Cố Ninh liền cười cười, nói: "Hôm nay con không phải là đã làm như vậy sao."
"Là mẹ đã khiến con phải chịu ủy khuất." Mẹ Cố đỏ hai mắt, nghĩ ngay cả Vương Mai Phương ngày thường thoạt nhìn hiền lành, lại ở sau lưng nói như vậy, những người khác không chừng còn nói nhiều lời khó nghe hơn, còn bị Ninh Ninh chính tai nghe được, trong lòng con gái có bao nhiêu khổ sở chứ.
"Ai nha! Mẹ còn nghĩ đưa con đi dạo phố không? Mẹ còn như vậy con đưa mẹ trở về đó." Trong lòng Cố Ninh chua xót, trên mặt lại là tươi cười. Vương Mai Phương đối với ai cũng cười ha hả, lại ở sau khi mạt thế tiến đến, đã từng có một lần vì mạng sống của chính mình mà coi mẹ cô như tấm chắn, nếu không phải nhờ có cô, lần đó mẹ cô đã bị tang thi cắn.
Mẹ Cố vội không ngừng lau nước mắt, sau đó nói: "Đi đi đi, không nói không nói."
Sau đó hai người liền lại vừa nói vừa cười đi xa.
"Ai nha, Ninh Ninh, con mua kính viễn thị làm gì? Ba con không phải đã có một cái sao." Mẹ Cố thấy Ninh Ninh mua kính viễn thị liền hỏi.
"Có thể đặt ở trong nhà để dự phòng, bằng không thời điểm bị hỏng muốn đi mua sẽ rất phiền toái." Cố Ninh cười nói.
"Ai nha, Ninh Ninh, con mua con dao lớn như vậy làm gì!" Mẹ Cố khiếp sợ nhìn Cố Ninh cản lại một nam nhân trung niên cõng ba lô đựng dao đi qua lại trên phố rao hàng.
Cố Ninh một bên nghiêm túc nghe bác bán dao người dân tộc thiểu số giới thiệu, một bên thuận miệng nói với mẹ Cố: "Mua trở về có thể cắt dưa hấu."
Cuối cùng, mẹ Cố và Cố Ninh xách hai chiếc túi lớn về nhà, ba Cố nhìn thấy, sợ ngây người: “Hai mẹ con mua hết cả cửa hàng nhà người ta về sao?”
Tổng cộng bốn chiếc túi siêu thị to, trong đó đựng đầy các loại bánh quy, xúc xích, bánh mì, sô cô la, thậm chí còn có cả lương khô.
“Cũng không có cách nào, con gái của anh cái gì cũng muốn mua.” Mẹ Cố bất lực nói, dọc đường bà đã cố thuyết phục cô, nói rằng ăn những thứ này không tốt cho cơ thể, nhưng Cố Ninh cứ thấy những thứ vừa ăn được vừa có thể bảo quản lâu đều mua, bà cũng không muốn làm cô mất hứng, liền thỏa hiệp.
Ba Cố chỉ đành nói: “Được được được, Ninh Ninh vui là được. Được rồi, hai mẹ con mau rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm đi.”
Cố Ninh nóng lòng như lửa đốt, ăn xong bữa tối liền dặn dò ba mẹ: “Ba mẹ, ngày mai con muốn ngủ bù, nếu con không tự dậy thì đừng gọi con dậy nhé.”
Cô chuyển bốn túi thức ăn vào phòng ngủ của mình. Sau khi xác nhận cửa đã khóa, Cố Ninh rút chiếc hộp dưới tủ, lấy ra một bộ đồ thể thao có mũ trùm đầu, thay giày thể thao, lại kéo chiếc ba lô lớn trong tủ ra, để vào một phần lương khô, sô cô la, hai bình nước khoáng lớn. Cô thử đeo lên người, cảm thấy ba lô vẫn còn rất nhẹ, lắc lắc sau lưng mấy cái, cảm giác giống như đang đeo ba lô rỗng. Cô lại đặt thêm một ít đồ vào, vẫn rất nhẹ, cho đến khi toàn bộ ba lô được nhét đầy, không còn nhét thêm được nữa, Cố Ninh cuối cùng cũng cảm thấy hơi nặng.
Xem ra, không chỉ thị giác, thính giác, mà ngay cả sức mạnh của cô cũng tiến hóa. Cố Ninh cảm thấy hơi lo lắng, sự tiến hóa không rõ nguyên nhân như vậy luôn khiến người ta cảm thấy hoang mang. Nhưng đồng thời, cô cũng hài lòng với sự biến đổi của bản thân, điều đó có nghĩa cô có thể sống sót tốt hơn trong mạt thế, bảo vệ được những người cô muốn bảo vệ.
Sau khi bình ổn sự hưng phấn vì có thể trở về từ mạt thế, Cố Ninh đã suy nghĩ thật lâu. Cô dám chắc rằng hai thế giới này đều có thật, nghĩa là, ba mẹ Cố ở đây là thật, và ba mẹ Cố ở mạt thế cũng là thật. Cô không thể quên được ba mẹ Cố trong thế giới kia, không thể giả vờ như họ không tồn tại sau đó sống hạnh phúc ở thế giới này. Cô phải bảo vệ họ, chưa kể, hiện giờ cô còn có khả năng bảo vệ họ nhiều hơn.