Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cẩm Y Xuân Thu

Chương 41: Đào hoa trong gió

Chương 41: Đào hoa trong gió





Chiêu này của Dương Ninh đã đánh gãy đùi Ngũ gia, lại đánh chảy máu đầu Lục gia. Sau đó hắn đứng đậy, sửa lại đồ tang, đi ra cửa.

Trong linh đường vẫn vọng ra tiếng hai người kêu oai oái, Tam lão thái gia vội la lên:

- Mau vào xem!

Bên cạnh có người xông vào, một lát sau đã kêu lên:

- Không ổn rồi, Ngũ gia bị đánh gãy chân, Lục gia… Lục gia cũng không ổn rồi.

Tam lão thái gia vừa tức vừa vội, thổi râu phù phù:

- Còn không mau đưa chúng đi tìm đại phu. Nhanh, không được trì hoãn…

Mấy người xông vào trong linh đường, nâng Ngũ gia đưa ra ngoài, lại có người đỡ Lục gia ra đến cửa. Nhìn trán Lục gia chảy máu, Tam lão thái gia nổi giận đùng đùng:

- Là ai làm?

Mọi người vẫn đang vội vã chạy đến, không ai thấy Dương Ninh ra tay.

Dương Ninh ở bên cạnh nói:

- Là ta!

- Ngươi?

Tam lão thái gia giận tái mặt, chỉ vào hắn mà mắng:

- Cha ngươi còn sống cũng không dám làm xằng làm bậy đến thế. Tề Ninh, ngươi đang tự tuyệt với Tề gia đó.

Dương Ninh trợn trắng mắt:

- Bọn họ muốn phá hỏng linh đường, gia phụ vừa mất, còn chưa hạ táng, sao có thể để cho họ làm xằng làm bậy trước di thể? Đừng nói là bọn họ, cho dù là kẻ có bối phận cao hơn đến đây làm loạn, ta cũng tuyệt đối không tha!

Hắn nói vậy là quá trực tiếp rồi, chỉ thiếu chỉ mặt gọi tên thôi.

Tam lão thái gia run lên, chỉ vào Dương Ninh, ngón tay cũng run run:

- Được… được!

Lão xoay người đi, lớn tiếng nói:

- Chúng ta đi. Chuyện này…chuyện này chúng ta mặc kệ!

Đoạn thở phì phò dẫn người rời đi.

Đám người này vừa đi, trong sân lập tức yên tĩnh trở lại. Dương Ninh cười lạnh, chợt nghe có tiếng Cố Thanh Hạm thở dài sâu kín sau lưng:

- Ninh Nhi, tuy bọn họ không đúng, nhưng…. ôi, dù sao Tam lão thái gia cũng là trưởng bối, ngươi cũng không nên nói chuyện với ông ta như vậy.

Hắn gắt lên:

- Già mà không kính. Lão già này đến đây không phải là để giúp, mà là đến gây sự. Tam phu nhân, chẳng lẽ người không thấy? Bọn họ muốn bắt nạt người, đó là mộng tưởng hão huyền. Chỉ cần còn ta ở đây, không ai có thể bắt nạt người.

Hắn quay sang, thấy Cố Thanh Hạm đang ở bên cạnh, hẳn là có nghe thấy, ánh mắt nàng ánh lên vui mừng, nhưng lại cau mày:

- Đứa nhỏ này, vừa rồi ngươi gọi ta như thế nào?

- A!

Hắn khẽ giật mình, nghĩ thầm thôi xong rồi, hẳn là “Tam phu nhân” là bọn người làm trong phủ gọi Cố Thanh Hạm, mình là Thế tử chắc gọi khác.

Nhưng lúc này hắn lại không biết vị trí của nàng tại phủ Cẩm Y Hầu, tuy có thể nhìn ra bà là một nhân vật hết sức quan trọng ở đây, nhưng không thể phán đoán được nàng có phải thiếp của Cẩm Y Hầu Tề Cảnh hay không.

Đương nhiên Quỳnh di nương là thiếp của Tề Cảnh, như Cố Thanh Hạm cũng là thị thiếp của Tề Cảnh, được người ta gọi là “Tam phu nhân”, vậy rất có thể vào cửa còn muộn hơn cả Quỳnh di nương, địa vị trong phủ phải thấp hơn cả Quỳnh di nương, nhưng nhìn vào thì trước mặt Quỳnh di nương nàng không hề thua kém thấp hèn chút nào, cho dù là khí thế hay ngôn từ, đều khiến cho người ta cảm thấy thân phận nàng cao hơn Quỳnh di nương không ít. Nếu đều là thiếp, bình thường Cố Thanh Hạm sẽ không dám đối đãi như vậy với Quỳnh di nương.

Dương Ninh hối hận tại sao trên đường vào Kinh không hỏi nhiều hơn.

Hắn không hiểu tính Tề Ninh, chỉ biết là vị Thế tử gia này không thông minh, nếu trên đường đi hỏi thăm về mình quá nhiều, chỉ sợ sẽ khiến cho đám người Đoạn Thương Hải nghi ngờ.

Hiện giờ Dương Ninh không dám khinh thường Đoạn Thương Hải chút nào. Người này ở tận bên gian nhà thờ tổ bên kia, mà có thể đoán ra được mọi chuyện phát sinh, thậm chí còn đoán được lai lịch của Hắc Đao, ngoài nhãn lực, đương nhiên không thể thiếu kiến thức và kinh nghiệm.

Cố Thanh Hạm thấy hắn sững ra, chỉ cho rằng hắn lại phát bệnh, vội hỏi:

- Đừng nghĩ lung tung, ngươi muốn gọi thế nào thì gọi thế ấy đi, tam nương nghe con hết.

Thì ra hắn gọi nàng là “Tam nương”, tuy thân thể hắn chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng linh hồn bên trong của Dương Ninh không thể trẻ hơn Cố Thanh Hạm, gọi “Tam nương” quả thực không nên lời.

- Tam phu nhân, Thế tử, nô tài đã thu dọn cẩn thận.

Bên cạnh có tiếng cung kính vang lên:

- Bên Quỳnh di nương, nô tài cũng đã khuyên bọn họ về trước.

Dương Ninh quay sang, người nói chuyện chính là tên béo đứng thứ tám, khi mình vào linh đường, người này đã chào mình một tiếng, về sau xảy ra tranh chấp, vẫn đứng một bên, nhưng không nói gì.

- Không đến mức mới đi vài ngày đã quên cả Khâu tổng quản chứ?

Cố Thanh Hạm kéo hai tay Dương Ninh, mắt nhìn về phía cách đó không xa, chỉ thấy Tề Ngọc đang đỡ Quỳnh di nương, cả hai đều nhìn lại đầy oán độc rồi quay người rời đi.

Dương Ninh cũng không thèm để ý, dò xét Khâu tổng quản vài lần rồi hỏi:

- Ngươi là Khâu tổng quản sao? Vừa rồi bọn họ bắt nạt Tam…Tam nương, sao ngươi không đánh nổi một cái rắm?

Hắn nói chuyện thẳng thắn, Khâu tổng quản nghe vậy lại nghĩ quả nhiên Thế tử này lại ngớ ngẩn rồi, chỉ cười đáp:

- Thế tử gia, mặc dù nô tài là tổng quản phủ Cẩm Y Hầu, nhưng trước mặt bọn họ cũng chỉ là một hạ nhân. Chuyện này sao đến phiên thuộc hạ nói được.

Dương Ninh nổi giận:

- Không phải Đoạn Thương Hải có lên tiếng sao? Ngươi là tổng quản, địa vị trong phủ cao hơn Đoạn Thương Hải, lại không dám ra mặt sao?

Khẩu tổng quản xấu hổ, Cố Thanh Hạm nói hộ:

- Khâu tổng quản, ngươi sắp xếp người thu dọn linh đường đi, bên Tam lão thái gia, ngươi tự mình đi một chuyến. Dù sao thì, chuyện lớn như vậy, bọn họ sẽ không bỏ qua thực sự đâu. Ta là một nữ tắc, không tiện đi. Thế tử đã về, Thái phu nhân còn không biết, ta đưa Thế tử qua gặp Thái phu nhân.

- Tam phu nhân yên tâm, nô tài sẽ xử lý thỏa đáng mọi chuyện.

Cố Thanh Hạm nói với Dương Ninh:

- Ninh Nhi, chúng ta đi gặp Thái phu nhân!

Hai bàn tay Cố Thanh Hạm trong như ngọc trắng như tuyết, mềm như không có xương, bóng loáng như đồ sứ, chạm vào cực kỳ dễ chịu, nếu ở đây không có ai, Dương Ninh cũng nguyệt ý nắm bàn tay mềm mại này. Nhưng trong phủ đông tôi tớ, hắn cảm giác bị một nữ nhân nắm tay kéo đi như vậy cũng hơi ngại, hơi giãy ra. Nàng thoáng sững sờ, nhưng lại rất thông minh, lập tức hiểu ra, cười rất tự nhiên, xinh đẹp vô cùng, khẽ nói:

- Ninh Nhi lớn rồi, biết xấu hổ rồi sao?

Dương Ninh thầm nghĩ da mặt mình rất dày, nếu xung quanh không có ai, có ôm nàng hôn điên cuồng cũng không ngượng đâu, chỉ sợ, đến lúc đó da mặt nàng mỏng đó. Nhưng lúc này trong phủ đông người quá, tốt xấu gì lão tử cũng là nam nhân, bị người ta dắt tay đi tới đi lui thật là mất uy phong.

Cố Thanh Hạm không nói gì, đi trước dẫn đường, Dương Ninh đi theo sau. Lúc này trời đã về chiều, ánh mặt trời len qua cành lá chiếu xuống nhàn nhạt.

Dương Ninh đi theo sau lưng Cố Thanh Hạm, nhìn bóng hình xinh đẹp trước mắt, hắn càng nhận ra Tam phu nhân thật diễm lệ.

Thân thể mềm mại đẫy đà không bị bộ đồ tang che mất đi phong thái, vẫn linh lung nảy nở, theo từng bước đi, yểu điệu yêu kiều, khiến cho những đường cong vốn đã vô cùng động lòng người lại càng thêm mị lực, thật sự là hoạt sắc sinh hương rung động tâm hồn, như một đóa hoa đào xinh đẹp dưới ánh nắng chiều.

Đặc biệt là bờ mông đầy đặn mượt mà kia, được bọc ngoài một lớp váy, rất tròn rất no đủ, tạo thành một đường cong ngạo nghễ vểnh lên, lắc lư theo từng bước chân, khiến cho lòng người ta dậy sóng, toát ra hương vị thiếu phụ thành thục đầy gợi cảm, khiến cho người ta phải hoa mắt.

Một cơn gió thổi qua vuốt theo một mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể nàng ùa vào khứu giác, thấm vào ruột gan, khiến cho lòng người phiêu đãng. Dương Ninh biết rõ, vào lúc này Cố Thanh Hạm cũng không thể trang điểm, càng không kịp thoa hương, tám phần là mùi hương cơ thể của nàng. Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, ngay cả mùi hương cơ thể cũng say mê như vậy.

Dương Ninh tự nhận mình không phải chính nhân quân tử gì, hắn cũng không kiêng kỵ gì, dù sao cũng là đồ giả thôi, không có nửa xu quan hệ với phủ Cẩm Y Hầu, càng không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với thiếu phụ mỹ mạo trước mắt. Cho dù vậy cũng không nên chằm chằm nhìn vào mông người ta chứ, dù sao thi thoảng cũng có gia nô xuất hiện. Thế tử gia nhìn chằm chằm vào mông Tam phu nhân không nháy mắt mà bị người ta nhìn thấy thì luôn không ổn.

Hắn nghiêng mắt nhìn bờ mông đầy đặn kia, thỏa mãn nhãn dục một chút, rồi đưa mắt nhìn cấu trúc Hầu phủ này.

Phủ Cẩm Y Hầu không hổ là phủ đệ của quý tộc, to và rộng, đình đài lầu các vô cùng tinh mỹ, bên hòn non bộ nước chảy cầu cong, hành lang thật là dài như không có điểm cuối, mỗi cổng trong phủ đều được làm rất cẩn thận, hoặc là hình cổng vòm, hoặc là cửa hình lục lăng, hoặc là một hình vòng tròn lớn. Dương Ninh thầm tính, ít nhất cả tòa phủ đệ cũng chiếm diện tích chừng mấy ngàn mét vuông, nếu ở thời đại của mình, tỏa phủ đệ này là một mỏ vàng. Nhưng khắp nơi đều phủ một làn áo bạc, buồn bã âm u.

Đi qua mấy tòa viện là một đầu hành lang dài, phía trước là một tiểu viện bốn góc, u tĩnh vô cùng. Cố Thanh Hạm đẩy cửa vào, quay đầu lại nhìn Dương Ninh, khẽ dặn:

- Ninh Nhi, thấy Thái phu nhân không nên nói nhiều. Lão nhân gia đang thương tâm, đừng chọc cho bà khổ hơn.

- Tam nương yên tâm, con sẽ không nói lung tung.

Dương Ninh cười hì hì với tiểu mỹ nhân. Cố Thanh Hạm hơi nhíu mày, hai người vào trong nội viện, Dương Ninh thấy giữa sân có hai cây bồ đề tơ vàng, bên tường rủ một tầng dây leo, gió nhẹ phất qua, dây tơ lụa đu đưa, cùng với mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể Cố Thanh Hạm phiêu đãng mà đến, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.

Đẩy cửa vào trong, Dương Ninh lập tức nghe thấy mùi đàn hương. Trong phòng hơi lờ mờ tối, hắn liếc vào trong, thấy giữa phòng thờ một tượng Phật, một bóng lưng gù đối diện cửa lớn. Cố Thanh Hạm bước lại gần, hất đầu ý bảo Dương Ninh đóng cửa lại. Hắn bèn xoay người đóng cửa. Cố Thanh Hạm nhẹ nhàng chào:

- Thái phu nhân, Thế tử đã về!

Dương Ninh nhìn bóng lương còng xuống như co lại còn một góc, nghĩ thầm, thì ra đây là Thái phu nhân phủ Cẩm Y Hầu. Thấy Cố Thanh Hạm ngoắc ngoắc mình, hắn bèn tiến lại gần, nhìn bóng lưng lão phụ nhân khoác một tấm áo lụa đen, ngồi lặng lẽ bất động như một pho tượng.

Trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch, một lát sau mới có tiếng một người đàn bà già nua vang lên:

- Cởi áo!

Dương Ninh và Cố Thanh Hạm đều khẽ giật mình, liếc nhau. Cố Thanh Hạm ghé vào bên cạnh Thái phu nhân khẽ nhắc:

- Thái phu nhân, là Thế tử, là Thế tử đã về!

- Cởi áo!

Lão phụ nhân kia chỉ lặp lại câu đó.

Dương Ninh thầm nhíu mày, thầm nghĩ, lão thái bà này thật cổ quái, cháu trai ruột của mình đã về, không mừng thì thôi, tối thiểu cũng phải kéo tay nó nói đây nói đó vài câu, đằng này, một câu cũng chưa nói, vừa vào nhà đã bắt cởi áo. Không hiểu trong hồ lô bà ta muốn gì?








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch