Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 218: LỢI DỤNG LÚC NGƯỜI GẶP KHÓ KHĂN. (1)

Chương 218: LỢI DỤNG LÚC NGƯỜI GẶP KHÓ KHĂN. (1)


-Hai vị đều là tông sư một phái, tại hạ cũng biết tự lượng sức mình khi đưa ra đề nghị như thế này chứ, tỷ như Đông Phương giáo chủ, hoặc là tại hạ đang thuộc về Niêm Can Xử, hại vị có thấy tại hạ có giống như là thuộc hạ bình thường bị sai khiến sao? Còn như Đông Phương giáo chủ, thì được xem là thượng tân khách khanh, hai vị sẽ không bị Niêm Can Xử quản chế, chỉ khi nào Niêm Can Xử cần trợ giúp, thì hai vị cứ dựa theo tình huống của mình mà quyết định muốn không muốn ra tay giúp đỡ, đương nhiên mỗi lần ra tay giúp đỡ, Niêm Can Xử sẽ không bạc đãi hai vị.

Tống Thanh Thư giải thích.

Đinh Xuân Thu nghi hoặc:

-Khà khà, có chuyện tốt như vậy sao? Có điều Tinh Túc hải cách quốc thổ Mãn Thanh mười vạn tám ngàn dặm, nếu lão phu gia nhập cũng đâu có tác dụng gì?"

Tống Thanh Thư đáp:

-Không dối gạt lão Đinh tiền bối, bây giờ Mãn Thanh cùng với Mông Cổ giằng co, khu vực Tây Vực có nhiều môn phái nương nhờ vào Mông Cổ, ví như Huyết Đao môn của Lăng Tiêu Thành, vì lẽ đó hoàng thượng mới phái tại hạ dùng tất cả biện pháp để mở rộng thế lực Tây Vực.

-Còn Đoàn tiên sinh…

Tống Thanh Thư xoay người nhìn qua Đoàn Diên Khánh nói :

-Tây Hạ cùng Mông Cổ cũng đã nhiều năm giao chiến liên tục, có câu kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, Hoàng thượng sớm có dự định cùng Tây Hạ kết minh, Đoàn tiên sinh như thân Nhất Phẩm đường, giờ kiêm thêm chức trong Niêm Can Xử, đến lúc hai nước trở thành bang giao, lúc đó quan trọng nhất là hiệp ước, cớ sao mà lại không tận dụng cơ hội này đây?

Thấy Đoàn Diên Khánh có vẻ dao động, Tống Thanh Thư quyết định đốt thêm lửa:

-Niêm Can Xử am hiểu nhất là thám thính tin tức, bởi vậy nếu Đoàn tiên sinh có Niêm Can Xử giúp đỡ, muốn khôi phục lại thân phận, đoạt lại ngôi vị của mình, nói vậy cũng không phải là việc khó gì.

Ngày xưa gian thần Dương Nghĩa Trinh phản loạn, Đoàn Diên Khánh thân là Thái tử bị người đuổi giết, biến thành dáng dấp người không giống người, quỷ không giống quỷ, ngôi vị hoàng đế cũng rơi vào tay của Đoàn Chính Minh, đây là việc tiếc hận nhất của cuộc đời Đoàn Diên Khánh, nay nghe Tống Thanh Thư đề cập đến chuyện này, đôi mắt lộ hung quang:

-Được, Đoàn mỗ quay về Tây Hạ, sẽ đem chuyện kết minh bẩm báo cho chủ thượng, chỉ cần chủ thượng gật đầu, Đoàn mỗ có thể gia nhập Niêm Can Xử.

Đinh Xuân Thu thấy Đoàn Diên Khánh khuất phục nhanh như vậy, thấy dựa vào sức lực của một mình, e không thoát khỏi cũng liền quyết định nói :

-Nếu Tống công tử có thành ý mời, lão phu cung kính không bằng tuân mệnh, từ trước đến giờ Huyết đao môn cùng Tinh Tú phái cũng không hợp nhau, lão phu sẽ giúp các ngươi kiềm chế Huyết đao môn cũng không tính là việc khó.

Tuy rằng đã qua một đoạn dài, nhưng từ lúc Đông Phương Bất Bại và Tống Thanh Thư xuất hiện, đến lúc Đinh Xuân Thu và Đoàn Diên Khánh phản chiến, thời gian chỉ tầm một nén nhang, đến lúc Hà Thiết Thủ thấy nguy hiểm phản ứng lại, thì đã không kịp cứu vãn.

Nàng quyết định thật nhanh, liền nhanh nói với thuộc hạ:

-Đi!

Đinh Xuân Thu cùng Đoàn Diên Khánh liếc mắt nhìn nhau ra hiệu, liền nhìn về nhóm người Hà Thiết Thủ nói:

-Đông Phương giáo chủ, Tống công tử, chúng ta gia nhập Niêm Can Xử, công lao chưa lập, đúng là không phải đạo, ngày hôm nay sẽ nắm bắt Hà Thiết Thủ làm lễ ra mắt, mong rằng hai vị không phiền lòng.

-Giáo chủ đi mau!

Hà Thiết Thủ có thuộc hạ cũng không thiếu người trung nghĩa, thấy tình hình không ổn, bọn họ liều tính mạng lấy thân mình đứng ra ngăn cản Đinh Xuân Thu cùng Đoàn Diên Khánh, Hà Thiết Thủ cắn rang, quyết tâm hướng về phía ngoài phóng chạy đi.

Nhìn thấy thuộc hạ Hà Thiết Thủ che chắn ở trước mặt, Đinh Xuân Thu vận lên Hóa công đại pháp nhào tới, thuộc hạ Hà Thiết Thủ chỉ cần vừa tiếp xúc với chưởng pháp của lão, ngay lập tực thân thể co rút lại, chết toi vô cùng thê thảm.

Đoàn Diên Khánh nhân cơ hội bay lướt qua mọi người, dùng thiết trượng giơ lên điểm một cái, một tia Nhất dương chỉ liền hướng về phía sau lưng Hà Thiết Thủ đánh tới.

Hà Thiết Thủ không dám dừng lại, chịu đựng tia Nhất dương chỉ đánh trúng, nàng phun ra một ngụm máu tươi, rồi mượn lực lao nhanh ra khỏi đại điện, Đoàn Diên Khánh xếch miệng cười một tiếng, đuổi theo sát …

Tống Thanh Thư cùng Đông Phương Mộ Tuyết nhìn nhau mỉm cười, lẳng lặng nhìn dưới đại điện bọn người đang sống chết cùng nhau.

-Giáo chủ, muội đuổi theo Hà Thiết Thủ nhé?

Lam Phượng Hoàng ở một bên chờ lệnh nói.

Đông Phương Mộ Tuyết lắc đầu, nàng bây giờ sức cùng lực kiệt, tuy rằng phô trương thanh thế doạ dẫm được bọn họ, nhưng khó bảo đảm là không lộ ra kẽ hở, nên cần có Lam Phượng Hoàng ở một bên bảo vệ.

Hà Thiết Thủ liều mạng chạy trốn, thấy được Đoàn Diên Khánh càng đuổi càng gần, trên mặt lộ vẻ vẻ tuyệt vọng, cười khổ:

"Lão đại ác nhân này tàn tật, mà lại nhanh như vậy…”

Nàng xoay người lại, dự định chống đỡ đến cùng trước khi giãy chết.

Đoàn Diên Khánh đang phi trên không trung, đột nhiên thấy một luồng chỉ lực cực nóng ép thẳng tới trước mặt, vội giơ lên cây thiết trượng hoành đỡ trước người, “ rầm..” một tiếng, cản bàn tay Đoàn Diên Khánh tê rần, thân hình trượt dài về sau mấy trượng.

Nhìn lại trên cây thiết trượng mặt trên dấu đầu ngón tay, Đoàn Diên Khánh kinh hãi biến sắc:

-Nhất dương chỉ?

Hà Thiết Thủ ngạc nhiên quay đầu lại, thì thấy từ phía sau xuất hiện một thư sinh gầy gò chậm rãi bước đến:

-Đoàn tiên sinh có thể nhận xét một phen, Nhất dương chỉ của ta đã đạt đến cảnh giới tầng mấy?

Nếu Tống Thanh Thư cùng Hạ phu nhân ở đây, nhất định phải cùng nhau há hốc miệng, thư sinh này chính là Mộ Dung Cảnh Nhạc.

-Là ngươi?

Đoàn Diên Khánh ánh mắt ngưng trọng lại:

-Không ngờ Nhất dương chỉ của ngươi đã đạt đến trên tam phẩm cảnh giới..

-Hừ… Đoàn tiên sinh có thái độ đối với ân nhân cứu mạng như thế này, thật là làm cho người ta thất vọng.

Mộ Dung Cảnh Nhạc hai tay xòe ra nói.

Đoàn Diên Khánh cười lạnh nói:

-Hừ, lúc trước ngươi cứu ta một mạng, ta cũng đã đem bí mật của Đại Lý Đoàn thị truyền thụ Nhất dương chỉ cho ngươi, từ lâu không ai thiếu nợ ai..

Câu chuyện bắt đầu vào năm xưa khi Đoàn Diên Khánh bị người đuổi giết, ngay trong đêm trăng tròn sáng vành vạnh vào lúc trọng thương hấp hối, nghĩ đến chính mình đã thành phế nhân, phục quốc vô vọng, đang định nhắm mắt chờ chết.

Lúc bấy giờ Vương phi Trấn Nam vương Đao Bạch Phượng bởi vì không thể chịu đựng Đoàn Chính Thuần đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, tâm ý nhất thời hãm nhập ma chướng, nàng quyết định tìm một nam nhân xấu nhất thiên hạ để hắn ô nhục thân thể cao quý Vương phi của mình, nàng cho là đó là cách để trả thù Đoàn Chính Thuần, vừa vặn lúc đó nàng nhìn thấy Đoàn Diên Khánh đang tàn tạ bẩn thỉu nằm ở ven đường, liền chủ động tìm đến hỏi:

- Đã trễ thế như vậy, sao không về nhà?

Bên tai Đoàn Diên Khánh truyền đến một giọng nói nhu hòa.

-Ta không còn nhà để quay về.

Đoàn Diên Khánh trả lời mà không quay đầu lại, thì Đao Bạch Phượng đã nhẹ nhàng đi tới.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch