WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 12: KHU VỰC NHẠY CẢM NẨY NỞ HƠN TRƯỚC. (2)

Chương 12: KHU VỰC NHẠY CẢM NẨY NỞ HƠN TRƯỚC. (2)


Lúc này âm thanh của Trương Vô Kỵ truyền tới, Tống Thanh Thư cả kinh, thì lập tức trên người lại thêm huyệt ngủ bị điểm.

Nghe được hai người nói chuyện, trước khi hôn mê Tống Thanh Thư cuối cùng đã rõ ràng hai người bọn họ quả nhiên đã tư tình ở cùng nhau, trong lòng tức giận như núi lửa phun trào, ha ..ha .. chính mình cũng thật là ngây thơ, cũng tin bọn họ là muốn cứu mình, nào có biết đây chỉ là lấy cớ danh chính ngôn thuận, để thuận tiện việc bọn họ vụng trộm mà thôi.

- Trương Vô Kỵ, huynh làm vậy là có ý gì?

Thấy Tống Thanh Thư đầu lệch nghiêng qua một bên, Chu Chỉ Nhược vội vã vươn ngón tay để ở chóp mũi hắn nghe ngóng, cảm nhận được khí tức hơi thở vẫn còn bình ổn, nàng mới thở phào một cái, quay đầu lại nhìn Trương Vô Kỵ, sắc mặt chìm xuống, nàng lo lắng nếu hôm nay không dứt khoát, chỉ e rằng mình sẽ không chịu đựng nỗi bản năng ham muốn khi cứ bị Trương Vô Kỵ sờ soạng trên thân thể dẫn đến thất thân cho y, trong khi mục đích cuối cùng thì vẫn chưa đạt được..

- Không làm như vậy, thì chúng ta đâu có cơ hội tâm sự chuyện riêng, nếu như hắn còn tỉnh, thì bất tiện..

Trương Vô Kỵ nhìn qua Tống Thanh Thư rồi nói.

- Trương Vô Kỵ, huynh không nên làm như vậy…!

Chu Chỉ Nhược đứng lên, trong giọng nói mang theo khí lạnh, nói tiếp:

- Trước ta đã đáp ứng cùng huynh hoan hảo, nhưng sau khi suy nghĩ lại đối với Tống Thanh Thư, ta nợ hắn, huynh nhất định phải chữa khỏi kinh mạch cho hắn, nếu không thì trong lòng của ta vẫn tồn tại một cây gai, không thể nào cùng huynh tiến triển tốt đẹp được.

Trương Vô Kỵ trầm mặc một hồi, đáp:

- Đây là điều ta đang cố gắng làm..

- Huynh thật sự. . . có thể chữa khỏi cho Thanh Thư sao?

Chu Chỉ Nhược chú ý tới trong giọng nói của Trương Vô Kỵ dường như không xác định việc chữa trị, liền nghi ngờ nên hỏi.

Trương Vô Kỵ chần chờ một chút, cuối cùng mới nói:

- Tống sư huynh kinh mạch đứt đoạn, bây giờ không thể dùng thuốc là có thể chữa được…. chỉ có tầm một phần mười niềm tin, đó là cũng khuếch đại lắm rồi…

- À….thì ra việc chữa thương cho Thanh Thư chỉ là huynh muốn nhân cơ hội này để tiếp cận với ta.

Nàng chợt nhớ lại thảo nào mấy ngày nay sau khi Thanh Thư uống thuốc thì ngủ thiếp đi, nhân cơ hội này Trương Vô Kỵ tiếp tận trò chuyện với nàng và luôn động tay động chân, những kỹ xảo động tác của y như thổi, ngậm, hút, liếm các loại trên hai bầu vú của nàng, mỗi cái yếu quyết đều làm cho Chu Chỉ Nhược cảm thấy cực kỳ tiêu hồn.

Bởi vì nàng vẫn còn là xử nữ, mới ngày hôm qua Trương Vô Kỵ tiến thêm một bước, nhưng vẫn còn ra tay có chừng mực, lần đầu tiên y đem một đốt ngón tay thăm dò vào bên trong ngọc môn của nàng, nàng cảm giác được bên trong thân thể mình như là rụt lại, ngọc môn của mình chăm chú bao vây lấy đốt ngón tay của y, biểu hiện của nàng rất là phức tạp nhìn Trương Vô Kỵ , nhưng trong đáy lòng bay lên một luồng khoái cảm khó có thể mà khống chế, cuối cũng cũng nhịn không được nữa, ngọc thể một trận rung động, đem cái ngọc môn thăm thẳm kẹp chặt lấy đầu đốt ngón tay của Trương Vô Kỵ, chỉ chốc lát sau, y đem ngón tay của mình thu hồi lại, phía trên kia đã dính đầy sáng lóng lánh chất dịch..

Cố bình tỉnh lại Chu Chỉ Nhược trừng mắt nói tiếp:

- Nguyên lai hết thảy đều là do huynh giở trò.

- Ta buộc phải làm vậy, việc tìm đến muội khó tránh khỏi có lời nói bóng nói gió truyền đến, đối với muội và ta cũng không tốt lắm.

Trương Vô Kỵ cười khổ nói.

- Chuyện lúc trước ta có thể không nhắc tới nữa, nhưng huynh nhất định phải chữa khỏi cho Thanh Thư.

Chu Chỉ Nhược cứng rắn nói.

- Một Thanh Thư phế nhân, làm sao muội lại quan tâm đến hắn nhiều như vậy?

Trương Vô Kỵ có chút ghen tuông dâng lên.

- Vậy thì huynh đưa ra một lý do thuyết phục để muội rời xa phu quân của mình đi.

Chu Chỉ Nhược trong giọng nói tràn ngập ai oán tiếp tục:

- Huynh cũng biết rõ ràng tâm ý của ta đối với huynh, nhưng ta cũng đã là thê tử của người ta, làm sao mà không lo lắng cho được chứ?

- Ta sai rồi ...

Trương Vô Kỵ vội vã nhận lỗi.

- Huynh rõ ràng y thuật thông thần, làm sao mà không trị thương cho Thanh Thư hết được?

Chu Chỉ Nhược trong đầu đột nhiên thoáng hiện quá một ý nghĩ, nhìn Trương Vô Kỵ hỏi tiếp:

- Sẽ không phải bởi vì Thanh Thư là phu quân của ta, huynh xuất phát từ lòng ghen tỵ, cố ý không chữa trị cho hắn chứ?

- Sao muội lại nói như thế chứ, ta đã cố gắng hết sức.

Trương Vô Kỵ vội vã xua tay nói.

Chu Chỉ Nhược vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt theo dõi Trương Vô Kỵ, mãi đến khi thấy thần sắc của y có chút không tự nhiên, mới từ tốn nói:

- Được rồi, tạm thời trước tiên ta tin tưởng huynh, chỉ có điều loại trị liệu theo cách này thì không thể tiếp tục nữa, ta sẽ mang theo Thanh Thư về Nga Mi dưỡng thương, lúc nào huynh có phương pháp chữa khỏi thương thế của Thanh Thư, lúc đó huynh hãy tới tìm ta ….

Trương Vô Kỵ há miệng, còn muốn nói điều gì, Chu Chỉ Nhược không cho y có cơ hội, lạnh giọng nói:

- Người đâu… đưa Trương giáo chủ đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng Trương Vô Kỵ bất đắc dĩ rời đi, Chu Chỉ Nhược tự lẩm bẩm:

- Vô kỵ … ta biết huynh là có biện pháp cứu hắn, để xem huynh có nguyện ý cứu hắn không, nếu được thì ta sẽ sẵn sàng đánh đổi thân thể trong trắng này dâng tặng cho huynh..



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.