Chương 39: Bên trong nhóm chat (2) Em thì muốn xem thêm về phương pháp phòng ngừa và điều trị của các chứng bệnh khác nữa. Vì thế tốn thêm số điểm tương tự mà xem đáp án của tất cả cán bộ trồng trọt, rốt cục cũng tìm ra được các loại thuốc trị tương ứng cho các chứng bệnh đó."
Ngụy Lệ bỗng nhiên tỉnh ngộ, biểu lộ sự tán thưởng với suy nghĩ này của Triệu Ly Nông: "Học muội, đầu óc em thông minh thật nha! Như vậy đã tiết kiệm được không ít đấy."
Thích xem náo nhiệt bản chất là những người thích ngồi lê đôi mách, chắc chắn không nhịn được mà đi kể với người khác.
Về điểm này, Ngụy Lệ và Hà Nguyệt Sinh khá là giống nhau.
Chỉ có điều một người là sở thích thuần túy, một người lại lợi dụng tin tức mà kiếm tiền.
Chưa tới hai ngày, chuyện Triệu Ly Nông vào xem đáp án của nghiên cứu viên xong lại xem thêm đáp án của cán bộ trồng trọt đã lan truyền khắp Căn cứ nông học số chín.
"Cũng thật nhanh trí." Khang An Như nghe thấy đồng nghiệp nói về chuyện này, thấp giọng nói một câu.
20 mươi vạn điểm này cũng không phí, mấy chứng bệnh cà chua cũng tìm được đáp án, sau đó lại biết thêm cách phòng chống.
"Mọi người có thấy được tài liệu tóm tắt mà cô ấy chia sẻ bên trong nhóm chat không?" Có một giáo sư hỏi: “Rất hay đấy, phần tóm tắt này thật sự không tệ, tôi cũng hiểu biết thêm không ít."
Tài liệu do Triệu Ly Nông tổng kết tóm tắt, sau đó đã được chuyển lên nhóm chat của tân sinh viên.
Trong nhóm chat của tân sinh viên đều có các ngành nghề khác nhau, nếu chuyển nó lên đây, coi như là đem đi công khai. Tân sinh viên lại chuyển lên cho học trưởng học tỷ, không bao lâu toàn bộ căn cứ đều xem được phần tài liệu này.
Hành vi này. . . Không phạm pháp, những gì không hợp pháp lại trở thành hợp pháp.
Bởi vì đây là tài liệu do tự Triệu Ly Nông tổng kết được, cũng không phải là đáp án của nghiên cứu viên hay cán bộ trồng trọt.
Theo quy định của Căn cứ trung ương, bất cứ ai có thể tự soạn tài liệu của chính mình đều có thể tự có quyền xử lý.
Chỉ là trước giờ chưa có ai chọn cách công khai mà thôi.
"Hiếm khi chúng ta đạt được lợi ích gì." Một vị giáo sư khác nhìn về phía Khang An Như: “Thay tôi cám ơn người sinh viên đó của cậu."
Khang An Như cười nhạo một tiếng: "Tôi thì cho rằng cô ấy nắm rõ hết. Sinh viên ban C không có bao nhiêu điểm, nhưng mỗi người luôn có 1000 ngàn điểm, nếu không thì đi nhận thêm một hai nhiệm vụ gì đó, chờ qua mấy mấy ngày, bọn họ đều có thể cùng nhau gom góp lại thì có thể mua đáp án mà xem."
Trong nhiều năm như vậy, không có sinh viên ban C ban nào sống sót mà không đi theo con đường này.
Triệu Ly Nông cô lại một mình gánh lấy tất cả, còn phải đi vay một khoản tiền kếch sù.
Sau này thì sao? Mỗi lần đều phải làm như vậy?
Khang An Như cảm thấy Triệu Ly Nông không phải có ý tốt, mà chỉ muốn ban một chút may mắn cổ vũ cho tương lai của sinh viên ban C.
Mà có vị giáo sư lại mang theo oán giận: "Cô ấy mà công khai mọi thứ hết thế này thì tôi mất hết thu nhập rồi."
Các giáo sư trong căn cứ đều là cán bộ trồng trọt, không chừng vị giáo sư này chính là một trong những cán bộ trồng trọt đã trả lời câu hỏi liên quan đến bệnh trạng của cây cà chua.
Nếu ai đó dùng điểm để vào xem đáp án, trong vòng một tháng phải được phản hồi, hệ thống sẽ căn cứ vào phản hồi của người xem nếu tốt thì sẽ phân phối điểm lại cho cán bộ trồng trọt đã trả lời đúng.
"Nhiều cán bộ trồng trọt đã trả lời như vậy, đến trong tay cậu thì còn lại bao nhiêu điểm?" Khang An Như không vui nói.
"Đúng vậy." Người giáo sư kia cười trên sự đau khổ của người khác: “Nhưng mà chính xác miếng bánh bị động vào chính là của những nghiên cứu viên kia mới đúng."
Bất kể như thế nào, cái tên Triệu Ly Nông đã hoàn toàn bị các giáo sư của Căn cứ số chín nhớ kỹ.
. . .
Trong nháy mắt đã đến đầu tháng bảy, Căn cứ nông học số chín chính thức nghênh đón kỳ thi cuối kỳ.
Trải qua chu kỳ trị liệu, phần lớn cây cà chua của tân sinh viên nông học đều bắt đầu hồi phục, các trường hợp nghiêm trọng thì chỉ có nước phải nhổ bỏ rồi đem đốt để phòng ngừa dị biến, nhưng mỗi cây ít nhất cũng được 10 quả.
Một cây cà chua có thể cho nhiều quả, nhưng nếu trồng nhiều cây cà chua thì năng suất sẽ được hơn 20 quả trở lên.
Sau kết quả đánh giá của Khang An Như, không có ai trong ban C bị đào thải.
Ban B khi vừa bắt đầu đã đi đường vòng, có người nhận nhầm chứng bệnh, chọn nhầm thuốc trừ bệnh, nhưng sau khi tài liệu kia của Triệu Ly Nông được công khai, những người đó lập tức thay đổi phương án, thành tích ít nhất cũng được hài lòng.
Kỳ thi sát hạch kết thúc, những trái cà chua trồng được đều có thể tự mình xử lý.
Cà chua móng ngựa chất lượng tốt có thể bán được 800 điểm, bất quá muốn đạt được chất lượng tốt thì phải trải qua nhiều phương diện kiểm tra.
Đây là lần đầu tiên tân sinh viên trồng cà chua, nên đã có vài người đem đi tìm vận may.
Cà chua móng ngựa thông thường sẽ tùy vào độ ngọt và kích thước mà giá cả dao động từ khoảng 50 đến 500 điểm
Cà chua móng ngựa do Triệu Ly Nông trồng được coi như là được bội thu, hơn nữa quả đặc biệt ngon, rất ít quả xấu, quả nứt cũng không nhiều.
Cô để lại bốn quả, còn lại đều đem đến thị trường giao dịch mà bán.
Cả thùng nước đã được chứa đầy, so với Hà Nguyệt Sinh nhiều hơn nửa thùng.
Hà Nguyệt Sinh nhìn thùng nước của mình một chút, lại nhìn sang thùng nước của Triệu Ly Nông, hơi khó hiểu: "Không phải vậy chứ, tôi so với cậu còn thiếu bước nào à?"
Quả của hắn ta không chỉ ít hơn so với Triệu Ly Nông, mà còn có thêm mười quả nứt.
Quả nứt không đáng giá, chỉ có thể bán được 50 điểm, sau đó chỉ dùng để ép đem làm mứt hoa quả.
Còn thiếu một bước nhỏ chi tiết, nhưng Triệu Ly Nông kiềm chế bản thân mình nói ra.
Những ngày này thị trường giao dịch tấp nập người qua lại, đa số đều là sinh viên nông học đem thành quả của mình đến trao đổi.
Triệu Ly Nông xếp hàng đợi rất lâu, cuối cùng cũng bán được thùng cà chua móng ngựa.
Không có gì ngạc nhiên sau khi công nhân viên xem xét đánh giá nhiều lần, cuối cùng nhận được một câu: "Cà chua ngon đấy."
Cuối cùng với vài chục quả cà chua móng ngựa, Triệu Ly Nông bán được 3,8 vạn điểm.
Đồng thời cô còn mang theo năm quả dưa hấu cùng với hai cân đậu bắp. Dưa hấu bán được với giá tốt, năm quả dưa trị giá 2,1 vạn điểm.
Bởi vì đậu bắp tính theo cân, do hái trước đây mấy ngày nên không còn tươi nữa, bị trừ hai điểm, hai cân đậu bắp chỉ được 1,8 ngàn điểm.
Tổng cộng bán được 6,08 vạn điểm. Rốt cục chỉ có hoa quả là có giá trị.
Sau khi Triệu Ly Nông bán xong tất cả mọi thứ trong tay, tới cửa thì thấy Hà Nguyệt Sinh đang đứng chờ, cô cất bước tới trước: "Đi thôi."
Hà Nguyệt Sinh hất cằm ra hiệu cho cô: "Bên trong nhóm chat."
Triệu Ly Nông ngạc nhiên, nhưng vẫn cúi đầu bật quang não lên, nhấp vào trong nhóm chat của lớp nông học ban C.
Mạng sống quan trọng: [Bồ Tát! Tôi bán được rất nhiều điểm! @AAA nông dân tiểu Triệu.]
Mạng sống quan trọng: [Hồng bao ——2000 điểm ]
Hà Nguyệt Sinh theo sát phía sau.
Mật thám Hà tổng: [Cảm ơn Bồ tát đã cứu giúp chúng ta @AAA nông dân tiểu Triệu]
Mật thám Hà tổng: [Hồng bao ——2000 điểm ]
Một khi hai cái hồng bao này được phân phát, toàn bộ bên trong nhóm chat như đang chơi domino, những hồng bao với 2000 điểm lần lượt xuất hiện bên trong nhóm.
Mọi người đều đang đợi một người mở ra.
Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào các tin nhắn bên trong nhóm chat một lúc lâu, sau đột nhiên cười một tiếng.