Một mắt có hai đồng tử, cực kỳ quái dị. Kiếp trước Dương Ninh cũng từng nghe người ta nói đến việc lạ này, cực kỳ hiếm thấy, nghe nói Đại Thuấn, Hạng Vũ trong lịch sử đều có hai đồng tử.
Người nọ tay cầm trường cung, dĩ nhiên dài hơn gấp đôi cung trong tay cung thủ kia, trọng đồng lạnh lùng, liếc nhìn Dương Ninh, ánh mắt liếc về phía đám đao cung thủ kia.
Lẳng lặng chỉ một lát, liền thấy một người phất tay ra hiệu đơn giản, hơn mười tên đao thủ lập tức tiến lên, tạo thành hình cung, mà xạ thủ thì xếp một hàng, giương cung cài tên, lúc này nhắm chuẩn đại hán “trọng đồng” (mắt có hai đồng tử - từ chap này em sẽ dùng từ trọng đồng cho gọn) kia.
Chòm râu bên miệng người nọ giật mình, ánh mắt sắc bén, chỉ là lập tức cả người lẫn người đã lướt ngang một trượng. Dương Ninh thấy vậy, không khỏi giật mình, thầm nghĩ kỹ thuật cưỡi ngựa của người này thực lợi hại, người và ngựa dường như hợp thành một thể, mà con ngựa kia cũng vô cùng to lớn, lớn hơn tuấn mã bình thường một vòng, lông bờm bóng loáng, toàn thân màu đen tinh khiết.
Gần như cùng lúc, đám cung thủ đã đồng thời bắn cung. Tuấn mã đại hán trọng đồng cưỡi nhìn như nặng nề, nhưng hành động lại nhanh nhẹn khác thường, nhẹ nhõm né tránh mũi tên.
Đại hán vươn ngược tay, lấy hai mũi tên từ trong túi sau lưng tới, cài vào dây cung, chỉ một lát, một tiếng vút vang lên, sau đó là tiếng hét lớn, cực kỳ bén nhọn, quả thực muốn xuyên thủng màng nhĩ.
Hai mũi tên cùng bắn, nhanh như tia chớp, liền nghe được hai tiếng kêu thảm thiết, hai gã cung thủ đều bỏ rơi cung tên, che cổ họng, thân thể ngã ngược, bị bắn thủng cổ họng mất mạng.
Dương Ninh cảm thấy chấn động mãnh liệt, thấy đại hán trọng đồng một lần bắn hai tên, hai mũi tên đều trúng, quả thực khó tin.
Tuy rằng mấy ngày này, thấy được cao thủ võ công như Mộc Thần Quân và trưởng lão áo xám, nhưng không hề khiến hắn chấn kinh bằng tiễn thuật của đại hán trọng đồng này.
Hắn biết rõ, đám đao cung thủ này đều là cao thủ huấn luyện lâu lăm, nhưng đối mặt với đại hán trọng đồng này, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã có bốn người lập tức mất mạng.
Trong mắt hắn lộ vẻ khâm phục, thầm nghĩ tướng mạo người này cổ quái, quả thực là kỳ nhân dị năng, bản lãnh rất giỏi.
Hắn lại cảm thấy lo lắng, thầm nghĩ không biết đại hán trọng đồng này là địch hay bạn, vừa rồi gã bắn chết đao thủ, giải nguy cho mình, dường như là rút đao tương trợ, nhưng nghĩ đến vận may của mình cũng không tốt thế nào, người này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này, chắc chắn có kỳ quặc.
Lúc này mới phát hiện Tiêu Quang còn ở trên lưng mình, hắn buông xuống trước. Tiêu Quang ngồi xuống dưới đất, Dương Ninh thấy mũi tên lông vũ còn cắm trên đùi gã, hỏi:
- Có muốn rút ra trước không?
Tiêu Quang lắc đầu. Lúc này Dương Ninh mới thấp giọng nói:
- Vận may của chúng ta không tồi, xem ra có cao nhân tới cứu chúng ta, chỉ trông mong là bạn không phải địch, nếu không chúng ta có lẽ xong đời.
Vẻ mặt Tiêu Quang bình thản, nhìn đại hán trọng đồng kia, tươi cười khẽ nói:
- Ta biết hắn!
- Hả?
Dương Ninh khẽ giật mình, vội hỏi:
- Hắn là ai thế? Tiễn thuật rất cao minh.
Tiêu Quang dường như đã quên tổn thương trên đùi, lại cười nói:
- Không cần lo lắng, hắn không phải địch nhân, hắn ở nơi này, chúng ta chắc chắn bình yên vô sự.
Dương Ninh hỏi:
- Chẳng lẽ hắn là bằng hữu của ngươi?
Tiêu Quang suy nghĩ một chút, mới nói:
- Không tính là bằng hữu, chẳng qua có lẽ sẽ không tổn thương chúng ta... !
- Có lẽ?
Dương Ninh tức giận nói:
- Ngay cả ngươi cũng không dám chắc?
Hắn đột nhiên giật mình, lại phát hiện cách đó không xa, phía sau đám đao cung thủ kia, xuất hiện ba kỵ binh giống như u linh, cũng không biết chui ra từ nơi nào, trên mỗi thớt ngựa có một người cưỡi, mỗi người thân hình đều khôi ngô, mặc kính y màu đen, bên hông treo đại đao, tay cầm trường cùng, lưng đeo túi tên.
Vỏ bội đao bên hông họ sơn màu đen, rất khác với vỏ đao bình thường.
Bỗng nhiên mấy tên cung thủ còn lại giương cung về phía Tiêu Quang, không chút do dự kéo dây cung, mấy mũi tên lông vũ bay vút tới như sao xẹt, dường như biết rõ đại hán trọng đồng kia khó đối phó, trước tiên muốn giải quyết Tiêu Quang rồi nói sau.
Trong lòng Dương Ninh biết không ổn, thầm nghĩ đại hán trọng đồng kia dù có lợi hại, lúc này cách tương đối xa, cũng không thể phân thân cứu giúp, hắn tóm lấy cánh tay Tiêu Quang, kéo sang bên cạnh.
Nghe được vài tiếng kêu cạch cạch vang lên, Dương Ninh nhìn qua, liền thấy mấy mũi tên phóng đến nửa đường lại thay đổi phương hướng. Hắn cảm thấy nghi hoặc, nhưng nhanh chóng nhìn rõ, không phải mấy mũi tên kia mọc thêm mắt, mà có mấy mũi tên khác bắn trúng thân những mũi tên kia, thay đổi phương hướng.
Hắn càng giật mình, thấy được ba gã kỵ sĩ đeo đao đen cách đó không xa đều tay cầm trường cung, mấy mũi tên kia hiển nhiên do mấy người này bắn ra.
Lúc này những đao thủ kia mới phát hiện sau lưng có người, thoạt nhìn rất giật mình, nhưng còn chưa loạn.
Ba tên kỵ sĩ bắn tên xong, trực tiếp vươn tay lấy tên từ trong túi, liên tục bắn tên, tiếng kêu thảm thiết vang lên trong đám người, đảo mắt đã có mấy người mất mạng.
Đám đao thủ vừa rồi uy phong lẫm lẫm, giờ phút này lại giống như con mồi bị thợ săn chăm chú, tuy rằng nhân số của họ đông, nhưng giờ phút này lại không chịu nổi một kích.
Nghe được tiếng hò hét, vài tên đao thủ quay người tiến về phía mấy tên kỵ sĩ. Lúc này ba tên kỵ sĩ cũng không bắn tên, trái lại treo cung rút đao, tuấn mã dưới háng đã tiến lên đón, tất cả động tác gọn gàng linh hoạt, hành đồng liên tục, không hề dài dòng.
Khoảng cách hai bên không xa, lại nói vài tên đao thủ nhìn thấy tuấn mã xông tới, dưới chân nhấn một cái, bay lên trời, vung đao bổ tới kỵ sĩ trên ngựa.
Ánh đao chớp động, thậm chí không nghe được tiếng đại đao tấn công, Dương Ninh liền nhìn thấy mấy tên đao thủ kia đã ngã xuống như cá chết, ba con tuấn mã chợt lóe lên, bỏ lại những người đã ngã ở phía sau, vài tên đao thủ rơi trên mặt đất run rẩy vài cái liền không động đậy.
Dương Ninh hít sâu một hơi, vô luận kỹ thuật cưỡi ngựa hay cung thuật của đại hán trọng đồng kia đều có thể nói là số một, nhưng ba tên kỵ sĩ này cũng không yếu, tuy rằng không sánh nổi đại hán trọng đồng, nhưng khí thế nghiêm nghị, đao pháp cao minh.
Trong nháy mắt, ba kỵ sĩ đã vọt tới đám người, ánh đao chớp động, hơn mười người còn lại bị ba con tuấn mã xông lên, đã tán loạn, đều vung đao nghênh chiến.
- Này... ba người kia ngươi cũng biết chứ?
Dương Ninh liếc Tiêu Quang:
- Tiêu Quang, ngươi thực sự biết những người này sao, ngày sau phải giới thiệu cho ta biết, ta có thể bái họ làm sư.
Cũng không phải hắn nói ngoa, dù là tiễn thuật hay thuật cưỡi ngựa, Dương Ninh đã sinh ra lòng kính trọng với mấy người này, nghĩ đến nếu như mình cũng có bổn sự như thế, dù phải trả giá vất vả thế nào cũng không lỗ.
Tiêu Quang còn chưa lên tiếng, Dương Ninh nghe được tiếng vó ngựa vang lên sau lưng, quay đầu nhìn sang, thấy đại hán trọng đồng kia cưỡi ngựa tới, gần trong gang tấc.
Đại hán đến gần, tung người xuống ngựa.
Vừa rồi cách hơi xa, hơn nữa ngồi trên lưng ngựa, Dương Ninh đã cảm thấy người này vóc dáng khôi ngô, lúc này gần trong gang tấc, đứng trước mặt mình, mới phát giác người này còn cao lớn hơn mình nghĩ, mình chẳng qua tới ngực gã, người này toàn thân cơ bắp rắn chắc, đen thui như sắt, giống như một cột điện to tạo thành từ sắt thép.
Dương Ninh đang muốn chắp tay nói chuyện, đại hán kia lại vươn tay gạt Dương Ninh, rất không khách khí.
Dương Ninh cảm thấy cánh tay người này cũng mình đồng da sắt, lực lượng mười phần, bị gã nhẹ nhàng gạt sang một bên, đang muốn nổi giận, liền thấy đại hán kia ôm ngang Tiêu Quang, quay người cẩn thận đặt Tiêu Quang lên lưng ngựa.
Tiêu Quang ngồi trên ngựa, lúc này mới giơ tay chỉ Dương Ninh nói:
- Hắn là bằng hữu của ta, muốn dẫn hắn đi cùng!
Đại hán trọng đồng cũng xoay người lên ngựa, ngồi sau lưng Tiêu Quang, một tay ôm gã, một tay giữ cương, cũng không nhìn Dương Ninh, thản nhiên nói:
- Hắn sẽ không chết!
Gã vung dây cương lên, thúc ngựa rời đi.
Dương Ninh ngây ra một chút, lập tức buồn bực nói:
- Có gì đặc biệt hơn người, ngươi có hiểu lễ phép không?
Tiêu Quang cũng quay đầu lại, lớn tiếng nói:
- Tiểu Bạch Thỏ, ngươi tới kinh thành tìm ta, nhất định phải đi tìm ta... !
Tốc độ con tuấn mã kia cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã chạy đi xa.
Dương Ninh đuổi vài bước, cuối cùng dừng bước, hô với bóng lưng:
- Họ Tiêu, chớ quên vàng ngươi nợ lão tử, đi tới chân trời góc biển, cũng phải trả nợ.
Hắn trơ mắt nhìn con ngựa kia chạy càng lúc càng xa, nhanh chóng mất hút.
- Thực con mẹ nó không có nghĩa khí.
Dương Ninh lẩm bẩm:
- Lớn lên cao một chút thì có thể không lễ phép sao? Nói thế nào cũng nên cảm ơn một tiếng mới đúng, cứ chạy như vậy, hiện giờ đúng là không thể làm người tốt, thiếu chút nữa mất cả mạng, chỗ tốt gì đều không có.
Trong lòng hắn cảm thấy ấm ức, chợt nghe được tiếng vó ngựa vang lên, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy ba tên kỵ sĩ kia cũng phi ngựa xẹt qua bên cạnh mình, nhìn cũng không nhìn, chạy về phía đại hán trọng đồng rời đi.
Trên mảnh đất trống này, thi thể ngổn ngang lộn xộn, không còn một người sống.
Dương Ninh cảm thấy sợ hãi, thầm nghĩ chả trách mấy người kia mắt mọc trên đỉnh đầu, công phu quả thực không phải thổi, mới chỉ một lát đã giết chó gà không tha.
Chẳng qua mấy người kia ra tay tàn khốc vô tình, hơn nữa công phu rất cao, cũng không biết là thần thánh phương nào? Dường như những người này đặc biệt tới cứu viện Tiêu Quang, cũng không biết Tiêu Quang rốt cuộc là người phương nào, có thể khiến cao thủ như vậy tới cứu viện.
Từ đường bên kia lúc này cũng yên lặng không tiếng động, Dương Ninh trở lại bên từ đường, nhìn vào từ lỗ hổng, trong phòng không một tiếng động, không ít thi thể nằm trên mặt đất.
Hắn nắm băng nhận trong tay, nhẹ nhàng đi vào trong từ đường, mới phát hiện kể cả tên mập mạp áo xám, đám thám tử Bắc Hán đều đã chết trong từ đường, trong từ đường cũng có ba gã đao thủ áo đen, đương nhiên bị giết cùng lúc với đám thám tử Bắc Hán.
Đột nhiên nhìn thoáng qua người khổng lồ tên là Đại Mãnh kia ngồi dưới đài, đầu nghiêng qua bên, cổ bị rạch một lỗ lớn, máu thịt be bét, chắc chắn là bị cắt đứt yết hầu.
Bên tay gã, bao tải to bị một thi thể ngăn chặn, hai mũi tên lông vũ cắm trúng bao tải, hiển nhiên bị loạn tiễn bắn trúng.
Dương Ninh thầm nghĩ vận may của đám người này thực sự quá kém, muốn bắt con tin trở lại Bắc Hán lập công nhận thưởng, nhưng bởi vì có người đuổi giết Tiêu Quang, trùng hợp đều chết ở nơi này, chỉ sợ sau khi chết đều thành oan hồn.
Hắn ghé sát vào, kéo thi thể trên bao tải ra, vươn tay vỗ vỗ bao tải, bên trong quả thực có một người, lúc này vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên hai mũi tên trên bao tải cũng bắn trúng con tin bên trong, nhưng không biết sống hay chết, chẳng qua xem bộ dạng hẳn là lành ít dữ nhiều.