Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 101: CÀN QUÉT VÕ LÂM (2)

Chương 101: CÀN QUÉT VÕ LÂM (2)
. .

…………………………………………………………………………………………

-Hoàng thượng ngươi muốn dọn dẹp những thành phần phản loạn của võ lâm?

Vi Tiểu Bảo kinh hoảng nói lớn tiếng, liền đem thần hồn Tống Thanh Thư đang phiêu lãng kéo trở về thực tế.

-Không sai!

Khang Hi trầm mặt nói:

-Bây giờ trong chốn võ lâm cũng không có thiếu môn phái trong lòng muốn phục Minh, từ trong bóng tối theo sát đối nghịch với Đại Thanh, tỷ như là Viên Thừa Chí thủ lãnh Kim Xà doanh, sở dĩ nhiều lần chúng ta tiêu diệt không được, cũng là bởi vì võ lâm nhân sĩ toàn bộ Sơn Đông đều là tai mắt của bọn chúng; cũng như chuyện Tiểu Bảo ngươi lần này đi sứ, bị một đám giang hồ nhân sĩ to gan lớn mật truy sát, lẽ nào lại để cho những việc như vậy cứ tiếp tục xảy ra.

-Không sai, cái đám võ lâm nhân sĩ từ sáng đến tối không có chuyện gì làm cứ đánh đánh giết giết, không phục giáo hóa của triều đình, đúng là cần phải sửa trị.

Vi Tiểu Bảo nhớ tới lần trước bị đuổi giết suýt mất mạng, trong lòng cũng nổi giận, Thiên Địa hội thì tổng đà nằm ở Đài Loan, có quét sạch ở trên giang hồ thì cũng không có chạm đến sư phụ của hắn là được rồi.

-Nhưng chúng ta cũng phải đề phòng lúc trấn áp, sự dồn nén có thể sẽ khiến cho bắn ngược lại càng mãnh liệt hơn.

Tống Thanh Thư sau khi nói xong thì nghĩ thầm tại sao Khang Hi tại sao lại đưa ra ám chiêu hồ đồ như vậy?

-Tống ái khanh nói cũng không phải không có lý, có điều trẫm đã quyết, việc này không bàn lại nữa.

Có thể thấy ngữ khí có chút cứng rắn, nên Khang Hi tiếp tục nói:

-À.. hôm qua vội vàng nên quên, trước đây khanh đã cứu sứ giả của Đại Thanh, gián tiếp làm thất bại âm mưu của Mông Cổ cùng phản tặc Sơn Đông, công lao không nhỏ, khanh muốn trẫm tưởng thưởng cái gì đây?

Tống Thanh Thư trong lòng không còn gì để nói: “ Làm sao mỗi kẻ bề trên đều thích thú đến cái trò hỏi kiểu như thế này? Nếu mình nói là thích vạn dặm giang sơn, thì có thể nói sao? "

Cho nên ngoài miệng hắn liền từ chối nói:

-Hạ thần cứu Vi huynh đệ, chỉ là nhờ có gặp may đúng dịp, chứ cũng chẳng có công lao gì."

-Hoàng thượng, Tống đại. . . Tống công tử đã mấy lần lọt vào đầm rồng hang hổ cứu tính mạng nô tài, hơn nữa võ công cao cường. . .

Vi Tiểu Bảo trong lòng cảm kích Tống Thanh Thư ân cứu mạng, nên tận hết sức lực giúp hắn nói lời tốt.

Hôm qua cũng từng thấy qua hắn cùng Đông Phương Bất Bại giao thủ, tuy rằng động tác chống đỡ của hắn có chút chật vật khó khăn, nhưng Khang Hi cũng có thể cảm nhận được Tống Thanh Thư võ công đúng là rất cao, nên đã có chủ ý:

-Tống Thanh Thư nghe phong…

Tống Thanh Thư cũng biết vào lúc này, thì mình phải quỳ xuống tiếp chỉ, nhưng hắn thân là một người đến từ hiện đại, không quen quỳ xuống trước mặt người, đã vậy nhìn thấy Vi Tiểu Bảo đang không ngừng nháy mắt ra hiệu qùy xuống, cho nên vẻ mặt lộ vẻ khó khăn.

Khang Hi trong lòng có chút không vui, như bất quá nghĩ đến hiện nay thiên hạ đại loạn, quần hùng tranh giành, bất luận chuyện gì có lợi cho quân chủ đều không tiếc mà đánh đổi mời chào các loại nhân tài kỳ sĩ, một điểm lễ nghi như thế này cũng không tính là đại sự gì, cho nên mặt giãn ra cười nói:

-Tiểu Bảo ngươi cũng không cần làm khó dễ, Tống công tử ở trong chốn giang hồ tự do tự tại đã quen rồi, không thích hợp quy củ trong cung, nên cũng không cần câu nệ, cứ để Tống công tử đứng đi."

Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn Khang Hi, nghĩ thầm quả nhiên không hổ là thiên cổ nhất đế, tuổi còn trẻ mà lại hiểu chuyện như thế.

-Tống Thanh Thư võ công cao cường, trung quân thể quốc, trẫm sắc phong Tống Thanh Thư làm nhất đẳng ngự tiền thị vệ, thấy bách quan không bái. . .

Mãi cho đến đi ra khỏi Tử Cấm thành, Tống Thanh Thư còn có chút không vừa lòng, nghĩ thầm mình vào sinh ra tử, nhọc nhằn khổ sở cũng chỉ để mò đến một cái chức vụ nhất đẳng thị vệ nhỏ nhoi?

Tựa hồ là biết suy nghĩ trong đầu hắn, Vi Tiểu Bảo cười ha hả giải thích nói:

-Tống đại ca, cũng đừng xem thường cái nhất đẳng thị vệ này, đó chính là phẩm hàm đệ tam phẩm! Đại ca từ một người dân thường lập tức đã biến thành tam phẩm, không biết bao nhiêu người sẽ đỏ mắt đố kỵ đấy, nếu thiên hạ không có đại loạn như hiện nay, thì hoàng thượng cũng sẽ không rộng lòng ban ân như vậy đâu.

- Vậy bọn Trương Khang Niên là thị vệ mấy phẩm?

Tống Thanh Thư tò mò hỏi, nếu như so với hai tên xu nịnh kia mà thấp hơn, thì cái nhất đẳng thị vệ này không làm cũng được.

Vi Tiểu Bảo cười:

-Tống đại ca yên tâm đi, bọn họ chỉ là ngự tiền thị vệ cấp tam đẳng thị vệ thấp nhất, dựa vào bản lãnh của bọn họ, đời này lăn lộn cao lắm là chỉ đạt được cấp nhị đẳng thị vệ là hết mức rồi.

-Ha ha …

Hai người nhìn nhau cùng cười..

-Tiểu Bảo, lần này nhiệm vụ của huynh nguy hiểm như vậy, muội phải đi cùng với huynh.

Song Nhi chu miệng nhỏ, nhìn Vi Tiểu Bảo nói.

-Song Nhi ngoan, lần này theo ta đồng hành không chỉ có ba ngàn kỵ binh, còn có Đa Long suất lĩnh ngự tiền thị vệ, cùng với Tống đại ca và Pháp Luân minh vương cao thủ đông như vậy, làm gì mà có nguy hiểm chứ.

Vi Tiểu Bảo đúng là cũng mang theo thiếu phu nhân của mình, chỉ là biết trong quân lệnh nghiêm cấm mang theo nữ quyến, ngay ở trước mặt mọi người sợ bị mất mặt nên nói vậy mà thôi.

-Nếu thiếu phu nhân quan tâm Vi đại nhân như thế, thì cứ để cho thiếu phu nhân cải trang thành một thân binh ở bên cạnh Vi đại nhân là tốt rồi..

Trương Khang Niên làm gì mà không hiểu tâm tư của Vi Tiểu Bảo, Đa Long chờ có người nói thì dồn dập phụ họa theo.

Tống Thanh Thư mỉm cười, nhưng trong nội tâm suy nghĩ, lần này xuôi nam càn quét các môn phái quần hung võ lâm đối nghịch Mãn Thanh, có thể sẽ đem danh tiếng của mình làm xú đi, may là mình được Khang Hi cắt cử làm trợ thủ cho Vi Tiểu Bảo, như vậy thì cũng được, chậu phân thối này có gì thì cho đội lên đầu của gã..



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch