WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Cẩm Y Xuân Thu

Chương 36: Trời đất đưa đẩy

Chương 36: Trời đất đưa đẩy





Hán tử mặt sẹo đã đứng dậy, quay đầu lại nói:

- Chắc chắn Thế tử gia đã đói bụng, nhanh lấy lương khô và nước uống.

Gã nghĩ tới cái gì, hỏi Dương Ninh:

- Thế tử có muốn uống rượu không?

Dương Ninh ngây người một chút, đầu óc suy nghĩ, đã hiểu nguyên do.

Không hề nghi ngờ, chắc chắn đám người này nhận lầm người, nếu như mình đoán không sai, Thế tử gia thực sự kia đúng là con tin bị mình chôn trong rừng trúc.

Tướng mạo của mình gần như giống hệt con tin này, hơn nữa mình lại mặc quần áo của gã, cũng khó trách bị nhân lầm là vị thế tử kia.

- Hóa ra tiểu tử kia là một vị thế tử.

Dương Ninh nghĩ thầm.

Kiếp trước hắn cũng cảm thấy hứng thú đối với lịch sử, đọc qua không ít sách, hết sức quen thuộc đối với chức vị Thế tử này.

Thế tử là trưởng tử hoặc người thừa kế đế vị tước vị thay thiên tử hoặc chư hầu, chẳng qua người thừa kế thiên tử phần lớn đều xưng là Thái tử, mà người thừa kế chư hầu được xưng là Thế tử.

Mặc dù Dương Ninh biết con tin này xuất thân phú hào, nhưng không thể tưởng tưởng được lại là một vị thế tử. Tuy nhiên, hắn nghĩ lại một chút, chắc chắn phải đạt tới sức nặng của Thế tử, mới có thể khiến mấy thám tử Bắc Hán tin tưởng có thể lập công nhận thưởng.

- Thế tử gia?

Giọng đại hán cắt đứt suy nghĩ của Dương Ninh, hắn ngẩng đầu, a một tiếng, đại hán mặt sẹo mặt mũi cung kính, chỉ là vóc dáng rất cao, từ cao nhìn xuống khiến Dương Ninh cảm thấy áp bức. Gã hơi khom người, cười hòa ái:

- Thế tử gia muốn uống rượu không?

Tuy rằng gã tươi cười, nhưng mặt sẹo dữ tợn, thực sự còn khó coi hơn khóc.

Dương Ninh cười hỏi:

- Có... có rượu?

Trong lòng hắn lại nghĩ, đám người này nhận lầm mình thành vị Thế tử gia kia, nếu như hiện giờ mình nói cho họ nhận sai người, đám người này chắc chắn muốn tìm được căn nguyên, tìm đến thi thể kia, vậy chắc chắn mình không cách nào chạy được, sẽ bị họ bức bách dẫn đường.

Nếu như dẫn họ tìm được thi thể bị chôn trong rừng trúc, đám người này làm sao lại tin tưởng cái chết của vị Thế tử kia không liên quan tới mình?

Dù sao mình mặc quần áo của vị Thế tử kia, nói rách miệng họ cũng không tin tưởng lời mình. Điều đáng nói là, những người ở hiện trường xảy ra sự việc, gần như đều chết hết, ngoại trừ mình ra, người duy nhất biết có người bị bắt cóc cũng chỉ có Tiêu Quang. Nhưng Tiêu Quang chẳng biết đi đâu, mình toàn thân là miệng cũng không nói rõ ràng được.

Thời điểm này, mình đương nhiên không thể nói cho họ biết chân tướng, chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Hơn nữa mình hoàn toàn không biết bối cảnh thậm chí tính tình của vị Thế tử kia, nếu như sơ ý một chút bị lòi đuôi, hậu quả khó mà lường được.

Dưới tình huống này, tốt nhất mình phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nói càng ít càng tốt.

Hiểu biết duy nhất về vị Thế tử gia, là tên mập áo xám từng đề cập dường như gã là kẻ đần, nhưng rốt cuộc đần như thế nào, vẫn hoàn toàn không biết gì cả.

Chẳng qua Dương Ninh tin tưởng vị Thế tử gia kia sẽ không phải người thực sự ngu ngốc, có lẽ chỉ là phản ứng chậm nửa nhịp mà thôi, nếu không một người ngu sao có thể trở thành Thế tử?

Mấy người trước mắt này, nếu không có gì bất ngờ, đều là hạ nhân của vị Thế tử gia kia, nhìn đại hán mặt sẹo nhẹ giọng hỏi thăm, cũng biết được vị Thế tử gia vẫn còn năng lực nói chuyện, dường như còn thích uống rượu, nếu không đại hán mặt sẹo này không có khả năng hỏi thăm có muốn uống rượu không?

Nghe Dương Ninh hỏi thăm có rượu không, đại hán mặt sẹo hớn hở nói:

- Có rượu có rượu.

Gã quay đầu lại hô lên:

- Tề Phong, nhanh mang rượu tới, đúng rồi, Thế tử gia chắc chắn mệt mỏi, tranh thủ thời gian cầm đệm tới.

Mấy người nhất thời bận rộn, có người lấy đồ ăn, có người lấy rượu, còn có người giật đệm từ trên lưng ngựa xuống, lót dưới đất, lúc này mới mời Dương Ninh ngồi xuống.

Dương Ninh từ khi xuyên việt tới đây, chưa từng được đãi ngộ như thế, cảm thấy rất hưởng thụ.

Đệm trên mấy thớt ngựa gần như đều trút xuống dưới, ngoại trừ hai cái đệm bày rượu và đồ nhắm bên trên, những cái khác đều đặt dưới mông Dương Ninh.

Sau khi Dương Ninh ngồi xuống, đồ ăn và rượu đã mang tới, ngoại trừ một ít lương khô, còn có hai con gà quay và một bao thịt bò lớn, chẳng qua đều sớm nguội lạnh, bên trên phủ một lớp mỡ đông.

Sau khi Dương Ninh xuyên việt, đến giờ còn chưa được ăn thịt, lúc này thấy được, đâu quan tâm mỡ đông hay không, nắm một con gà quay trong tay, ăn như hổ đói.

Mấy người đều vây quanh bên người Dương Ninh, nhìn Dương Ninh ăn như hổ đói, mặt đều hưng phấn. Đại hán mặt sẹo liếc một người cao gầy bên cạnh, cười nói:

- Tề Phong ngươi xem, Thế tử gia thực sự đói bụng.

Gã cầm túi rượu lên, mở nút, hai tay dâng cho Dương Ninh:

- Thế tử gia, ăn từ từ, còn nhiều, rất nhiều, đừng nghẹn, tới, uống một hớp rượu.

Dương Ninh nhận túi rượu, uống một hớp, vào miệng hơi cay, chẳng qua mùi rượu cũng nồng đậm, không phải rượu mạnh gì. Hắn buông túi rượu, nhét đùi gà vào miệng, nói hàm hồ không rõ:

- Các ngươi... các ngươi cũng biết hưởng thụ, đi ra ngoài mang theo gà quay và rượu... !

Hắn vốn thuận miệng nói, mấy người khác đều biến sắc, hán tử mặt sẹo vội nói:

- Thế tử gia, chúng ta... sau khi chúng ta biết được Thế tử gia bị người khác bắt đi, lập tức phái người đi tìm, ngày đêm không dám chậm trễ chút nào, ven đường tìm manh mối, liều mạng cũng phải tìm được Thế tử gia, bảo vệ Thế tử gia chu toàn... !

Dương Ninh nghĩ thầm chu toàn cái rắm, Thế tử gia của các ngươi hiện giờ đã xuống đất rồi, chỉ đám bao cỏ các ngươi, chờ các ngươi tìm được, thi thể cũng hóa thành xương trắng rồi.

Hán tử mặt sẹo vẫn giải thích:

- Đoạn đường này chúng ta phát hiện manh mối, biết có thể Thế tử gia bị đưa tới vùng này, cho nên ngày đêm đi tìm. Chẳng qua... chẳng qua vì bảo trì thể lực và tinh lực, cho nên mới mua những thứ này ở trên đường, thật ra... thật ra cũng là vì sao khi tìm được Thế tử gia, có thể để Thế tử gia ăn no nê... !

Tề Phong bên cạnh lập tức nói:

- Thế tử gia, Đoàn Nhị Ca nói không sai, sau khi rời khỏi kinh thành, chúng ta ngày đêm ngựa không dừng vó, ngày đêm tìm kiếm tung tích của Thế tử gia. Đoàn Nhị Ca thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt, nói nếu không tìm được Thế tử gia, hắn sẽ không trở lại kinh thành... !

Dương Ninh nghe mấy chữ ‘lấy nước mắt rửa mặt’, đang uống rượu, rượu còn trong miệng, đều phun ra, phun lên mặt hán tử mặt sẹo.

Tất cả mọi người sững sờ, hán tử mặt theo giơ tay lau rượu trên mặt, quay đầu vỗ vai Tề Phong, khẽ thở dài:

- Những thứ này đừng nói với Thế tử gia, hiện giờ đã tìm được Thế tử gia, tốt hơn bất cứ điều gì.

Tề Phong xúc động nói:

- Đoàn Nhị Ca, ta nói đều là sự thật, chẳng lẽ huynh ngày đêm lo lắng cho Thế tử gia, chúng ta ngay cả nói cũng không thể sao? Huynh trung tâm với Thế tử gia, thử hỏi huynh đệ ở đây ai không biết? Thế tử gia, Đoàn Nhị Ca mua những thứ này, thật ra cũng là vì bổ sung thể lực cho chúng ta, chính hắn... hắn đã rất nhiều ngày không ăn cái gì.

Gã nói tới mức nước miếng tung bay, hùng hồn gạn đục khơi trong.

Dương Ninh lộ vẻ hoài nghi, nhìn hán tử mặt sẹo vô cùng phấn chấn, cũng không giống ngày đêm không ngủ, càng không giống nhiều ngày không ăn gì.

Hán tử mặt theo duỗi tay nắm hai tay Tề Phong, vành mắt đỏ lên:

- Tề Phong huynh đệ, ngươi... ta cái gì cũng không nói, đời này ta đồng sinh cộng tử với ngươi!

Tề Phong lập tức tươi cười nói:

- Đoàn Nhị Ca, huynh nợ ta mười lạng bạc, trở lại kinh thành có thể... ?

Hán tử mặt sẹo lập tức cắt ngang, trầm giọng nói:

- Triệu Vô Thương, ngươi mang hai người tìm tòi gần đây một chút, xem còn người khác hay không, cẩn thận đề phòng.

Một gã hán tử mặt lạnh chắp tay đồng ý, dẫn người đi tuần tra xung quanh.

- Ngươi họ Đoàn?

Trong chốc lát Dương Ninh giải quyết hơn nửa con gà quay, uống miếng rượu, nhìn chằm chằm hán tử mặt sẹo hỏi.

Hán tử mặt thẹo hiển nhiên không ngờ Dương Ninh lại hỏi như thế, gã ngơ ngác một chút, buồn bực nói:

- Thế tử gia, ngài... chẳng lẽ ngài đã quên ty chức hay sao?

Dương Ninh giơ tay chỉ đầu mình:

- Mấy ngày nay đầu óc ta lộn xộn, không nhớ quá nhiều chuyện, xem ngươi quen mắt, nhưng không nhớ nổi tên người.

Hán tử mặt sẹo vội đáp:

- Ty chức Đoàn Thương Hải, ở trong phủ đã nhiều năm, Thế tử gia có nhớ ra không?

- Đoàn Thương Hải?

Dương Ninh đọc một câu, nhếch miệng cười nói:

- Tên hay.

- Đa tạ Thế tử gia tán thưởng.

Hán tử mặt sẹo cười nói:

- Tên này là do Tướng quân lấy cho ty chức lúc ngài còn sống, ty chức cũng thấy hết sức dễ nghe.

- Tướng quân?

Dương Ninh nghi ngờ hỏi:

- Tướng quân nào?

Nụ cười trên mặt hán tử mặt sẹo Đoàn Thương Hải cứng đờ, hơi xấu hổ:

- Thế tử gia, ngài... không phải là ngay cả Vệ Tướng quân cũng quên chứ? Đó... đó chính là phụ thân của ngài.

Lần này Dương Ninh ngây ra một chút, thầm nghĩ hóa ra phụ thân vị Thế tử gia kia dĩ nhiên là một vị Tướng quân, hắn ồ một tiếng nói:

- Hóa ra cha ta họ Vệ!

Đoàn Thương Hải dở khóc dở cười giải thích:

- Thế tử gia nhớ nhầm, Tướng quân không phải họ Vệ, họ Tề, Vệ Tướng quân là một trong Tam Công Tướng quân, ngoại trừ Nhất phẩm Đại Tướng quân; Phiêu Kỵ Tướng quân, Xa Kỵ Tướng quân cùng Vệ Tướng quân là Nhị phẩm Tam Công Tướng quân, Vệ Tướng quân là phong hào của phụ thân ngài!

Giờ Dương Ninh mới hiểu được, cảm thấy xấu hổ, lại giật mình, thầm nghĩ hóa ra phụ thân của vị Thế tử gia kia là Nhị phẩm Vệ Tướng quân, xem ra quả thực bối cảnh thâm hậu.

Đoàn Thương Hải thấy Dương Ninh suy nghĩ, nhịn không chỉ Tề Phong bên cạnh hỏi:

- Thế tử gia, ngài có nhớ hắn không? Biết hắn tên là gì không?

Dương Ninh nói:

- Hắn không phải Tề Phong sao?

- Thế tử gia anh minh!

Đoàn Thương Hải thở ra nhẹ nhàng:

- Hóa ra Thế tử gia còn nhớ hắn.

Dương Ninh nói:

- Không phải vừa rồi ngươi gọi hắn là Tề Phong sao?

Đoàn Thương Hải sững sờ, lại xấu hổ. Tề Phong giật ống tay áo của gã, ra hiệu bằng mắt. Đoàn Thương Hải hiểu ý, nói với Dương Ninh:

- Thế tử gia từ từ ăn, không vội!

Gã đứng dậy theo Tề Phong đi qua một bên, Dương Ninh vừa ăn uống thả cửa, vừa vểnh tai lắng nghe.

Tề Phong thấp giọng nói:

- Đoàn Nhị Ca, không phải huynh không biết, nếu mọi chuyện phức tạp một chút, đầu óc Thế tử gia sẽ mơ hồ, càng nói càng loạn, chúng ta vẫn không nên nói nhiều. Ta thấy những ngày này Thế tử gia chắc chắn chịu không ít khổ, cũng không ít kinh hãi, cho nên đầu óc nhất thời rối loạn.

- Cũng khó trách Thế tử gia ngay cả ta cũng không nhận ra.

Đoàn Thương Hải khẽ vuốt cằm:

- Đã tìm được Thế tử gia, chúng ta an tâm rồi, nhanh chóng trở về, tránh cho Thái phu nhân và Tam phu nhân lo lắng.

Gã đột nhiên nhíu mày, liếc Dương Ninh, thấy Dương Ninh dường như đều đặt tâm tư trên đồ ăn, gã thấp giọng nói:

- Tề Phong, ngươi nói Thế tử gia trốn ra thế nào vậy? Tại sao hắn lại lẻ loi một mình xuất hiện ở nơi này?








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.