Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 231: LIÊN HOA ĐẠI SĨ. (1)

Chương 231: LIÊN HOA ĐẠI SĨ. (1)


-Tống đại ca, tại sao sắc mặt của đại ca không vui vậy?

Chung Linh thấy hắn mặt hắn tối tăm, thân thiết hỏi.

-Không có gì, ta đang nghĩ đến một ít chuyện buồn mà thôi.

Tống Thanh Thư nhếch miệng trả lời.

-Hồi cương muốn cùng Minh giáo liên hợp, xem ra cần phải sớm thông báo cho sư phụ..

Khúc Phi Yên buồn bã nói, nàng vẫn quý mến sư phụ của chính mình, lại không nghĩ rằng sư phụ lại trao nàng cho một nam nhân khác..

-Bọn họ cũng chưa liên hợp được ngay bây giờ, việc cấp bách vẫn là phải đến Thổ Phồn, nếu ta có thể khôi phục lại công lực, cùng giáo chủ của cô nương song kiếm hợp bích, thì đã bại Trương Vô Kỵ là điều chắc chắn.

Tống Thanh Thư trầm giọng nói.

Nghe hắn nói như vậy, Khúc Phi Yên lại cảm thấy phiền muộn cực kỳ:

-Công tử, trước đã nói mau chóng đi tới Ninh Mã Tự, công tử lại một mực muốn ghé qua núi Nga Mi.

-Tiện đường mà thôi, bởi vì Nga Mi đối với ta có ý nghĩa đặc thù...

Tống Thanh Thư thở dài, không đợi hai nàng đặt câu hỏi nữa, liền vịn hai nàng đi xuống núi.

-Tống đại ca, nữ nhân kia đã đi mất, sao công tử còn để bên hông của muội.

-Công tử, cái tay... cái tay công tử…ở dưới..mông của ta…

………………………………………………………………………………………….

Rời khỏi núi Nga Mi, ba người đi tới phụ cận thành Nhã An, sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, đi về hướng tây vượt qua hai dãy núi, lướt qua Kim Sa giang, đi đến Cổ Lạp Sơn, dọc theo đường đi xa vời vợi cuối cùng cũng đến Ninh Mã Tự.

Thanh Thư lúc này than thở:

- Đường đi khó như lên trời, Lý Thái Bạch cũng chưa chắc gì đã đến đây.

Trên đường đi cực kỳ nguy hiểm, mấy lần suýt nữa mất mạng tại trường giang, Tống Thanh Thư lúc này hồi tưởng lại mà vẫn lòng còn sợ hãi.

Chung Linh khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệch, trên đường mấy lần hối hận là không nên đi theo hắn, Lam Phượng Hoàng đã đáng sợ, nhưng so với uy lực hiểm trở của thiên nhiên thì Lam Phượng Hoàng cũng chỉ bình thường thôi.

Khúc Phi Yên lúc này cũng cuối cùng đã rõ ràng tại sao sư phụ lại phái nàng hộ tống Tống Thanh Thư trên đường, võ công của hắn đã mất hết, chắc chắn đi một mình ở trên đường sẽ đi đời nhà ma, chắc chắn là không chống đỡ nỗi.

-Công tử, Lý Thái Bạch chỉ sợ là cũng đã tới đây, võ lâm tương truyền, Lý Thái Bạch được xưng là trong Tam tiên, Tửu tiên là đệ nhất, Thi tiên là đệ nhị, Kiếm tiên là đệ tam, dĩ nhiên đối với những người trong võ lâm mà nói, Tửu tiên và Thi tiên thì không đáng kể vì chả có liên quan gì đến võ công, chỉ có Kiếm tiên mới có thể gây nên hứng thú cho mọi người, nhưng có lời lưu truyền Lý Thái Bạch đã từng thâm nhập đến Côn Lôn, cùng với Cửu Thiên Huyền Nữ đại chiến một trận, còn chuyện thật hay là giả, thì không ai được biết đến..

-Cửu Thiên Huyền Nữ?

Tống Thanh Thư ngạc nhiên sững sờ, mỉm cưới nói:

-Chuyện này các ngươi cũng tin sao?

Khúc Phi Yên lại không có cười, trái lại vẻ mặt nghiêm túc nói:

-Khởi đầu ta cũng không tin, nhưng vào mấy năm trước ở Hắc Mộc nhai, sư phụ bảo ta thu dọn một số sách ghi chép của các tiền bối võ lâm, số trời run rủi, ta phát hiện có thư tịch của võ lâm tiền bối ghi chép, đều nói là đã gặp Cửu Thiên Huyền Nữ..

-Có chuyện lạ này à?

Tống Thanh Thư lập tức hứng thú, liền vội vàng hỏi:

-Vậy bọn họ ghi chép miêu tả Cửu Thiên Huyền Nữ ra sao?

-Tay cầm thanh trúc bổng, một bộ xiêm y váy áo tơ tằm màu xanh, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, ngây thơ lãng mạn như một tiểu cô nương, võ công lại kinh khiếp như quỷ thần, phải biết rằng mấy tiền bối võ lâm không có ai không là thiên hạ đệ nhất nhất cao thủ, có thể làm cho mỗi người bọn họ lòng như tro nguội, sinh ra tuyệt vọng bởi vì thua kém võ công, ngoại trừ thần tiên thì còn có thể là ai?

-Haha…chuyện Cửu Thiên Huyền Nữ quá mức mịt mờ, bần tăng từ thuở còn trẻ đã mấy lần thâm nhập vào núi Côn Lôn, cũng chưa từng thấy qua Cửu Thiên Huyền Nữ.

Một tiếng niệm phật truyền đến, Cưu Ma Trí trên mỉm cười đi tới.

-Từ biệt đã nhiều ngày, quốc sư có khỏe không?

Tha hương ngộ cố tri, Tống Thanh Thư khó tránh khỏi cảm thấy có chút thân thiết với lão.

-Lần trước qua một lời của Tống công tử, bần tăng đã hiểu ra cái gì gọi là tinh túy, đã trở về chuyên tâm nghiên cứu phật pháp, cuối cùng cũng đã tiêu mất ma chướng trong người.

Cưu Ma Trí thần quang nội liễm sang lạn, công lực hiển nhiên nâng cao một bực, lão tăng nhìn sắc mặt Tống Thanh Thư, trầm giọng nói:

-Từ xa lão tăng nghe ra hơi thở công tử không thông, hiện tại vừa nhìn thì thấy thương thế trên người công tử không phải là chuyện nhỏ, không biết công tử vì việc gì mà đẩy đưa công tử lưu lạc tới tận nới đây?

-Việc này nói ra rất dài dòng…

Tống Thanh Thư cười khổ nói:

-Nói đơn giản, chính là do tại hạ phát sinh lòng tham nên cùng lúc tu luyện một âm, một dương hai loại võ công, vừa rồi bị một cao thủ tuyệt đỉnh chí sử dụng chân khí chí dương đánh trúng xâm nhập trong cơ thể, đánh vỡ cân bằng âm dương trong cơ thể, dẫn đến nội công mất hết, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo thể mà chết.

-Cao thủ cỡ nào lại có thể đánh công bị trọng thương thành như vậy?

Cưu Ma Trí mười phân rõ ràng võ công Tống Thanh Thư, tuy rằng hỏa hầu của hắn còn khiếm khuyết, nhưng trong chốn giang hồ có thể thắng được hắn thì cao thủ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

-Giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ.

Nhắc tới danh tự này, Tống Thanh Thư khuôn mặt liền chuyển lạnh.

-Hóa ra là hắn…

Cưu Ma Trí trấn an vài câu, rồi hỏi tiếp:

-Công tử đang trọng thương trong người, nhưng không ngại đường xa vạn dặm đến Thổ Phồn, chẳng biết lý do vì sao?

-Đông Phương giáo chủ cũng nhìn qua thương thế tại hạ, đã nói rằng trong thiên hạ, ngoại trừ Tẩy Tủy Kinh Thiếu lâm tự, chỉ có một loại công pháp của Mật tông thì mới có thể cứu được tính mạng tại hạ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch