Tiêu Quang miễn cưỡng ngồi dậy, dò xét hai mắt Dương Ninh, mới nói:
- Ngươi cảm thấy chúng ta là bằng hữu?
Dương Ninh dứt khoát ngồi xuống đối diện Tiêu Quang, giọng điệu tha thiết:
- Điều này còn phải xem ngươi muốn làm thế nào, ngươi muốn làm người giảng nghĩa khí trọng cảm tình, có ơn tất báo, ta đương nhiên coi ngươi là bằng hữu. Nhưng ngươi muốn qua sông đoạn cầu, ta sẽ rất hoài nghi nhân phẩm của ngươi, bằng hữu này không làm cũng được.
Tiêu Quang tươi cười nói:
- Nói như vậy, làm bằng hữu với ngươi, cũng... cũng không dễ dàng?
Gã ho khan một hồi, giơ tay che miệng.
- Dễ hay không phải xem ngươi rồi.
Dương Ninh cười nói:
- Ngươi cũng có thể ngồi dậy, xem ra tính mạng không đáng lo, ta không thể chậm trễ, có cho bạc hay không, nói một lời cho thống khoái.
Dương Ninh rất rõ ràng, tiếp theo truy tìm Tiểu Điệp, trên người không thể thiếu bạc, nếu không đoạn đường này chắc chắn hết sức khó khăn.
Hắn giết chết Tiêu Dịch Thuỷ lấy được bạc, phân phát hết sạch, tuy rằng cũng lấy được một túi tiền trên người Mộc Thần Quân, nhưng túi tiền của lão già này cũng không giàu có, chống đỡ không được bao lâu.
Hắn còn nghĩ hiện giờ cần mua một con ngựa trên đường, tuy nhiên không biết một con ngựa cần bao nhiêu bạc, nhưng biết rõ dường như nước Sở thiếu ngựa, mua một con ngựa chắc chắn cũng không hề rẻ.
Dù là Tiêu Dịch Thủy hay là Mộc Thần Quân, Dương Ninh giết người được bạc đều nằm ngoài kế hoạch, hắn cũng không muốn thực sự trở thành cường đạo giết người cướp bạc.
Dương Ninh vốn tưởng rằng Tiêu Quang chắc chắn sẽ kiếm cớ, lại không nghĩ tới Tiêu Quang khẽ gật đầu nói:
- Ngươi đã cứu mạng ta, ta cho ngươi một ít thù lao, đây cũng là chuyện đương nhiên.
Gã còn chưa dứt lời, Dương Ninh đã cho rằng gã ngại nhiều, vội nói:
- Nếu như ngươi cảm thấy quá nhiều, chúng ta cũng có thể thương lượng, ngươi đã dễ nói chuyện, ta cũng thông tình đạt lý.
- Ngươi đã hiểu lầm rồi.
Tiêu Quang lắc đầu nói:
- Ý của ta đó là, mấy trăm lạng bạc ròng căn bản không đủ để báo đáp ơn cứu mạng của ngươi, chẳng lẽ tính mạng của ta chỉ đáng giá mấy trăm lạng bạc?
Dương Ninh khẽ giật mình, cực kỳ ngạc nhiên, thầm nghĩ hiện giờ còn có kẻ coi tiền như rác như vậy sao, hắn cố gắng giữ giọng nói của mình ôn hòa:
- Vậy ý của ngươi là?
- Ít nhất số này!
Tiêu Quang nâng một tay lên, mở năm ngón tay:
- Năm trăm lạng vàng!
Dương Ninh kích động kêu lên:
- Huynh đệ tốt, rất nghĩa khí, Tiêu Quang, ta không nhìn lầm người, ngươi... !
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, nghi ngờ đánh giá Tiêu Quang vài lần, sắc mặt khó coi, cười lạnh nói:
- Họ Tiêu, lão tử lại muốn xem, năm trăm lạng vàng kia ngươi móc ra từ đâu?
Năm trăm lạng vàng, đó đương nhiên không phải một con số nhỏ, nhìn bộ dạng Tiêu Quang như vậy, dù lột cả đồ lót cũng bỏ không ra nổi năm trăm lạng vàng.
Tiêu Quang cau mày nói:
- Ngươi nói chuyện khách khí một chút, năm trăm lạng vàng cũng không phải số lượng gì lớn, ta đã nói cho ngươi, đương nhiên sẽ không thiếu ngươi một đồng.
Dương Ninh thầm nghĩ tên mặt dầy này quả thực không đổi sắc mặt, năm trăm lạng vàng còn không phải số lượng gì lớn, đây chắc chắn một trăm phần trăm là giả bộ. Thấy thần tình của gã nghiêm túc, cũng không giống giả bộ, hắn đưa người về phía trước, vẫn hoài nghi nói:
- Ngươi thực sự có năm trăm lạng vàng? Ta cũng không phải kẻ tham lam, ngươi cho ta một trăm lạng vàng là được rồi.
- Lời nói như núi, chuyện ta nói tuyệt đối không lật lọng.
Tiêu Quang đưa tay lên đầu, trông vẫn rất yếu ớt:
- Năm trăm lạng vàng, sẽ không thiếu ngươi một văn, tới kinh thành rồi, đương nhiên sẽ cho ngươi.
Giờ Dương Ninh mới hiểu được, tức giận nói:
- Vàng ngươi nói, phải tới kinh thành mới lấy được?
Tiêu Quang nói:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy hiện giờ ta có thể bỏ ra được?
- Không bỏ ra nổi còn nói nhảm nhiều như vậy.
Dương Ninh nghệt mặt ra nói:
- Ta nói Tiêu Quang à, tuổi ngươi không lớn lắm, công phu mặt dầy này lại không hề tệ, còn hơn ta ba phần. Lúc này mở mồm một cái liền ói ra năm trăm lạng vàng, còn muốn ta tới kinh thành lấy? Ngươi cho ta là kẻ ngốc à, tâm tư của ngươi, ta đã thấy rõ rồi.
- Hả?
Tiêu Quang trái lại rất bình tĩnh:
- Tâm tư gì?
Dương Ninh chỉ vào mũi Tiêu Quang nói:
- Tiểu tử ngươi muốn vào kinh, nhưng lẻ loi một mình sợ hãi, muốn để ta che chở đưa ngươi tới kinh thành, đúng không? Ngươi cảm thấy ta sẽ vì năm trăm lạng vàng, không chút do dự tới kinh thành lấy cùng ngươi, dọc theo con đường này sẽ làm bảo tiêu miễn phí cho ngươi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, chỉ vào mặt mình:
- Ngươi xem gương mặt ta đây, có chút bộ dạng tham tiền nào không?
Tiêu Quang duỗi một ngón tay đẩy ngón tay Dương Ninh chỉ vào mũi mình ra, không phản bác, trái lại gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, ta quả thực muốn ngươi theo ta vào kinh.
- Sớm bỏ suy nghĩ này của ngươi đi.
Hóa ra năm trăm lạng vàng là lầu các trên không, điều này khiến Dương Ninh cực kỳ bất mãn trong lòng:
- Tính toán lão tử không may, chẳng qua ngã một lần khôn một lần, ta chiếm tiện nghi của người khác thì không dám nói, người khác chiếm tiện nghi của ta thì mơ tưởng.
Hắn đứng dậy xoay người rời đi:
- Ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, nước giếng không phạm nước sông, như vậy cáo biệt, không gặp lại nữa.
Tiêu Quang này vừa nhìn là kẻ phiền phức, ngày hôm qua tính mạng của hắn quả thực là ngàn cân treo sợi tóc, Dương Ninh không đành lòng gã chết trên đường, cho nên mới ra tay cứu giúp, hiện giờ tiểu tử này xem ra đã qua sinh tử quan rồi, còn muốn lôi kéo mình, tuyệt đối không thể.
Dương Ninh không quên được đám Phi Thiền Mật Nhẫn quỷ dị đến từ Đông Hải kia, ai biết có phải đám người kia còn đang đi tìm Tiêu Quang hay không, nếu thực sự bị đám người kia tìm tới, mình sẽ dính líu vào.
Tiêu Quang muốn đứng dậy, nhưng miễn cưỡng đứng được một nửa, thân thể lung lay, đưa tay ấn huyệt thái dương của mình, ngã nhào xuống. Dương Ninh đi được vài bước, nghe tiếng động, quay đầu lại liếc nhìn, nhíu mày.
- Ngươi... ngươi chờ một chút!
Tiêu Quang nói:
- Ngươi nói ngươi có việc gấp muốn làm, rốt cuộc là chuyện gì?
Dương Ninh hừ lạnh một tiếng nói:
- Nói cho ngươi biết thì sao? Chẳng lẽ ngươi còn có thể giúp ta?
- Vậy thì khó mà nói chắc được.
Tiêu Quang lấy lại bình tĩnh:
- Ta có không ít... bằng hữu lợi hại, nếu như ngươi có chuyện gì khó khăn, cho dù ta không giúp được ngươi, có lẽ họ có thể.
Dương Ninh thầm nghĩ tiểu tử này muốn tới kinh thành, chẳng lẽ nhà gã ở kinh thành? Nhìn gã da mịn thịt mềm, hiển nhiên sống an nhàn sung sướng trong nhà hào phú, nói không chừng thật sự có vòng quan hệ này.
Mình đã rớt lại phía sau tiêu đội vài ngày đường, lúc này chậm trễ nữa, nếu như tiêu đội đi nhanh, chỉ sợ đã sắp tới kinh thành.
Nếu như không thể đuổi kịp trên đường, cũng chỉ có thể tới kinh thành tìm kiếm. Nhưng hắn cũng biết, nếu là kinh thành, vậy thì không thể nhỏ được, tìm một người ở kinh thành to lớn, nếu chỉ dựa vào một mình hắn, không thể nghi ngờ là mò kim đáy bể, độ khó cực cao, hơn nữa thời gian không chờ người, phải tìm được Tiểu Điệp càng nhanh càng tốt, nếu để lâu dài, tình cảnh của Tiểu Điệp sẽ càng thêm khó khăn.
Chẳng qua Dương Ninh cũng biết, cho dù thực sự có thể dựa vào giao thiệp của Tiêu Quang tìm người ở kinh thành, như vậy cũng không thể để lộ mình có nhu cầu như vậy.
- Chuyện của ta, ta đương nhiên sẽ làm tốt.
Dương Ninh cố làm ra vẻ tiêu sái nói:
- Lời ngươi nói ta không tin được.
Tiêu Quang lộ vẻ giận dữ, nói:
- Ta từ nhỏ tới lớn, cho tới bây giờ nói một không hai, ngươi... ngươi dám nói ta không giữ lời?
- Thiên hạ này ngươi nói không giữ lời có rất nhiều.
Dương Ninh lắc đầu thở dài:
- Hiện giờ lúc ngươi gặp rủi ro, cần người giúp đỡ, nói gì cũng được. Chờ ngươi thực sự tới kinh thành, thấy ta là một tên ăn mày, chỉ sợ tránh ta rất xa, vàng bạc cái gì, một đồng tiền ta cũng không nhận được.
Tiêu Quang hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi là ăn mày sao? Võ công của ngươi rất tốt, bất phân thắng bại với ta, dù thế nào cũng không phải người của Cái Bang chứ?
Dương Ninh thầm nghĩ mặc dù nội tình võ công của ngươi lợi hại hơn người bình thường một chút, nhưng thật sự không phải cao thủ, ít nhất so với Mộc Thần Quân và trưởng lão áo xám kia, chênh lệch rất nhiều, chẳng qua tiểu tử này thoáng cái đoán ra mình là đệ tử Cái Bang, xem ra cũng có chút hiểu biết đối với chuyện giang hồ, hắn hỏi ngược lại:
- Ngươi biết Cái Bang?
Tiêu Quang thản nhiên nói:
- Đệ tử Cái Bang trải rộng khắp thiên hạ, hơn nữa chia làm hai phái nam bắc, sao ta có thể không biết?
- Hai phái nam bắc?
Dương Ninh khẽ giật mình. Mặc dù hắn cũng có chút hiểu biết về Cái Bang, quả thực không biết Cái Bang còn phân chia nam bắc.
Tiêu Quang nhìn sắc mặt hắn, ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết Cái Bang đã sớm chia làm hai phái nam bắc sao?
Bỗng nhiên gã cười rộ lên:
- Xem ra ngươi ở Cái Bang cũng chỉ là một tên ăn mày nhỏ.
Dương Ninh tức giận nói:
- Tự ngươi nói ta là đệ tử Cái Bang, ta chưa nói gì cả, hơn nữa chuyện của Cái Bang, liên quan gì tới ta chứ?
Hắn vẫn nhịn không được hỏi:
- Ngươi nói hai phái nam bắc, là gì vậy?
Tiêu Quang nói:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết rõ ràng, dường như vì lựa chọn Bang chủ mấy chục năm trước, Cái Bang mới phân biệt... !
Gã cười nhẹ một tiếng:
- Xem ra ngươi thực sự không rõ ràng lắm chuyện Cái Bang, ngươi còn trẻ như vậy, võ công cũng không tệ, nếu thực sự là đệ tử Cái Bang, cũng không nên bị mai một mới đúng.
Dương Ninh nịnh không được cười nói:
- Cho dù tốt hơn nữa cũng chỉ là một tên ăn mày, vậy thì có tiền đồ gì.
- Ngươi không muốn làm ăn mày?
Tiêu Quang hỏi ngược lại:
- Nghe nói Cái Bang có Đà chủ Bang chủ gì đó, nếu một ngày kia ngươi làm Đà chủ thậm chí là Bang chủ, vậy cũng rất uy phong.
- Uy phong cái lông.
Dương Ninh nhịn không được nói thô tục:
- Nghe nói đệ tử Cái Bang có mấy chục vạn, muốn làm Đà chủ có khối người, muốn làm Bang chủ càng nhiều như biển, trước không nói có thể được lựa chọn hay không, cho dù thực sự trở thành Đà chủ hoặc Bang chủ, mang theo một đám ăn mày thì có gì uy phong? Lại nói trở thành Bang chủ, mỗi ngày còn phải đề phòng thủ hạ ám toán, bao nhiêu người muốn giành lấy, sơ ý một chút chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng không có.
Hắn cười ha ha nói:
- Thật ra đứng càng cao sẽ càng nguy hiểm, còn không bằng sống cuộc sống khoái hoạt dưới đáy của mình.
Tiêu Quang khẽ giật mình, trầm mặc một hồi, mới vuốt cằm:
- Lời này ngươi nói trái lại không sai.
Giọng điệu gã hơi lão luyện.
Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng hô:
- Đại nhân, hình như ở đây có một từ đường, có thể nghỉ ngơi ở đây một lát.
Một tiếng này rất đột nhiên, Dương Ninh và Tiêu Quang cùng biến sắc. Tiêu Quang giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng thân thể vô lực, nhất thời không thể đứng dậy.
Dương Ninh tiến tới nâng Tiêu Quang dậy, nhìn mọi nơi, cũng chỉ có thể trốn sau đài. Hắn đỡ Tiêu Quang nhẹ nhàng đi ra sau đài, lúc này lại nghe một giọng nói già nua vang lên:
- Mọi người trước tiên nghỉ ngơi ở nơi này, nhất thời bọn chúng đuổi không kịp, chờ sau khi trời tối lại đi.
Giọng kia đã cách cửa lớn không xa.
Dương Ninh đỡ Tiêu Quang ngồi xuống phía sau đài, đột nhiên nghĩ đến đống lửa trại đêm qua, hắn đi qua, thấy rõ tro tàn của đống lửa trại, hắn lập tức phủ đống cỏ khô trên mặt đất lên đống tro tàn, liền nghe được tiếng bước chân tới gần, thuận tay thả hai cây then phía trên, lúc này mới lách mình ra sau đài.