WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 42: Căn cứ số năm tuyển dụng (1)

Chương 42: Căn cứ số năm tuyển dụng (1)





Đợi đến khi bốn người ăn xong hai con gà, một quả dưa hấu và hơn hai mươi quả trứng gà, ngọn lửa cũng đã tắt từ lâu và nguội hẳn, trăng như sương bạc cũng đã lặn, bầu trời xa xa nhợt nhạt, ánh bình minh dần dần xuất hiện.

"Nên về rồi." Triệu Ly Nông đứng dậy trước tiên: “Hôm nay các cậu còn phải ngồi xe."

Cả ngày hôm nay đều có đoàn tàu đi đến các căn cứ.

Hà Nguyệt Sinh ngáp một cái, duỗi người: "Mười bốn ngày sau sẽ gặp lại."

"Tôi cũng thu dọn hành lý xong rồi, buổi chiều sẽ lên xe." Đồng Đồng vuốt ve cái bụng no nê của mình, đây là đầu tiên cô ăn nhiều trứng gà như thế, tổng cộng tới sáu quả.

Ngụy Lệ không lên tiếng, cô đang cúi đầu và không kịp chờ mà đăng bài tạo khoảnh khắc để khoe khoang.

Bình khí xui xẻo: [Nửa đêm ở ngoài ruộng ăn dưa hấu và gà nướng, rất kích thích! Hình ảnh. jpgX9 ]

Chín bức ảnh mô tả rõ ràng cảnh nửa đêm họ mổ gà nhổ lông trong phòng dụng cụ, còn nhóm lửa nướng gà, hái dưa hấu ngoài đồng.

Ngụy Lệ post xong hình thì tinh thần sảng khoái, thậm chí còn cảm thấy rằng mình có thể thức thêm một ngày một đêm.

Bốn người ngồi trên xe buýt trở lại nội thành, sau đó thì tách ra.

Ngụy Lệ vui vẻ trở về phòng ngủ, vừa vặn đụng phải Nghiêm Tĩnh Thủy ở cửa đối diện đang lôi kéo rương hành lý đi ra, cô ấy chần chờ một chút, nhớ tới lời cậu hai nói, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng chào hỏi. "Xin chào!"

Ngụy Lệ mở mã thông tin của mình ra, đơn giản thô lỗ nói: “Nghiêm học muội, thêm bạn tốt cái nào."

Tầm mắt của Nghiêm Tĩnh Thủy từ từ di chuyển xuống, cuối cùng rơi vào đôi giày dính đầy bùn vàng của Ngụy Lệ, cô ấy nửa đêm còn phải đi đến nông trường làm việc sao? Điều này khiến cho cô ta cảm thấy trước nay bản thân đối với cô ấy có cái nhìn hơi phiến diện một chút.

Nghĩ như thế, Nghiêm Tĩnh Thủy liền bật quang não, thêm Ngụy Lệ vào vòng bạn tốt, còn chủ động hỏi: "Chị không trở về Căn cứ trung ương à?"

"Về chứ, chị sẽ về ngay." Ngụy Lệ trở về phòng ngủ là để lấy hành lý.

Nghiêm Tĩnh Thủy quyết định bỏ qua định kiến với Ngụy Lệ, tiếp xúc với đối phương: "Chúng ta chắc cùng số tàu, em sẽ đợi chị."

Ngụy Lệ kinh ngạc, không ngờ Nghiêm Tĩnh Thủy đã chủ động tiếp xúc với mình, cậu hai đã đánh giá thấp sức hút của cô ấy.

Vì vậy Ngụy Lệ lập tức đồng ý nói: "Chị đi thu dọn hành lý, rất nhanh."

Chờ sau khi người đã vào phòng, Nghiêm Tĩnh Thủy tiện tay mở ra vòng bạn tốt của Ngụy Lệ, kết quả đầu tiên cô ta nhìn thấy là bức hình cô ấy khoe khoang đang ăn dưa hấu và gà nướng trên cánh đồng vào lúc nửa đêm, đồng thời cũng nhìn thấy Triệu Ly Nông và mấy người khác trong hình. Thời gian là năm giờ sáng ngày hôm nay.

Hiển nhiên, đối phương nửa đêm đi nông trường, không phải để nghiên cứu học tập, mà là vì vui đùa.

Nghiêm Tĩnh Thủy hậu tri hậu giác phát hiện cô ta có thể nghe thấy mùi vị gà nướng vô cùng nhạt trong hành lang: ". . ."

Quả nhiên, từ trước đến nay cô ta đã không nhìn lầm Ngụy Lệ. Đối phương là người không chịu làm việc đàng hoàng, không chịu cầu tiến, chỉ biết chơi bời liêu lỏng.

Nếu như ai đó vào nửa đêm bị xảy ra vấn đề khi đang chăm sóc cây trồng vật nuôi, thậm chí là tử vong, thì đó là chết vì phải làm việc. Nhưng những người này nửa đêm chỉ vì kích thích vui vẻ mà đi mạo hiểm, một khi xuất hiện vấn đề về an toàn....

Nghiêm Tĩnh Thủy chỉ cảm thấy trơ trẽn.

Cô ta cau mày nhìn tấm ảnh hái dưa, Triệu Ly Nông đang đứng thẳng, hai tay ôm quả dưa hấu, tấm biển trên cánh đồng cũng được chụp lại, trên đó viết tên Triệu Ly Nông.

Lại nhìn hình ảnh quả dưa hấu được bổ ra trong một tấm khác, trông nó rất ngon, ruột đỏ tươi, hạt dưa căng, nhìn ra là quả dưa ngon.

Đây chính là phương thức giao hảo giữa Triệu Ly Nông và Ngụy Lệ?

Triệu Ly Nông dường như cũng có chút thiên phú, nhưng đáng tiếc phải giao du với một người không cầu tiến như Ngụy Lệ.

Nghiêm Tĩnh Thủy càng nghĩ, sắc mặt càng trở nên tối sầm, cuối cùng dứt khoát không chờ Ngụy Lệ nữa, trực tiếp kéo hành lý rời đi.

Khi Ngụy Lệ bước ra, nửa bóng người cũng không thấy đâu.

Ngụy Lệ nhìn tới nhìn lui một lúc lâu vẫn không thấy ai, không biết làm gì khác ngoài việc nhắn tin hỏi Nghiêm Tĩnh Thủy.

Nghiêm nỗ lực: [Em có việc, nên đi trước.]

Bình khí xui xẻo: [ Vậy thì nên nói trước với chị một tiếng, chị đã tìm em nửa ngày đấy.]

Nghiêm nỗ lực: [ xin lỗi, em biết rồi. Lần sau sẽ không đợi chị nữa. ]

Bình khí xui xẻo: [? ? ? ]

Sau khi Ngụy Lệ gửi xong tin nhắn này, Nghiêm Tĩnh Thủy không trả lời cô ấy nữa, Ngụy Lệ tức giận đến mức chặn cô ta.

Nhiệm vụ do cậu hai bàn giao quá mức khó khăn, cô ấy thất bại rồi!

. . .

Bất quá chỉ mới một ngày, người trong Căn cứ nông học số chín liền giảm đi hai phần ba, những người còn lại hầu hết đều là sinh viên nông học ban C.

Sau khi Đồng Đồng rời đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Triệu Ly Nông, cô đang ngồi vào bàn lướt xem qua diễn đàn.

Những ngày nghỉ lễ đang đến gần, rất nhiều sinh viên đã phát hành nhiệm vụ, nhờ người chăm sóc cây trồng trên cánh đồng của mình, chủ yếu là định kỳ làm cỏ. Về phần nước tưới, bọn họ cũng giống như Đồng Đồng, mua thiết bị tưới hẹn giờ, thậm chí còn có màn hình giám sát đặt ở dưới đất, ở nhà cũng có thể theo dõi tình trạng cây trồng.

Đương nhiên, cũng có những người đã thu hoạch xong hết, không cần quản thêm cái gì, có thể ung dung thoải mái trở về nghỉ hè hai tháng.

Triệu Ly Nông lướt đến một tin tức đột nhiên dừng lại.

[Thông báo của căn cứ: Khu phía đông có đất cho thuê, mỗi học kỳ/giá 5500~12000, thông tin liên hệ: 17690*76754 ]

Triệu Ly Nông ghi lại dãy số, liên hệ với đối phương, nhanh chóng nhận được hình ảnh và vị trí của những mảnh đất cho thuê.

Những mảnh đất này vốn thuộc về những tân sinh viên bị đào thải hoặc bị thương tử vong, bọn họ không còn ở đây, đất đai đương nhiên được đem đi cho thuê.

Đất của những sinh viên bị đào thải rất đắt, nếu như mảnh đất nào đã từng xuất hiện thực vật dị biến, vậy thì giá cả rẻ hơn gần một nửa.

Triệu Ly Nông có hơn 6 vạn điểm trong tay, nhưng cô không thể tiêu xài qua loa, bởi vì sắp tới phúc lợi của tân sinh viên sẽ không còn, bắt đầu từ tháng bảy cô ăn cơm phải bỏ điểm ra mua.

Nhưng cuối cùng Triệu Ly Nông vẫn bỏ ra 11,500 điểm để thuê hai mảnh đất liền kề, nó cách với mảnh đất của cô một khoảng, đó là những khu đất trống dành cho các lớp chuyên ngành khác.

Tháng trước có một mảnh đất xuất hiện thực vật dị biến cấp D, dẫn đến một chết một bị thương, vì thế 5500 điểm có thể thuê một học kỳ. Tuy rằng mảnh đất liền kề chưa từng xuất hiện thực vật dị biến, nhưng bởi vì quá gần, giá thuê chỉ đắt hơn 500 điểm.

Trong hai tháng nghỉ hè, cô dự định trồng một ít rau dền trước, loại rau này thời kỳ sinh trưởng chỉ ba mươi ngày là được, sau đó cô sẽ gieo thêm đợt hai.

Triệu Ly Nông đi thị trường giao dịch mua hạt giống, sáng hôm sau thì đi gieo hạt.

Triệu Lệ Nông gieo hạt giống rau dền ở trong ruộng của mình, trong hai thửa ruộng cô thuê, một thửa là trồng rau dền, thửa còn lại thì trồng dưa hấu.

Là hạt giống dưa hấu bọn họ đã ăn trong đêm nghỉ học, sau khi cô xử lý xong thì đem đặt ở phòng công cụ để ươm giống, bây giờ đã có thể cấy xuống đất.

Trên thực tế, căn cứ không khuyến nghị sinh viên nông học tự ý giữ lại hạt giống, nghe nói như vậy xác suất dị biến sẽ tăng lên rất nhiều, lựa chọn tốt nhất là lên trang web của Căn cứ trung ương chọn mua hạt giống do viện nghiên cứu đã nghiên cứu thử nghiệm.

Triệu Ly Nông một là không đủ điểm , hai là... trong lòng tự hỏi không biết mình có thể trồng ra thực vật dị biến hay không.

Xuất phát từ bản năng nghiên cứu, cô muốn biết tất cả mọi thứ liên quan đến thực vật dị biến.

Vào tháng bảy, nhiệt độ dần duy trì ở 37~39°C, Triệu Ly Nông sáng tối đều phải tưới nước cho cây, thỉnh thoảng còn phải nhổ cỏ.

Sau khi rau dền mọc ra cây con, Hà Nguyệt Sinh đã trở về Căn cứ nông học số chín, còn mang theo lá trà đưa cho Triệu Ly Nông.

Khi gặp nhau, Hà Nguyệt Sinh đã cẩn thận lấy từ trong ba lô ra một gói lá trà to bằng lòng bàn tay, được gói trong một tờ giấy vuông vắn.

"Lá trà này có chút vụn nát, nhưng khi pha lên đều có hương vị như nhau." Hà Nguyệt Sinh trân trọng nói.

Ở thế giới này, đồ uống như lá trà và cà phê đều là thứ hàng xa xỉ, thậm chí lá trà bị nát vụn thì cũng không hề rẻ.

"Cảm ơn." Triệu Ly Nông nhận lấy.

"Cậu mở ra ngửi xem." Đây là một ít lá trà Hà Nguyệt Sinh tự mình cất giữ, đặt biệt đưa cho cô.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.