Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 146: HỒNG HOA HỘI. (2)

Chương 146: HỒNG HOA HỘI. (2)


Trần Gia Lạc trầm giọng nói:

-Chỉ cần có thể khôi phục giang sơn người Hán, thì tạm thời thỏa hiệp thì cũng đâu có làm sao?

Tống Thanh Thư hừ một tiếng:

-Đã là như vậy, các hạ cần gì phải đặt ra quy định là ai theo hoàng đế Khang Hy là chó săn?

Trong lòng hắn âm thầm bỏ thêm một câu: “Ngươi có mưu đồ, thì không cho ta có mục đích khác sao? “

-Hừ…đối với loại ưng khuyển triều đình này, hà tất phải nhiều lời!

Văn Thái Lai mới vừa rồi bị hắn dùng một chiêu kiếm bức lui, cho rằng đối phương là đánh lén nên mới đắc thủ mình, trong lòng của y không cam chịu nên nói.

-Tổng đà chủ, nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta cần phải tốc chiến tốc thắng.

Lúc này một thiếu phụ diện mạo vô cùng xinh đẹp tiến lên nói.

Xung quanh bên trong cung điện khắp nơi đầy máu tươi cùng tử thi,giống như là đang ở trong tầng địa ngục Tu La vậy, nhưng lại xuất hiện một thiếu phụ phong tình quyến rũ, ở giữa sân khí tức đang âm u lạnh lẽo chợt dịu xuống, cặp nhũ phong cáo ngất theo hơi thở của nàng lên xuống hạ phập phồng, đôi lông mi cong cong nhẹ nhàng run run, dáng người mềm mại, bờ mông to lớn vểnh lên, mỹ thiếu phụ mặc bộ y phục dạ hành màu tím đơn giản ôm sát người , trước ngực hai bầu vú nổi phình lên, tạo thành đường tròn vòng cung tinh diệu, nhìn về phía trên giống như là quả đào mật đến độ chín mùi mê người, phụ trợ lấy là bờ eo thon bé bỏng, có thể nói hình dáng đường cong hoàn mỹ theo bước chân nàng đi lại lộ rõ, thật sâu hấp dẫn lấy hai mắt của Tống Thanh Thư, rõ ràng vẻ mặt của nàng đang căng thẳng, nhưng lại khiến người ta nhìn thấy đôi môi anh đào mìm lại tựa như đang mỉm cười, Tống Thanh Thư trong lòng thầm khen: “ Được lắm thiếu phụ phong lưu thật mỹ miều. ..”

Nghe được lời nàng, Trần Gia Lạc gật đầu, vung tay lên:

-Mọi người cùng nhau tiến lên, đánh nhanh tốc thắng...

Nói xong liền giơ kiếm đâm tới.

Tam đương gia Hồng Hoa hội Thiên Tý như lai Triệu Bán Sơn, dùng ám khí nổi danh ngang dọc giang hồ, thấy Tổng đà chủ phát ra mệnh lệnh, ống tay áo liền vung lên ngay lấp tức Phi Hoàng Thạch, Tụ Tiễn, Thiết Liên Tử. . . các loại ám khí hướng về phía Tống Thanh Thư và Khang Hi bắn tới.

Nhị đương gia Vô Trần đạo nhân đệ nhất cao thủ của Hồng Hoa hội với " Thất Thập Nhị Lộ Truy Hồn Đoạt Mệnh Kiếm " nhanh như sao băng, Trần Gia Lạc vừa dứt lời, mũi kiếm của y đã đến phóng đến trước mặt Khang Hi trước tầm ba thước ...

Tứ đương gia Bôn Lôi Thủ Văn Thái Lai quát to một tiếng, bay bổng tung một chưởng hướng về Khang Hi đánh tới, thế đánh như thiểm điện.

Thường Hách Chí, Thường Bá Chí hai huynh đệ vận lên Hắc Sa Chưởng, hai bên trái phải, phối hợp không kẽ hở hướng về Tống Thanh Thư công tới, phối hợp cùng Tổng đà chủ đem Tống Thanh Thư vây chặt lấy.

Lúc ở trong sơn động Tư Quá nhai thì Tống Thanh Thư thông hiểu đạo lí của Ngũ Nhạc Kiếm Pháp đã có thể đạt được đến lô hỏa thuần thanh, lại hai lần cùng với Kiếm thánh Phong Thanh Dương giao đấu thu thêm king nghiệm không ít, sau đó dần dần lĩnh hội được bên trong Độc Cô di khắc ẩn chứa kiếm ý, có thể nói chỉ riêng lấy kiếm pháp mà nói, Tống Thanh Thư đã đạt đến cấp bậc tông sư rồi.

Vô Trần đạo nhân kiếm thuật tuy tinh diệu, nhưng dù sao vẫn chưa đạt đến cảnh giới thu phóng tùy ý, ra chiêu cực nhanh tàn ác, nhưng ở trong mắt Tống Thanh Thư, thì lại lộ ra sơ hở trí mạng.

Thấy mũi kiếm lập tức sắp đâm trúng yết hầu Khang Hi, Vô Trần đạo nhân trong lòng người mừng rở, nhưng đột nhiên phát hiện mủi kiếm của mình không còn cách nào đâm tới được nữa, nơi thân kiếm đã bị hai ngón tay trái của Tống Thanh Thư kẹp chặt lấy, trong lòng y hoảng hốt, liền dùng Đoạt Mệnh Liên Hoàn Cước hướng về trên người đối phương đá tới.

Nhưng Tống Thanh Thư không cho Vô Trần đạo nhân cái cơ hội này, hắn vận kình lực ngón tay, bẽ gãy trường kiếm Vô Trần đạo nhân đấy mạnh tới, đối phương trọng tâm bị mất đi, trong nháy mắt, cầm trong tay nửa đoạn đoạn kiếm bị bắn ngược về phía sau.

Kêu thảm một tiếng, Vô Trần đạo nhân bên trên vai phải cắm thật sâu vào đoạn kiếm, cánh tay trái đã đứt đoạn, một thân hơn nửa công phu kiếm pháp đều nằm bên tay phải, vừa đối mặt liền đã mất đi sức chiến đấu, kinh hãi tái nhợt giữa trường nhìn lại.

Tống Thanh Thư động tác xuất chiêu làm liền một mạch, mới vừa bức lui Vô Trần, tay phải nắm chặt kiếm gỗ đang cắm trên mặt đất nhấc lên, quét qua đem xung quanh sàn nhà trốc lên từng viên gạch vàng.

Gạch vàng là là loại đất nung sử dụng phương pháp nung bó truyền chuyên môn làm sàn cho cung điện, tính chất cứng rắn, gõ lên có tiếng vang như là kim thạch.

Tống Thanh Thư sử dụng nhu kình đem toàn bộ gạch vàng phóng thẳng về trước, vừa vặn đỡ đến vô số ám khí của Triệu Bán Sơn đang phong đến.

Văn Thái Lai từ trên không đánh xuống, cũng bị những viên gạch vàng này ngăn trở tốc độ, nhưng thân hình gã đang lao xuống, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đẩy tiếp chưởng lực ấn xuống..

“ Ầm “

Một tiếng nổ vang, một số gạch vàng cứng rắn đều bị chưởng lực đánh trúng bay tứ tán, còn Văn Thái Lai thì cảm thấy khí huyết sôi trào, song chưởng tê dại, còn chưa kịp thở, thì một quyền xuyên qua gạch vụn đầy trời lặng yên không một tiếng động vỗ ngay vào bên trên ngực trái của gã.

Nhìn Văn Thái Lai mặt vàng như nghệ, té văng xuống đất, Tống Thanh Thư thu hồi nắm đấm, nếu không phải là đang ứng phó với Trần Gia Lạc cùng huynh đệ Thường Hách Chí, Thường Bá Chí, thì một chiêu Đại Phục Ma Quyền đã lấy đến tính mạng của Văn Thái Lai rồi.

Trần Gia Lạc kiếm chiêu rất nhanh, y vốn là người cách xa nhất, nhưng chiêu thức đã đến chỉ chậm hơn chưởng lực của Văn Thái Lai một nhịp, Tống Thanh Thư không dám dùng tay không tiếp kiếm của Trần Gia Lạc, vì bộ kiếm pháp kia hiểm ác khôn cùng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch