WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 162: TÂM THẦN BỊ KHUẤY ĐỘNG. (1)

Chương 162: TÂM THẦN BỊ KHUẤY ĐỘNG. (1)


Vừa rồi Lạc Băng rên rỉ náo động, cũng không có làm cho trong lòng Tống Thanh Thư gợn sóng, nhưng vừa nghe nhẹ nhàng một tiếng hừ nhẹ, hắn lại phảng phất như bị ma chú vậy, Tống Thanh Thư cả người lập tức trở nên như tê dại, vội vàng rút dương vật từ trong âm đạo Lạc Băng ra, đứng ngay dậy quan sát bên ngoài cửa sổ.

Lạc Băng âm tinh vừa mới phun trào, nàng vội vã cắn chặt môi đỏ, thân thể của nàng vẫn đang run rẩy, vội khép chặt chặt lại hai chân, cái âm hộ bị dương vật của Tống Thanh Thư đút vào vùi dập còn sưng đỏ hồng bên trong, âm tinh đang từ từ chảy ra bên ngoài thưa thớt không có pha lẫn một giọt dương tinh nào cả.

-Không nghĩ tới chúng ta lại gặp gỡ trong hoàn cảnh như thế này.

Tống Thanh Thư cười khổ nói, hắn nghĩ thầm chắc phải đến Thiên Kiều tìm một lão thầy tướng số cúng sao giải hạn vận xui, vận may chưa đến trọn vẹn thì khắc tinh lại đến.

-Hừ…đã qua lâu như vậy, ngươi vẫn bỉ ổi như vậy, chỉ luôn dựa vào loại thủ đoạn hèn hạ để cướp đoạt thân thể nữ nhân.

Rầm một tiếng, cửa phòng bị một luồng kình khí vô hình đẩy bung ra, một vầng màu xanh váy áo thanh lệ tuyệt tục đi vào, sóng mắt óng ánh trong suốt giận dữ, qua ánh nguyệt quang lúc ẩn lúc hiện phủ lên toàn thân, tựa như là tiên tử cung Quảng hạ phàm.

Dáng vóc kia hấp dẫn say đắm long người thấm từ trong xương cốt, Tống Thanh Thư vừa yêu vừa hận, hắn vội kéo tấm chăn quấn lên trên người, nhìn trước mắt người nữ nhân này, cười khổ nói:

-Vốn nghĩ rằng muội phải đã sớm biết ta đang ở nơi đây chứ..

Nghĩ đến lúc bị hai tên tiểu yêu nói hươu nói vượn làm mình tìm đến tận Trường Bạch Sơn, ở nơi trời đất ngập tràn băng tuyết tìm kiếm Tống Thanh Thư gần cả năm, hai gò má của nàng nóng bừng vì tức:

-Hiện tại bây giờ tới lấy mạng chó của ngươi cũng không có muộn.

-Tốt xấu gì chúng ta cũng đã là phu thê, đừng mở miệng là mắng ta, nếu ta là chó thì muội tính là thứ gì?

Tống Thanh Thư bực bội nhìn nàng nói.

Trước mắt nữ nhân như thần tiên này đương nhiên là Chu Chỉ Nhược, lúc trước nàng bị Tống Thanh Thư một đêm phong lưu qua đi, nàng thề phải đem hắn chém ra thành muôn mảnh, nên liền đi tìm khắp thiên hạ để truy sát hắn.

Lúc trước ở Dược Vương trang, nàng bị Hồ Phỉ cùng Linh Tố chỉ đường bậy bạ nên đến tận Liêu Đông lạnh lẽo, thì Tống Thanh Thư lại đang ở tại Mãn Thanh ăn sung mặc sướng, vừa rồi Chu Chỉ Nhược tình cờ ở một khách điếm nghe được tửu khách bàn tán, mới biết Tống Thanh Thư đang ở ngay trong hoàng cung của Mãn Thanh.

- Ta chính là mắt bị mù, mới chọn gả cho ngươi….

Chu Chỉ Nhược cười lạnh nói tiếp:

-Đáng xấu hổ là lúc trước ta còn nói qua trước mặt quần hùng “ Dù cho người trong cả thiên hạ đều phản bội ta, nhưng chỉ có Tống Thanh Thư là sẽ không bao giờ phản bội ta..” bây giờ nhìn lại, thật đúng là mỉa mai.

-Muội còn dám nói là đã gả cho chính ta…

Tống Thanh Thư cảm thấy tâm tình mình khói chịu:

-Trên núi Thiếu Thất chuyện của muội cùng Trương Vô Kỵ làm gì, đừng tưởng rằng ta không biết.

-Ngươi biết rõ ràng là ta cùng Trương Vô Kỵ cũng không có vượt qua lễ nghĩa cuối cùng mà...

Đôi lông mi Chu Chỉ Nhược run rẩy, nàng nhìn chằm chằm vào mặt hắn một lúc lâu rồi nói.

-Khi ấy ta cũng không biết, sau đêm thân cận cùng với muội ta mới biết!

Tống Thanh Thư sắc mặt nổi lên một thoáng sự thỏa mãn:

-Hơn nữa nếu như ta biết trước rỏ ràng, ta cũng không hối hận hành động của mình đối với muội, lấy được giọt máu trong trắng đầu tiên của muội, ta nghĩ sau này mặc kệ muội cùng Trương Vô Kỵ giở trò như thế nào, ở trong mắt ta thì hắn cũng là một kẻ thất bại đến sau.

Vẫn lạnh lùng nhìn Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược mở miệng nói:

-Ngươi đắc ý lắm phải không? Một đời hạnh phúc của ta đều bị hủy ở trong tay ngươi... Buổi tối ngày hôm ấy ta đã nói rồi, còn sống một ngày nào, ta cũng sẽ chém ngươi thành muôn mảnh, chỉ là không nghĩ tới ngày đó lại đến nhanh như vậy ..

- Hạnh phúc của muội bị hủy…?

Tống Thanh Thư kích động tức giận nói:

-Hạnh phúc của một nữ nhân là do trượng phu mang đến, còn muội thì lúc sinh mệnh trượng phu hấp hối, lại cõng lấy một nam tử khác..

-Ngươi nói xong chưa?

Không biết có phải là do ở vùng băng tuyết Trường Bạch Sơn quá lâu, hiện tại ngữ khí Chu Chỉ Nhược so với trước chỉ còn lạnh có ba phần, lại không mang theo một chút tức giận nào:

-Ngươi cảm thấy bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa sao?

Tống Thanh Thư sững sờ:

-Không sai, không ngờ muội lại thấu triệt, làm cho ta ngược lại trở thành kẻ tâm thường khi nói ra như vậy..

Quan hệ của hai người đúng ra thì hết sức phức tạp, đó là từ tự thân xuất phát, hành vi của bọn họ kỳ thực cũng không có lỗi gì, thế nhưng đó là do hai người bọn họ vô tình hay cố ý sâu sắc làm thương tổn lẫn nhau.

Thế gian có rất nhiều chuyện khó mà phân biệt ai đúng ai sai, chỉ có tư tưởng lập trường là không giống mà thôi.

-Đã như vậy thì ngươi hãy đi chết đi.

Chu Chỉ Nhược khóe môi giương lên sẵng giọng nói.

Vừa dứt lời, Chu Chỉ Nhược thân hình mềm mại uyển chuyển cực kỳ, đôi tay dài từ trong ống tà áo xanh duỗi ra, năm ngón tay phải nhắm ngay đỉnh đầu Tống Thanh Thư chụp tới, tốc độ khinh công rất nhanh..

Tống Thanh Thư mặt biến sắc, nhưng võ công của hắn bây giờ đã vượt xa ngày trước, liền vung tay chụp lấy mạch môn tay Chu Chỉ Nhược.

Chu Chỉ Nhược không có chút rung động, tựa như sớm đoán được chiêu thức của hắn, bàn tay trái liền đánh tới.

Tống Thanh Thư vội vã vươn tay nghênh tiếp, một tiếng “ bụp “ vang lên trầm thấp, Chu Chỉ Nhược uốn xong than mình, thân thể mềm mại bay lượn trở về chỗ cũ.

Nhưng Tống Thanh Thư thì phun ra một ngụm máu tươi, hôm qua bị trúng một chưởng của Văn Thái Lai gây thương tích, trải qua một đêm dưỡng thương, đối phó với võ công của Lạc Băng thì dễ dàng, còn võ công của Chu Chỉ Nhược đã thuộc hàng "Đệ nhất thiên hạ", tuy rằng là do có Trương Vô Kỵ âm thầm ở phía sau giúp đỡ, nhưng cũng đủ thấy nàng cùng Lạc Băng so ra, quả thực là võ công khác nhau một trời một vực.

- Cửu Âm Chân Kinh của ngươi đã luyện đến hỏa hầu như vậy sao?

Chu Chỉ Nhược kinh ngạc hỏi.

-Biết rõ là thê tử của mình lúc nào cũng đang truy sát, làm sao ta lại không liều mạng luyện võ công để đối phó?

Tống Thanh Thư lau lau khoé miệng máu tươi, trong lòng thì đang tự giễu, gần đây mình giống như là đang trong thời kỳ kinh nguyệt, mỗi ngày đều phải thổ huyết ra thì mới được.

Vừa rồi lúc giao thủ, hai tay Tống Thanh Thư lo chống đỡ Chu Chỉ Nhược công kích, cái chăn ở trên bị trễ xuống đến bên hông, nhìn thấy vết chưởng ấn còn in trên người hắn, Chu Chỉ Nhược cau mày nói:

-Ngươi đang bị thương?

Tống Thanh Thư cay đắng gật đầu:

-Cho nên nói vận may của muội rất tốt, vừa tới đúng lúc.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.