Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cẩm Y Xuân Thu

Chương 6: Hoa phu nhân (1)

Chương 6: Hoa phu nhân (1)



Cảnh đêm yếu ớt, trăng lạnh trong veo.

Ngõ hẻm Tử Nhân trong trẻo nhưng lạnh lung, Tề Ninh dựa vào vách tường nhẹ nhàng mò vào trong, hắn nhanh chóng nhìn thấy ánh lửa xuất hiện phía trước, lập tức cẩn thận hơn.

Nhờ ánh lửa, Tề Ninh mơ hồ trông thấy chiếc xe ngựa dừng trước ngõ hẻm, lần mò tới gần một chút, mới phát hiện chiếc xe ngựa kia dừng trước một chiếc cổng lớn.

Trước đó họ đã từng nói, trong hẻm Tử Nhân này chỉ có một gia đình Hoa phu nhân, điều này nói rõ chiếc xe ngựa này đúng là tới Hoa trạch.

Lúc này Phùng Bộ khoái xuống xe ngựa, đứng bên cạnh xe. Trên bậc thang, một đại hán áo đen đứng đó, cầm một chiếc đèn lồng màu đỏ trong tay, ánh lửa trong hẻm phát ra từ chiếc đèn lồng kia.

Tề Ninh nghĩ thầm vào lúc nửa đêm thế này, Phùng Bộ khoái đánh xe ngựa tới, chẳng lẽ thực sự muốn làm vợ chồng một đêm với Hoa phu nhân?

Hẳn cảm thấy nếu thực sự như vậy, sẽ thật quỷ dị. Tầm hoa vấn liễu, cần gì phải đánh xe ngựa tới? Dù sao đây cũng không phải đi dạo thanh lâu, mà là toái giá, cũng nên che giấu một chút, đánh xe ngựa, mục tiêu quá lớn, ít nhiều vẫn hơi rêu rao.

Đang suy nghĩ, chợt thấy một chiếc đèn lồng nữa xuất hiện từ bên trong, nhanh chóng thấy được người cầm đèn lồng là một cô nương mặc váy, khoảng cách hơi xa, dù thị lực của Tề Ninh có tốt, cũng không thấy rõ tướng mạo và bộ dạng, chỉ có thể nhìn ra đại khái dáng người mà thôi.

Phía sau cô nương, có một phu nhân đi tới. Tề Ninh mơ hồ thấy được thân hình phu nhân hơi đẫy đà, quần áo hoa lệ, phong thái xinh đẹp, tuy rằng cách xa, nhưng nhìn tư thế đi đường của nàng, cũng hơi phóng đãng.

Phu nhân đẫy đà lắc mông đi tới bên xe ngựa, liền thấy Phùng Bộ khoái vươn tay kéo cửa sau xe ngựa. Từ trong thùng xe kia có ba bốn người xuống xe, đều là tiểu cô nương trẻ trung.

Bốn tiểu cô nương quần áo cũ nát, sau khi xuống ngựa, Phùng Bộ khoái ra hiệu bằng tay, các cô nương giống như cừu non đứng thành một hàng phía sau xe ngựa.

Phu nhân đẩy đà đi qua phía trước từng tiểu cô nương, thỉnh thoảng vươn tay sờ gương mặt của các cô nương, giống như đang lựa chọn hàng hóa.

Rất nhanh phu nhân đẫy đà kia quay người đi vào trong nhà, đại hán cầm đèn lồng vẫy tay, bốn tiểu cô nương đều nối đuôi nhau đi theo sau lưng phu nhân đẫy đà.

Tề Ninh cảm thấy nghi hoặc, cũng không biết Hoa phu nhân này và Phùng Bộ khoái rốt cuộc muốn làm gì, hắn đang cho rằng Phùng Bộ khoái cũng sẽ theo vào trong Hoa trạch, liền thấy Phùng Bộ khoái lại trở lên xe một lần nữa.

Tề Ninh thấy bộ dạng gã muốn rời đi, đang chuẩn bị quay người rời khỏi ngõ nhỏ, tránh cho Phùng Bộ khoái lái xe tới nhìn thấy, lại thấy xe ngựa kia cũng không quay đầu về bên này, mà đi về phía đầu kia của ngõ Tử Nhân, nhanh chóng chui vào bóng tối.

Từ đầu tới cuối những người này đều không nói một lời, có vẻ rất ăn ý.

Đại hán áo đen cầm đèn lồng kia đưa đèn lồng chiếu chiếu chung quanh, co vẻ hơi cẩn thận, nhưng không nhìn thấy Tề Ninh, lập tức quay người đi lên bậc thang, trở về trong trạch viện, tiếp theo chợt nghe thấy tiếng đóng cửa lớn.

Tề Ninh chờ giây lát, lúc này mới nhích lại gần, quả nhiên là một tòa nhà lớn, tường viện cao lớn, cửa đóng chặt, quả thực không có nơi nào có thể đi vào nội viện.

Trong lòng hắn giờ phút này lại nghi hoặc, dựa theo lời Lão Thụ Bì, Tiểu Điệp nửa đêm vụng trộm chuồn ra khỏi Hoa trạch tới miếu thổ địa, nếu chuồn êm vậy tuyệt đối không có khả năng đi ra từ cửa chính, không biết Tiểu Điệp đi ra từ đâu?

Tiểu Điệp nhiều ngày không có tin tức, lại thêm Tề Ninh biết được hoạt động toái giá của Hoa phu nhân, hắn vốn lo lắng trong lòng, một màn quỷ dị vừa rồi càng khiến Tề Ninh cảm thấy trong Hoa trạch này có bí ẩn khác.

Không nói đến Tiểu Điệp ở ngay trong Hoa trạch này, dựa vào tràng cảnh quỷ dị vừa rồi, Tề Ninh cũng muốn nhìn một chút trong Hoa trạch này rốt cuộc có gì kỳ quặc.

Cảnh đêm u tĩnh, Tề Ninh luẩn quẩn nửa vòng, tìm chỗ sở hở của Hoa trạch. Hắn đến ngõ hẻm cửa sau Hoa trạch, ngõ hẻm này rất hẹp hòi, chớ nói xe ngựa đi lại, dù hai đại hán sóng vai mà đi cũng không dễ dàng.

Trong ngõ hẻm có một mùi hôi chua, Tề Ninh thân hình gầy yếu, rất linh hoạt trong ngõ hẻm này.

Chỉ là hướng vị hôi chua nơi này vẫn khiến hắn không nhịn được bưng mũi lại.

Ngõ này vốn nhỏ hẹp, dưới chân tường còn đào một rãnh nước nhỏ, mùi hôi chua này phát ra từ trong rãnh nhỏ kia.

Đi trong ngõ nhỏ u ám một lát, Tề Ninh rốt cuộc dừng bước, ngồi xổm xuống bên cạnh rãnh nước, lúc này trông thấy dưới chân tường kia có một lỗ thủng, không phải rất lớn, nhưng có thể miễn cưỡng khiến một người bò sát đất ra vào, bên lỗ hổng tích tụ vết bẩn dày đặc.

- Hóa ra là ở đây!

Tề Ninh hiểu được.

Hắn đoán ra Tiểu Điệp có thể chuồn ra ngoài, chắc chắn Hoa trạch có chỗ bổ sót, chỉ là không nghĩ tới chỗ bỏ sót lại ở nơi này.

Mặc dù hắn cũng không muốn tiến vào từ lỗ hổng bẩn thỉu này, nhưng muốn leo tường vào, tường viện này cao lớn trơn trượt, phải chuẩn bị một vài công cụ, sẽ chậm trễ thời gian.

Sự cấp tòng quyền, Tề Ninh suy nghĩ một chút, liền cẩn thận đi vào từ lỗ thủng. Tuy rằng tường này cao lại không hề dày, bên kia lỗ hổng có một phiến đá chống đỡ, Tề Ninh dùng tay đẩy một cái liền mở ra, phiến đá này đương nhiên là dùng để che lấp.

Leo ra từ lỗ hổng, trước mặt xuất hiện một đám lá, hóa ra đằng sau lỗ hổng này là một vườn hao, lúc này tháng chín, gió thu đìu hiu, đương nhiên không thể thấy cảnh tượng phồn hoa như gấm.

Còn chưa đứng dậy phía sau vườn hoa, hắn chợt nghe được một tiếng cười kiều mị truyền đến, Tề Ninh cả kinh trong lòng, xuyên qua kẽ hoa nhìn qua, phát hiện nơi này lại là một viện nhỏ.

Nội viện trông cũng rất đơn giản, một chiếc đình bát giác dựng đứng giữa viện, bên trong có bàn đá ụ đá, bên đình có một chiếc ao nhỏ hình bầu dục, hiển nhiên là được đào bằng sức người, ao cũng không tính lớn, nhưng giữa ao còn có một tòa núi, vừa nhìn cũng xinh đẹp.

Cột đình bát giác treo mấy chiếc đèn lồng, khiến cho trong ngoài đình sáng như ban ngày, trên bàn đá trong đình bày biện rượu và thức ăn, lúc này một nam tử đang ngồi trong đình nhàn nhã uống rượu.

Cách đó không xa, một bóng người chậm rãi đi tới, nhờ ánh trăng, Tề Ninh nhận ra đúng là phu nhân đẫy đà trước đó.

Phu nhân kia tuổi khoảng ba mươi, làn da trắng nõn, dáng người đẫy đà, trông hơi xinh đẹp, vòng eo thon lắc lư trong lúc đi lại, tản ra sự quyến rũ của phu nhân thành thục, tiếng cười kia đúng là nàng phát ra.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch