Hai người nói xong, nghe được đáp án của đối phương cả hai liền thấy khó hiểu.
Triệu Ly Nông chỉ biết là trạch tất là tên của cây mai dương cỏ mắt mèo, nhưng lại chưa từng nghe qua cái tên nào trong miệng của Hà Nguyệt Sinh. Trạch tất là một thực vật thân thảo, thuộc họ đậu, nó có bộ rễ lớn, thân sau khi bị gãy sẽ chảy ra nhũ tương màu trắng, thường mọc ở bên đường hoặc trên đất hoang, cô chưa từng gặp cây trạch tất nào to như thế, vừa nãy nhìn ở khoảng cách gần, nhìn thấy đặc điểm riêng biệt mới coi như xác nhận.
Hà Nguyệt Sinh hiển nhiên không thèm để ý lời Triệu Ly Nông nói, hắn ta buông cánh tay của cô ra, đầu ghé vào bên tai cô nói nhỏ: "Không có mang súng trường, lại mang theo đường đao, nhất định là Diệp Trường Minh, lần này chúng ta may mắn có thể gặp được anh ta."
Triệu Ly Nông giương mắt nhìn về bóng lưng cao lớn của người thanh niên phía trước đang rời đi, lập tức lại cúi đầu giơ tay xoa xoa mắt phải.
"Tôi nghe nói..." Hà Nguyệt Sinh chú ý tới động tác của Triệu Ly Nông, đi vòng tới trước mặt cô xem xét, nhất thời kinh ngạc, "Mắt cậu bị làm sao thế?"
Máu còn vương trên mặt của cô, khi nãy dùng tay lau qua, nhưng giờ lại giống như bột nhão, mắt phải có một mảnh đỏ sẫm, nhìn có hơi đáng sợ.
“Máu văng." Triệu Ly Nông dùng ngón tay xoa xoa, máu trong nhãn cầu theo nước mắt sinh lý chảy ra ngoài. Nhãn cầu hơi đau nhức nhắc nhở cô rõ ràng, tất cả những thứ này đều không phải là mộng.
"Xoa nhẹ thôi, phải dùng nước rửa qua một chút, để tôi giúp cậu đi tìm nước.” Hà Nguyệt Sinh đánh giá bốn phía, đoàn tàu trước sau đều có thủ vệ đội, theo tiếng súng, cây to lớn lần lượt khô héo.
Khắp nơi bốn phía khắp đều bừa bộn, không ít người đã lấy lại tinh thần, tụ tập cùng nhau, tựa hồ như vậy mới có thể tìm kiếm cảm giác an toàn.
Tiếng súng dữ dội ở đoàn tàu phía trước không ngừng vang lên, sau đó năm chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng nhanh chóng chạy tới.
Chiếc xe địa hình bọc thép đầu tiên đột nhiên phanh lại, ba chiếc xe khác ở phía sau dừng lại hai bên trái phải, vây nhốt chiếc xe ở chính giữa.
"Quả nhiên là La Phiên Tuyết!" Hà Nguyệt Sinh kích động đụng vào Triệu Ly Nông bên cạnh.
Chính là bởi vì con mắt không khỏe, Triệu Ly Nông lại vì việc mình đến một thế giới mới mà khó chịu im lặng hít một hơi, nỗ lực trấn tĩnh sự bối rối trong lòng, ngẩng đầu hướng về phía mấy chiếc xe địa hình bọc thép mà nhìn.
Trên mấy chiếc xe đều có thủ vệ giả mặc đồng phục màu đen đang bước xuống, trang bị tư thái bảo vệ cô gái trẻ tuổi từ chiếc xe ở chính giữa kia bước xuống.
Cô gái kia ngũ quan xinh đẹp, nhưng biểu hiện lạnh nhạt, cô ta có một mái tóc xoăn buông ở sau lưng, trên người mặt một chiếc áo khoác dài màu trắng, dưới chân là một ủng màu nâu nhạt, cô ta đeo một cái balo màu đen, trực tiếp đi tới phía cái cây to lớn khô héo kia thì ngồi xổm xuống trước, tiện tay đem tóc quăn tết lên, vài sợi tóc rối rải rác ở bên tai.
Rõ ràng xung quanhh còn rải rác trước thi thể, nhưng cô ta lại ngồi xổm ở cây to này kiểm tra. Không có chút ảnh hưởng nào, bình tĩnh gọn gàng.
Những hành khách còn lại đang co rúm đứng ở một bên sợ hãi không thôi, lộ ra ánh mắt sùng bái, ghen tị và khao khát.
La Phiên Tuyết cũng không để ý đến những người xung quanh, cô ta lấy ra ống tiêm, dao và găng tay từ trong cái bao lô màu đen, bên cạnh có người quay video.
Cô ta mang găng tay vào, cụp mắt dùng ống tiêm rút phần dịch phía trong ra, sau đó dùng đao nhỏ cắt thân cây cùng tán diệp, lấy mẫu bỏ vào trong ống nuôi cấy. Làm xong tất cả những thứ này, cô ta đứng dậy đi về hướng người thanh niên đang đứng cách đó không xa, đối phương đang trò chuyện cùng với trưởng đoàn tàu.
Chờ bọn họ trò chuyện xong, La Phiên Tuyết mới nhìn về phía người thanh niên nói: "Là trạch tất, cây dị biến cấp C, tháng ba phần lớn thực vật đều tiến vào thời kì sinh trưởng, căn cứ bên đường núi cần phải phun nhiều thuốc phòng hộ."
Người thanh niên nghe vậy đôi mắt hẹp quét nhìn về vào trong đám người, ánh mắt rơi trên một người, trong nháy mắt quay đầu lại, La Phiên Tuyết cùng trưởng đoàn tàu đứng bên cạnh cũng chưa phát hiện động tác của hắn.
Mắt phải của Triệu Ly Nông không được khỏe, đến cuối cùng không nhịn được cúi đầu xoa một cái, cũng không biết từng có một ánh mắt nhìn tới mình.
"Đã sớm nghe nói Diệp Trường Minh là thủ vệ giả của La Phiên Tuyết." Trong đôi mắt phượng của Hà Nguyệt Sinh toát lên một niềm mơ ước. "Không biết sau này chúng ta có thể trở thành một nghiên cứu viên giống như vậy hay không."
Triệu Ly Nông nghe không hiểu hắn ta đang nói cái gì, vì vậy cô không tỏ thái độ gì hay tiếp lời, chỉ có thể âm thầm ghi nhớ mấy cái danh từ này.
Cô cúi đầu đánh giá bản thân mình, quần áo và vòng tay kỳ lạ, không biết thân thể mình có có phải là cũng thay đổi hay không.
Vừa trải qua tất cả, Triệu Ly Nông không thể nào không nhận thức rõ ràng rằng cô hình như đã xuyên đến một thế giới mới, mà trong thế giới mới này có rất nhiều mối nguy hiểm so với thế giới của cô.
"A, cậu đến từ căn cứ nào?" Hà Nguyệt Sinh ở bên cạnh đột nhiên hỏi han.
Triệu Ly Nông bất động thanh sắc hỏi ngược lại: "Cậu ở đâu?"
Hà Nguyệt Sinh nháy mắt: "Căn cứ số bảy, sau này nếu cậu muốn uống trà, cà phê hay gì đó có thể tìm tôi mua, tôi có phương pháp."
Căn cứ số chín, căn cứ số bảy...Thế giới này hẳn là ấn theo những con số mà gọi.
Rõ ràng mới trải qua sinh tử, nhưng đối phương tựa hồ như đã bình tĩnh trở lại.
"Bạn học Triệu, cậu đến từ căn cứ nào?" Hà Nguyệt Sinh vẫn như cũ chưa quên vấn đề lúc trước
"Căn cứ Trung ương." Triệu Ly Nông nhớ tới quảng cáo kia, thuận miệng bịa ra, "Tôi không có hạt giống."
Hà Nguyệt Sinh kỳ quái liếc cô một chút: "Hạt giống ở căn cứ Trung ương đều ở trong tay La gia cùng với Đan gia, cậu tất nhiên không có rồi."
La gia cùng Đan gia... Lại biết thêm một tin tức.
Cách đó không xa bọn người thủ vệ đội đột nhiên xuất hiện kia sau khi xử lý xong bọn thực vật dị biến kia thì cũng nhanh chóng biến mất. Năm chiếc xe địa hình bọc thép đã khởi động, mang theo tiếng nổ vang rền quay đầu, vòng qua đầu đoàn tàu, một lần nữa ra đi, tựa hồ như chưa từng xuất hiện, chỉ có dấu vết bánh xe lưu lại trên đường đá mới có thể chứng minh bọn họ đã có tới.
Bên này đoàn tàu trường đã bắt đầu triệu tập mọi người vào xếp hàng. "Các tân sinh viên, xe cứu viện sẽ lập tức tới ngay, tất cả mọi người hãy xếp thành hai hàng chờ đợi." Đoàn tàu trưởng cầm máy phóng đại âm thanh hô to.
Tân sinh viên? Triệu Ly Nông quay đầu nhìn bốn phía, quả nhiên người từ trên đoàn tàu bước xuống toàn bộ là người trẻ tuổi, cho nên cô hiện tại đến thế giới kỳ lạ này với bộ dạng tân sinh viên?
Hà Nguyệt Sinh giơ lên tay trái, ngón tay phải lướt qua trên mặt đồng hồ màu bạc vuốt một cái, phía trên lập tức nhảy ra ánh sáng màu lam nhạt: "Năm nay cũng là xui xẻo, lại ở đường núi đụng độ với thực vật dị biến, còn chưa vào học đã có người chết, là một sinh viên nông thật sự rất nguy hiểm."
Triệu Ly Nông theo đoàn người xếp thành hàng, nghe thấy Hà Nguyệt Sinh bên cạnh nói câu sau cùng, trong nháy mắt quay đầu nhìn về phía hắn ta, rốt cục thất thố: "Sinh viên nông học? !"
Hà Nguyệt Sinh dừng ngón tay đang lướt trên màn hình, ngẩng đầu đánh giá Triệu Ly Nông từ trên xuống dưới: "Cậu chính là bị cha mẹ đánh ngất xỉu đem ném đến căn cứ nông học số chín này phải không? Sao lại phản ứng mạnh như vậy chứ."
Căn cứ nông học!
Triệu Ly Nông chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, cha mẹ cô hi vọng cô rời xa nông thôn, thậm chí gọi cô là "Ly Nông".
Hiện tại cô biết rồi, cái tên này có vấn đề, không có ba dấu chấm thủy. Bởi vì dây dưa dài dòng, vì thế hai đời của mình đều là mệnh điền!