Chiếc quần jean chứa đầy đất treo thẳng trên hàng rào thép gai, ống quần căng phồng, phần mông tuy không đầy đặn nhưng nhìn thế đã đủ để tưởng tượng mọi chuyện.
Thật sự rất gây sự chú ý, thật sự quá giống con người!
Nông trường vốn là nơi tràn ngập nguy hiểm, thỉnh thoảng sẽ có xuất hiện thực vật dị biến, người chết là chuyện bình thường, huống hồ lần này tân sinh viên còn chưa tiến vào căn cứ đã phát sinh sự kiện thực vật dị biến giết người, trong lòng mọi người vẫn còn nơm nớp lo sợ, đối với cảnh vật chung quanh vô cùng nhạy cảm.
Thảo nào Hà Nguyệt Sinh cùng Đồng Đồng vô cùng sợ hãi.
Người bình thường nhìn qua ai mà không cảm thấy đây là người bị thực vật dị biến ăn chỉ còn dư lại nửa người?
"Quần jean?" Hà Nguyệt Sinh rốt cục thấy rõ lưới sắt treo chính là cái gì, hắn ta không khỏi cả giận nói: "Người nào phát điên treo cái này lên thế?"
Triệu Ly Nông: "... Tôi treo."
"Cậu treo..." Hà Nguyệt Sinh vừa mới nổi giận đùng đùng nói ra hai chữ, thần sắc trên mặt đột nhiên cứng lại, nhất thời ngẩn ra: "Hả?"
Đồng Đồng yên lặng thu hồi cánh tay muốn kéo Triệu Ly Nông chạy đi, lặng lẽ hơi di chuyển về bên cạnh, bạn cùng phòng cô ấy có hơi bất thường.
"Đó là chậu rau xà lách." Triệu Ly Nông kiên trì giải thích.
Hà Nguyệt Sinh cùng Đồng Đồng liếc mắt nhìn nhau, do dự một chút, hai người chậm rãi đi về phía chiếc quần treo trên hàng rào, vừa thò đầu vào nhìn, quả nhiên bên trong chứa đầy đất.
Hà Nguyệt Sinh trái phải đi vòng quanh đánh giá, vỗ vỗ chỗ cái mông quần jean, thở phào nhẹ nhõm: "Cái này nhìn có chút đáng sợ." Bảy hồn sáu phách của hắn ta suýt chút nữa bị dọa bay mất.
"Ở trong mấy cái lỗ này đều loại rau xà lách?" Đồng Đồng hiếu kỳ hỏi: “Như vậy đúng rất tiết kiệm được điểm mua chậu."
Bởi vì đất cấp cho sinh viên đều có hạn, bọn họ phải tự mình mua chậu mua đất, thế nhưng đối với sinh viên nông học bình thường mà nói, một cái chậu nhìn có vẻ rẻ tiền nhưng phải được tích lũy theo thời gian thật sự là một món chi tiêu không nhỏ, vì thế tất cả những món đồ có thể thay thế chậu đều bị bọn họ đem ra dùng.
Những thứ như chai nước khoáng chắc chắn đều được sinh viên nông học giữ lại xem như vật phẩm gia truyền, tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài.
"Rau xà lách rể nông, không cần chậu quá to." Triệu Ly Nông giải thích.
Đồng Đồng đứng dưới hàng rào nghiên cứu cái quần rau xà lách hơn nửa ngày, Hà Nguyệt Sinh bắt đầu đem đất để vào trong chậu trồng rau xà lách. Phải bỏ đất vào từng cái chậu, thật sự rất phiền phức.
Tầm mắt Hà Nguyệt Sinh di chuyển đến hàng rao thép rai ở đằng kìa, đột nhiên cảm thấy lấy quần trồng rau xà lách hình như khá tốt, đất có thể đổ xuống một mạch là xong rồi.
"Cậu mua cái quần này ở đâu vậy? Gửi đường link cho tôi đi." Hà Nguyệt Sinh làm xong phát hiện còn thiếu chậu, hắn ta còn lại một túi đất, hai tay bẩn thỉu đến bên cạnh Triệu Ly Nông hỏi.
"Cái này đều là quần rách, không còn đâu, nhưng mà tôi cũng đã mua thêm ở chỗ khác." Triệu Ly Nông đem đường link gửi cho Hà Nguyệt Sinh, chỉ vào túi đất còn lại của hắn ta: "Cậu có thể chọc lỗ trên cái túi này để trồng rau."
Kỳ thực cô vừa mới bắt đầu muốn lấy túi dệt, nhưng đối phương đã hỗ trợ giúp đỡ nên thôi cô cũng không tranh thủ thêm.
Ánh mắt Hà Nguyệt Sinh nhìn theo hướng ngón tay của cô chỉ vào cái túi dệt màu xanh trắng ở trên mặt đất, nhất thời tỉnh ngộ, giơ một ngón tay cái với Triệu Ly Nông: “Đầu óc cậu đúng là linh hoạt!"
"Tốt nhất vẫn nên trồng rau trong chậu, túi dệt dùng cũng không bền lắm." Triệu Ly Nông nhắc nhở.
"Trước cứ như thế đã, tôi cũng lười mua chậu." Hà Nguyệt Sinh nhìn chậu bày ra ở trên bờ ruộng, lại liếc nhìn quần trồng rau xà lách một cái: “Không đủ chỗ, sau này còn phải mua thêm kệ, chẳng bằng treo đầy quần trên cái hàng rào kia."
"Cũng không phải tất cả cây trồng đều có thể trồng ở trong quần." Triệu Ly Nông đứng dậy, đi về hướng Đồng Đồng ở bên kia: “Chúng ta ghé sang khu làm vườn bên đó nhìn thử."
...
Chờ Hà Nguyệt Sinh đem hạt giống rau xà lách cuối cùng gieo vào trong miệng túi, ba người liền đi về phía khu vực làm vườn.
Đồng Đồng đối với khu vực bên quen thuộc hơn, một đường giới thiệu: "Hoa tươi rất được người có tiền ở Căn cứ trung ương yêu thích, hơn nữa hoa tươi tinh luyện ra nước hoa giá bán rất đắt, nếu như sau này có thể đến Căn cứ số tám, cuộc sống cũng không tệ."
Căn cứ số tám trồng trọt và thu hoạch các loại cây dùng để cung cấp tất cả hương liệu và thuốc nhuộm, giá bán hương liệu cực kỳ đắt, những hương hiệu tốt rất dễ bán, một khi vận chuyển đến Căn cứ trung ương, trong nháy mắt có thể bán sạch.
Tuy nhiên các loại hoa quý đều rất khó trồng, đại thể trồng được đều là hoa ăn thịt, có thể tưởng tượng được tỷ lệ dị biến cao bao nhiêu.
Tỷ lệ tử vong của thợ trồng trọt luôn tỷ lệ thuận với tỷ suất dị biết.
Triệu Ly Nông nhìn khu vực làm vườn so với các khu đất trống của lớp nông học không giống nhau, tân sinh viên làm vườn trồng xuống đều là giâm cành.
Rốt cục cũng đến khu đất của Đồng Đồng, cô ấy để cho hai người xem những cành giâm mà mình đã trồng: "Đây là cành hoa hồng do căn cứ phát cho."
Đồng Đồng vừa chỉ chỉ vào một nơi ở giữa dùng đá bao quanh: "Ở chỗ đó tôi đã trồng giống hoa hồng cầu vồng."
"Hoa hồng cầu vồng là một loại hoa hồng." Triệu Ly Nông ngồi xổm ở bên cánh đồng, xem cành hoa do Đồng Đồng trồng xuống, cành hoa mỏng manh chắc là được cắt ra từ cành hoa hồng xuống.
Giâm cành rất dễ sống và phát triển nhanh hơn so với hạt, quả thực rất thích hợp cho sát hạch cuối kỳ của tân sinh viên.
"Thật sao?" Đồng Đồng có một tấm ảnh về hoa hồng cầu vồng, nhưng cô không hiểu biết nhiều về hoa.
Triệu Ly Nông gật đầu: "Hoa hồng cầu vồng là một loại hoa hồng dây leo, chờ đến khi trồng ra hoa cần phải kéo giàn đỡ."
Đồng Đồng nhớ tới bức ảnh, có chút kích động: "Nó sau khi lớn lên có thể giống như trong hình vậy hả, che kín cả bức tường?"
Triệu Ly Nông giương mắt nhìn về lúm đồng tiền hơi nông của Đồng Đồng: "Không nên trồng hoa hồng cầu vồng ở gần chỗ ở."
Ở thế giới này không thấy được cây xanh ở khu vực sinh sống.
Đồng Đồng ngẩn ra, rốt cục nhớ tới đến hoa hồng cầu vồng không thể trồng ở trong nội thành, huống chi là trồng trên tường.
"Tôi đói rồi." Hà Nguyệt Sinh chậm rãi xoay người: “Phía trước có bến xe buýt, bây giờ chúng ta quay trở về nội thành còn có thể kịp tới căn tin ăn cơm."
Đồng Đồng cúi đầu nhìn quang não, nhất thời kinh ngạc thốt lên: "Mười giờ rồi! chúng ta phải mau trở về."
Từ nông trường đến nội thành ngồi xe phải gần hai giờ.
Triệu Ly Nông đi theo phía sau hai người, ngẩng đầu nhìn về bầu trời lam ở phía xa, đột nhiên tự cười nhạo mình, cô còn tuân thủ quy tắc hơn so với những người ở thế giới này.
Ba người ngồi trên xe buýt, ngồi trên xe có không ít sinh viên nông học, hiển nhiên cũng là muốn quay trở về ăn cơm.
Triệu Ly Nông đi tới hàng cuối cùng, ngồi sát bên cửa sổ, đưa tay mở cửa sổ xe, cảm nhận làn gió từ bên ngoài thổi vào.
Mùi cỏ xanh quen thuộc lẫn với mùi tanh của đất thoảng trong gió, chỉ như vậy trong nháy mắt cô đã quên mình đang ở một thế giới khác. Đáng tiếc cũng chỉ có một lát.
Ngồi chếch đối diện chỗ ngồi của cô là một nữ sinh cảm nhận được làn gió, quay đầu nhìn về phía Triệu Ly Nông, trong mắt mang theo sự khiển trách.
Nam sinh ở ghế phía trước cũng quay đầu lại, biểu hiện căng thẳng nói: "Bạn học, cửa sổ xe có lớp kính phòng hộ, xin cậu lập tức đóng lại.