Nhưng Cố Ninh đối với biểu tình xuất sắc trên mặt bọn họ không có bất luận hứng thú gì, ánh mắt cô tìm một lần ở trên xe, lại tìm lần thứ hai, lần thứ ba......
Không có...... Không có...... vẫn không có!
Cố Ninh cảm giác máu của chính mình đều đang chảy ngược, xông thẳng tới đỉnh đầu, thân thể lại như bị ném tới trong động băng, khắp cả người phát lạnh, cô đột nhiên xách cổ áo Lục Gia Tử lên, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh giọng chất vấn: "Ba mẹ tôi đâu? Ba mẹ tôi ở nơi nào?!"
Lục Gia Tử bị đôi con ngươi lạnh lùng của Cố Ninh nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý lan ra từ trong xương, trong khoảng thời gian ngắn không nói ra lời.
"Cố Ninh! Cố Ninh, em trước bình tĩnh một chút." Thấy tình thế không đúng, Phương Pháp vội vàng tiến lên kéo Cố Ninh lại, đồng thời tay trái chống ở trước mặt Lục Gia Tử, sợ hắn sẽ động thủ với Cố Ninh.
Trang Thần ôm ngực đứng ở nơi đó, ánh mắt đảo qua trên mặt những người trong xe, nhìn thấy biểu tình trên mặt bọn họ thập phần quái dị pha một tia chột dạ, hoặc nhiều hoặc ít cũng đoán được một chút.
"Ninh Ninh...... Ba mẹ cháu ở trên nửa đường đã xuống xe đi tìm cháu. Cậu cản cũng không cản được, là cậu thực xin lỗi cháu......" Tưởng Nhạc Châu ngồi ở hàng sau cùng có chút áy náy nói.
Lâm Mỹ Phượng ngồi ở bên cạnh túm hắn một phen, bất mãn nói: "Liên quan chuyện gì đến anh, đó là do chính bọn họ muốn chết muốn sống đòi đi! Chúng ta khuyên cũng đã khuyên, cản cũng đã cản, tận tình tận nghĩa!"
"Tận tình tận nghĩa?" Cố Ninh đột nhiên nhìn về phía Lâm Mỹ Phượng, gần như là nghiến răng nghiến lợi: "Thời điểm tận thế bùng nổ, tôi lái xe đi cứu cả nhà các người, lôi mợ ra khỏi đàn tang thi không chỉ một lần! Hiện tại mợ lại nói là đã tận tình tận nghĩa với tôi?!" Ánh mắt Cố Ninh nhất nhất đảo qua trên mặt những người đó, vô cùng lạnh băng: "Còn có mấy người, lúc trước tôi nên để các người đi tìm chết mới đúng." Cô không có rống giận, chỉ vô cùng bình tĩnh lạnh băng nói.
Không ai có thể nói được ra lời, tuy rằng bọn họ cảm giác bị vũ nhục, trên mặt như là bị Cố Ninh tát cho một cái, đau rát, nhưng bọn họ cũng không nói nổi một câu phản bác, bởi vì mỗi một câu Cố Ninh nói, đều là sự thật.
Lâm Mỹ Phượng còn định cãi cọ, bị Tưởng Nhạc Châu không thể nhịn được nữa rống lên: "Cô đủ rồi! Câm miệng cho tôi!"
Phương Pháp nhìn những người kia, Cố Ninh từ trước đến nay đều không có nói với hắn cái gì, thời điểm hắn hỏi cũng chỉ nói là bị thất lạc, nhưng lúc này hắn nhìn biểu tình của bọn họ cùng những lời trong miệng bọn họ nói, bỗng nhiên liền hiểu ra, hắn buông bàn tay đang giữ chặt tay Cố Ninh ra, ánh mắt cũng trở nên lạnh băng.
Một lúc sau, một cô gái trẻ tuổi nhỏ giọng nói. "Cố Ninh, chúng tôi không phải cố ý muốn bỏ lại cậu, lúc ấy là Tưởng Du nói cậu bị tang thi cắn, cho nên chúng tôi mới......"
Tưởng Du tức khắc luống cuống một chút, sau đó nhìn Cố Ninh ủy khuất nói: "Không phải, Cố Ninh, lúc ấy chị nhìn thấy tay em chảy thật nhiều máu, cho nên chị cho rằng...... nhưng chị căn bản không có nói bỏ lại em!" Cô đột nhiên bắt lấy cánh tay Cố Ninh, quan tâm nhìn Cố Ninh: "...... nhưng hiện tại đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là em đã an toàn trở lại. Ninh Ninh, em có biết không, mấy ngày này chị đều sinh hoạt bên trong áy náy và thống khổ, buổi tối vẫn luôn gặp ác mộng, chị cảm thấy chính là chị đã hại chết em......"
"Chẳng lẽ không phải sao." Cố Ninh hất tay cô ra, lạnh lùng nhìn cô nói.