Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 47: Hệ thực vật dị biến cấp C (2)

Chương 47: Hệ thực vật dị biến cấp C (2)


"Tôi không phải cố ý làm vậy."

Đột nhiên truyền đến âm thanh khiến Triệu Ly Nông khép lại quyển nhật ký, cô giương mắt nhìn lại, quả nhiên là cô gái nhỏ ở ngoài cùng bên phải đi tới.

Cô gái nhỏ đứng ở cuối giường của Triệu Ly Nông, hai tay siết chặt, đôi mắt đỏ hoe, âm thanh khẽ run: "Lúc đó. . . em nhìn không thấy gì cả, rất. . . em rất sợ."

Triệu Ly Nông lẳng lặng nhìn cô ta, không có lên tiếng.

"Em không phải cố ý, nếu chị ấy nhanh chóng ngồi dậy, ngồi dậy rồi thì sẽ không sao." Tốc độ nói chuyện của cô gái nhỏ càng lúc càng nhanh, âm thanh cũng càng ngày càng càng sắc bén và cao vút: “Cũng sắp đến chỗ an toàn rồi, nếu chị ấy kiên trì một chút nữa là tốt rồi."

Triệu Ly Nông đột nhiên đánh gãy lời cô ta nói: "Cô nói với tôi những lời này thì có ích lợi gì?"

Cô gái nhỏ sững người, hiển nhiên cô ta không ngờ Triệu Ly Nông sẽ nói như vậy.

Cô gái nhỏ nhìn người đang ngồi nghiêng ở trên giường, rõ ràng đều là từ trên núi chạy xuống, nhưng lại không nhìn thấy chút chật vật nào ở trên người cô.

Chẳng biết vì sao, trái tim của cô gái nhỏ như bị dao đâm.

"Có phải chị hối hận vì đã kéo tôi lên không?" Cô gái nhỏ khàn giọng hỏi.

Triệu Ly Nông ngước mắt nhìn về phía cô gái nhỏ đứng ở phía cuối giường: "Lời này cô không nên hỏi tôi."

Về sau người lôi kéo cô gái nhỏ chính là người phụ nữ có nốt ruồi đen kia, cô ta nên đi hỏi đối phương, có hối hận vì đã kéo cô ta cùng chạy trốn hay không.

Cô gái nhỏ đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Triệu Ly Nông, nhìn dáng dấp cô sạch sẽ không giống với bản thân, đột nhiên suy sụp, trong lòng tâm tình đảo lộn, cuối cùng tất cả những gì còn lại chỉ là sự tức giận.

"Tôi không làm gì sai! Muốn trách thì chỉ có thể trách những thứ thực vật dị biến kia kìa, là bọn chúng giết chị ấy!"

"Cô bất quá chỉ kéo tôi một cái, ngay cả không có cô, tôi cũng có thể chạy xuống được, ai bảo các cô nhúng tay vào chuyện không đâu."

Triệu Ly Nông không muốn để ý tới đối phương, cúi đầu bật quang não lên, trên trang web của Căn cứ số năm lại đăng thêm một cái thông báo, cho biết thực vật dị biến đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

"Đừng ở trong phòng cãi nhau, ồn muốn chết." Người phụ nữ nằm ở giường chính giữa đột nhiên mắng ra một câu.

Cô gái nhỏ căm ghét trừng mắt với Triệu Ly Nông, không cam lòng quay trở lại giường của mình.

Sẽ luôn có một số người ngay từ đầu đã cảm thấy có lỗi, trải qua một số lần trốn tránh trách nhiệm, cuối cùng cảm xúc của họ sẽ leo thang rồi trở thành phẫn nộ, dường như chỉ có như vậy mới có dũng khí mà bước tiếp.

. . .

Hành lý của những người bị tử vong rất nhanh sẽ được nhân viên của căn cứ đem ra ngoài, căn cứ sẽ chuyển điểm vào trong tài khoản liên lạc khẩn cấp mà bọn họ để lại, ngoại trừ điểm cho một ngày làm việc, còn có thêm 10 vạn điểm khoản bồi thường tử vong.

Những điều này là do Triệu Ly Nông nghe được từ Hà Nguyệt Sinh khi họ nói chuyện qua quang não.

Cô cũng hỏi Hà Nguyệt Sinh có biết hành lý sẽ bị đưa đi nơi nào không.

Hà Nguyệt Sinh nói: [Sẽ được đưa đến địa chỉ liên lạc khẩn cấp mà bọn họ để lại.]

Ngày hôm sau, khi mọi người xuống ăn điểm tâm, Triệu Ly Nông ở lại và tìm thấy rương hành lý của người phụ nữ có nốt ruồi đen ở dưới giường, không lớn, còn rất cũ nát, bên trong chỉ có một bộ quần áo đề thay, ngoài ra không còn bất kỳ thứ gì khác.

Triệu Ly Nông để chiếc khăn tay đã giặt sạch vào trong rương hành lý, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Đến buổi trưa cô trở về, rương hành lý đã không còn ở đó.

Mấy ngày sau, khu vực Triệu Ly Nông làm việc chí ít cũng không có xuất hiện thực vật dị biến, nhưng ở Căn cứ số năm, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy đoàn xe của thủ vệ đội và máy bay trực thăng vù vù lao tới hiện trường có xuất hiện thực vật dị biến.

Những thợ trồng trọt ở Căn cứ số năm dường như đã quen với tình trạng này.

Cũng không có ai tìm Triệu Ly Nông tiến hành điều tra cái gì.

Ở đây xuất hiện thực vật dị biến trở nên rất bình thường, ai cũng không chú ý đến chuyện cô là người trước tiên phát hiện thực vật dị biến cấp C, huống chi ngày ấy...

Là mấy người thợ trồng trọt phán đoán sai lầm, bọn họ cũng im bặt, chỉ nói thiên ma dị biến xuất hiện quá đột ngột.

. . .

Vào buổi tối thứ tư ở Căn cứ số năm, Triệu Ly Nông nhận được cuộc gọi video của Ngụy Lệ.

"Học muội!" Ngụy Lệ tựa hồ đang ngồi xổm trong một không gian kín nào đó, xem bối cảnh dường như là ở một góc của cabin, cô lớn tiếng nói: “Trong chuồng gà của chị không còn nhiều thức ăn lắm, em có thể giúp chị mua thức ăn đưa vào máy cho ăn tự động trong chuồng gà của chị được không? Chị sẽ chuyển điểm cho em đây!"

"Em không có ở Căn cứ số chín." Triệu Ly Nông nói: “Còn bốn ngày nữa mới có thể trở về đó."

Thời gian làm việc là bảy ngày, phải mất chín tiếng đường xe đi lại giữa hai khu căn cứ, đến ngày thứ tám cô mới có thể trở về được.

Lúc này Ngụy Lệ mới nhận ra chỗ Triệu Ly Nông ở không giống với Căn cứ nông học số chín.

"Em đang ở đâu vậy?" Ngụy Lệ kỳ quái hỏi: “Về nhà hả?"

Triệu Ly Nông lắc đầu: "Căn cứ số năm, em ở đây thu hoạch."

"Người thu hoạch?" Ngụy Lệ kinh ngạc dường như mất luôn ngôn ngữ, hồi lâu mới cảm thán: “Học muội, em thực sự là tiền gì cũng dám kiếm."

Triệu Ly Nông: ". . ."

"Không sao, thức ăn trong chuồng gà có thể chống đỡ được mấy ngày nữa, học muội, khi nào em trở về mua giúp chị là được." Ngụy Lệ vẻ mặt thống khổ, mặt để sát vào màn hình, nhỏ giọng nói: “Chị vốn định ngày mai sẽ trở về Căn cứ nông học số chín, kết quả đã bị mẹ chị nhét vào phía anh họ bên này, hiện tại phải đi tới Tự thành."

Ngụy Lệ oán giận: "Ở Tự thành tất cả đều là thực vật dị biến cấp B trở lên, mặc dù phần lớn đều là thực vật dị biến không hại người, nhưng lúc này chị đi, vạn nhất..."

Triệu Ly Nông đánh gãy lời của cô: "Học tỷ, đừng nói tiếp."

Uy lực của bình khí xui xẻo thật không thể khinh thường.

Ngụy Lệ ngượng ngùng: "Không có chuyện gì, anh họ của chị ở đây, anh ấy rất lợi hại, em ở Căn cứ số năm cũng phải cẩn thận, tháng này thực vật dị biến sẽ xuất hiện rất nhiều."

Hai người nói chuyện một hồi, Ngụy Lệ thấy trong bên trong khoang ngày càng nhiều người, lúc này mới dừng cuộc gọi video.

"Đang liên lạc với Nghiêm Tĩnh Thủy?"

Một giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang lên sau lưng Ngụy Lệ.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch