm, cười nói:
- Tự giới thiệu mình một chút, ta gọi là Tiểu Bạch Thỏ, ra ngoài nhờ vả bằng hữu, hai vị chớ trách.
Người trẻ tuổi kia thản nhiên nói:
- Chúng ta không phải bằng hữu!
Gã cũng không nói nhiều, đưa mắt rời đi. Dương Ninh nhìn thấy gã đầy bụng tâm sự, thầm nghĩ tuổi không lớn lắm tâm tư lại không ít.
Hắn quay đầu thấy tiểu nhị đứng ngay bên cạnh, đang cổ quái nhìn mình, lập tức hắng giọng một cái, nói:
- Nhìn cái gì?
- Ta coi ngươi là đến tránh mưa hay là đến uống rượu.
Tiểu nhị mang theo vẻ khinh thường:
- Nếu tránh mưa, chờ dưới mái hiên ngoài cửa đi, đừng quấy rầy hai vị này.
Dương Ninh vẫn mặc bộ quần áo rách nát kia, vốn đã vô cùng cũ nát, mấy ngày nay giày vò, lúc này nếu có người không biết hắn là ăn mày quả thực đúng là gặp quỷ rồi.
Dương Ninh cũng không tranh chấp, vươn tay đặt một miếng bạc vụn lên mặt bàn, chỉ vào mấy món ăn trên bàn:
- Bạc này có đủ mua mấy món ăn này không? Cho ta một phần.
Tiểu nhị cười ha ha nói:
- Bạc này của ngươi từ đâu tới? Chẳng lẽ là trộm tới?
Thiếu niên bên cạnh Dương Ninh lại nhíu mày, thản nhiên nói:
- Bất cứ kẻ nào cũng không nên tùy tiện kết luận người khác, ngươi không có chứng cớ, sao có thể tùy tiện vu hãm người khác?
Dương Ninh không thể tưởng được thiếu niên này lại nói chuyện giúp mình, lập tức sinh ra chút thiện cảm với thiếu niên, lại nghe trưởng giả áo bào xám kia hắng giọng một cái, bưng chung rượu trong tay, khóe mắt lườm thiếu niên kia, thiếu niên nghe được tiếng hắng giọng, dường như phát hiện điều gì không đúng, cúi đầu xuống.
Tiểu nhị thấy thiếu niên kia lên tiếng, cũng không nhiều lời, quay người rời đi.
Dương Ninh ngồi trên ghế đẩu, hơi quay đầu nhìn sang bên cạnh, bàn bên kia có năm sáu người ngồi, đều mặc kính y gọn gàng, hai bên tay mỗi người đều đặt binh khí, phần lớn là đại đao, mặc dù trên bàn có không ít chén đĩa, nhưng không thấy bầu rượu, dường như những người này cũng không uống rượu.
Nghĩ lại cũng đúng, nếu những người này là tiêu đội, trên đường vận tiêu, có lẽ có rất nhiều kiêng kị, có lẽ không thể uống rượu cũng là một trong những kiêng kị đó.
Một tiếng sét vang lên bên ngoài, mưa gió không có dấu hiệu giảm nhỏ, dường như còn lớn hơn một chút, nghe được một người bàn bên nói:
- Lão Lư, xem ra mưa này sẽ không ngừng lại, chúng ta có cần tiếp tục đi hay không?
Một lão giả hơn năm mươi tuổi bên cạnh gã vuốt chòm râu bạc trắng dưới cằm, chậm rãi nói:
- Lần này phải nhanh, không thể chậm trễ trên đường. Nghỉ ngơi một lát, chúng ta còn phải tiếp tục chạy, cũng không thể qua đêm ở nơi này. Đi về phía trước chỉ hai mươi dặm, có một quan dịch, chúng ta tới quan dịch rồi nghỉ ngơi cũng không muộn.
- Vẫn là Lão Lư rất cao minh.
Bên cạnh có người cười nói:
- Đường đi tất cả Châu Phủ Quận này, đều tồn tại trong đầu Lão Lư, thành trì dịch trạm dọc đường, không chỗ nào Lão Lư không rõ ràng.
Tên còn lại cười nói:
- Trên đường này, nếu bàn về quan hệ, Lão Lư nói thứ hai, không ai dám nói thứ nhất. Hai người các ngươi lúc trước chưa chạy con đường này, không biết đạo hạnh của Lão Lư trên con đường này. Nói quan dịch phía trước kia, đổi lại người khác, cũng không dừng được, là Lão Lư đi tiêu nhiều năm như vậy, ven đường đều quen thuộc, đã có giao tình với người trong quan dịch kia, chúng ta đi qua, đương nhiên sẽ có chỗ cho chúng ta nghỉ chân.
Lão giả kia mang theo vài phần đắc ý nói:
- Chúng ta đi tiêu, dựa vào quan hệ bằng hữu, nhiều bằng hữu nhiều đường hơn, nếu kết thù kết oán khắp nơi, võ công dù cao tới đâu, cũng không ăn được chén cơm này.
- Lão Lư nói đúng lắm.
Mấy người rối rít nói:
- Ngài là trưởng bối của chúng ta, học vấn trong này, cần phải dạy chúng ta nhiều hơn.
Lão Lư cười nói:
- Thật ra cũng không có gì để dạy, nhớ kỹ kết giao nhiều bằng hữu ít kết oán, mang khuôn mặt tươi cười nhiều ít động tới đao là được.
Lão đột nhiên đứng dậy nói:
- Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta đi thêm hai mươi dặm, chạy tới quan dịch trước mặt nghỉ chân, nơi hoang giao dã ngoại này, vẫn không nên ở lại lâu.
Không ít người vội vàng đứng dậy, còn có người lấy không ít áo tơi mũ rộng vành đặt ở trước cửa, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị.
Đã có người bắt đầu phủ áo tơi đeo mũ rộng vành lên, Lão Lư kia uống một ly trà, đang muốn đứng dậy, Dương Ninh nhìn thấy trưởng lão áo bào xám đối diện kia đã đứng dậy đi về phía Lão Lư, khẽ nói:
- Không biết chuyến tiêu này của các vị đi tới nơi nào?
Lão Lư kia lập tức lộ vẻ cảnh giác, hỏi ngược lại:
- Các hạ là người phương nào?
Ngay từ đầu Dương Ninh đã cảm thấy một già một trẻ hai người này dường như không phải người một đường với tiêu đội, lúc này nghe hai người đối thoại, liền biết mình đoán không sai.
Trên tay trưởng lão áo bào xám lật một cái, nhiều hơn một khối vàng, nhét vào tay Lão Lư kia, lúc này tất cả mọi người trong tiêu đội đang mặc áo tơi đội mũ rộng vành, cũng không mấy người chú ý bên này.
Lão Lư kia nhíu mày, đang muốn nói chuyện, trưởng lão áo bào xám đã khẽ nói:
- Trong tay ta có một món đồ, chuẩn bị vào kinh, nhưng lo lắng xảy ra bất trắc trên đường, cho nên muốn cùng đi với các ngươi, trên đường cũng có thể chiếu ứng. Mục đích của các ngươi, hẳn cũng là tới kinh thành chứ?
Lão Lư hơi do dự, nói:
- Quy củ của tiêu cục, trên đường áp tải, không thể mang theo người xa lạ, các hạ thế này... !
- Ta hiểu được.
Trưởng lão áo bào xám cườinoói:
- Ta cũng chỉ cầu không có sơ hở, ngươi coi như là tạm thời nhận tiêu, chúng ta ở trên đường hết thảy đều xử lý theo quy củ của quý tiêu cục, tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho các ngươi.
- Chúng ta?
Lão Lư liếc nhìn thiếu niên kia, hỏi:
- Phải chăng chỉ hai người các ngươi?
Trưởng lão áo bào xám vuốt cằm nói:
- Đúng vậy, chỉ hai người chúng ta.
Một người bên cạnh cũng thấy rõ ràng, thấp giọng nói:
- Lão Lư, không phải mang theo hai người sao? Đã có cầu, chúng ta cũng không cần cách người ngoài ngàn dặm.
Lão Lư lườm người nọ một cái, hắng giọng, trong mắt mang theo trách cứ, hiển nhiên quở trách người nọ lắm mồm.
Dương Ninh ở bên cũng nghe được rõ ràng, hơi kỳ quái, thầm nghĩ một già một trẻ hai người này đã muốn vào kinh, vì sao phải đi theo tiêu đội? Lão giả áo xám nói mình mang theo một món đồ, sợ mất mát trên đường, nếu quả thực như vậy, món đồ kia nghĩ tới cực kỳ trân quý, nếu không tuyệt đối sẽ không vừa ra tay sẽ là một khối vàng làm phí tổn.
Trưởng lão áo xám thấy Lão Lư vẫn còn trầm ngâm do dự, khẽ nói:
- Thật ra các vị cũng chỉ là tiện tay mà thôi, chẳng lẽ ngại phí tổn chưa đủ? Nếu là như vậy, đại khái lại thêm một chút.
Lão Lư lắc đầu nói:
- Không phải đạo lý này. Dựa theo quy củ, trên đường không thể mang theo người lạ, trừ khi vạn bất đắc dĩ. Chẳng qua xem các vị dường như rất khó khăn, đi theo tiêu đội cũng không sao. Chỉ là nói rõ mất lòng trước được lòng sau, hết thảy dọc đường, các vị đều phải dựa theo quy củ của tiêu đội, chúng ta có thể cam đoan đưa hai người tới kinh thành bình an, nhưng nếu các vị phá hỏng quy củ, vậy thì đừng oán chúng ta.
Trưởng lão áo xám cười nói:
- Hết thảy tuân lệnh là được, tuyệt đối sẽ không tăng thêm phiền toái cho các ngươi.
Lão Lư hô một tiếng:
- Tới, cầm hai kiện áo tơi.
Trưởng lão áo xám trở lại bên bàn, xoay người cầm lấy một kiện hàng từ dưới bàn, là một thứ hình dài, dùng vải đen bọc lấy, cũng không biết bên trong là gì.
Người thiếu niên và trưởng lão áo xám liếc nhau, cùng đứng dậy, lúc này có người đưa hai bộ áo tơi mũ rộng vành tới, hai người cũng không khách khí, phủ thêm áo tơi, cầm mũ rộng vành trong tay.
Đã có vài người trong tiêu đội rời cửa, Lão Lư cũng mặc áo tơi, quay đầu lại liếc trưởng lão áo xám, gật nhẹ đầu. Trưởng lão áo xám cười cười, tay cầm cái bao dài, đưa mắt ra hiệu thiếu niên một cái, liền muốn ra ngoài theo.
Chỉ đi hai bước, chợt nghe hai tiếng vang, trong nháy mắt quán rượu tối đen, hai ngọn đèn treo trên tường bỗng nhiên dập tặt.
Trong tích tắc đèn tắt, Dương Ninh nhìn thấy trưởng lão áo xám kéo lấy cánh tay thiếu niên kia, kéo gã ra phía sau, động tác nhanh như chớp, phản ứng linh mẫn tới cực điểm, lập tức nghe trong quán rượu rối loạn ầm ĩ.
Dương Ninh cảm thấy xiết chặt, một tay đã đưa vào ngực sờ lấy thanh băng nhận vô cùng sắc bén kia, tập trung tinh thần đề phòng.
Từ sau khi rời khỏi thành Hội Trạch, Dương Ninh cẩn thận khắp nơi. Sau khi trải qua Mộc Thần Quân, hắn càng thêm nhạy cảm, hai chén đèn dầu này đột nhiên dập tắt, hắn lập tức cảm thấy không bình thường.
Nếu một chiếc đèn trong đó bỗng nhiên dập tắt, có lẽ chỉ là ngoài ý muốn. Nhưng hai ngọn đèn cùng dập tắt một lúc, tất có kỳ quặc.
- Không nên sợ!
Giọng của Lão Lư vang lên trong bóng tối:
- Mọi người yên lặng, cẩn thận đề phòng, chưa làm rõ tình huống ai cũng không nên tùy tiện vọng động. Trần Lục, dẫn người bảo vệ tiêu xa bên ngoài, trên người ai có hộp quẹt, thắp lửa sáng lên!
Lão Lư kinh mà không loạn, phân công cẩn thận, hiển nhiên là lão luyện giang hồ chạy cự li dài, kinh nghiệm rất đủ.
Lúc này một tia sét xẹt qua, tia sét phá không rồi nhạt nhòa, mây mực mưa bút, vẽ ra bầu trời tối tăm, tràn ngập tiêu điều.