Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 248: CÁI GỌI LÀ “ GIÁC TIÊN “ . (2)

Chương 248: CÁI GỌI LÀ “ GIÁC TIÊN “ . (2)
sư phụ tha mạng! Đồ nhi…không còn…chịu nỗi…a…á….

………………………………………………………………………………………………

Đông Phương Mộ Tuyết sửa gãi văn vê, như mài mực vậy, động tác nhẹ nghiên, không bằng như lúc trước hung mãnh, dần dần Khúc Phi Yên cái mũi nhỏ hừ nhẹ lấy, một lúc sau Khúc Phi Yên lại quát to một tiếng , sau đó hai chân thật chặc kéo căng lên, trong thân thể bắp thịt đang co quắp, đồng thời âm tinh từ bên trong cổ tử cung lại bắn nhanh ra , một loại mãnh liệt khoái cảm liền nhanh chóng tại toàn thân tiếp tục lan tràn..

Trên giường hai mỹ nhân trần trụi kề môi bên nhau, mút lấy dâm diễm ướt át, hai cái âm hộ đang chà xát với nhau hết sức mê người, thật vất vả tách ra, Đông Phương Mộ Tuyết vũ mị cười:

-Tốt lắm, đổi đến lượt ngươi phục thị ta.

Đông Phương Mộ Tuyết dạng rộng ra hai chân, hai gò má đỏ hồng, nàng vẫn chưa được thỏa mãn, nàng với tay lên đầu giường lấy xuống một cái túi da màu xám, lấy ra một cái sừng lộc bóng loáng tròn trịa, nhắm mắt ngửa đầu, thở ra thật dài khẩu khí đỏ mặt cười khẽ rồi giải thích cho Khúc Phi Yên :

-Vật này gọi là “ Giác Tiên " nữ nhân lúc lên cơn động dục thì dùng nó xem như là nhân khí quan của nam nhân, lớp bọc ngoài của sừng lộc là nhung nai được mài giũa ngâm vào dược liệu giữ cho thảm lông tơ mịn không tan rã, nó được dùng lanh lẹ so với nam nhân chân chính còn mạnh hơn đấy.

Cái vật thể này ngoại hình so với cây côn thịt của nam nhân khi cứng lên giống như đúc, hơn nữa càng tốt đẹp dài hơn một khúc, chung quanh là lớp lông tơ mịn của nhung nai, sờ lên cũng là có nhục cảm, Đông Phương Mộ Tuyết nói xong liền vội vã không nhịn nổi, một đôi bắp đùi đầy đặn tách ra rất lớn đặt ở trên mép giường, đem phần hông cao cao đẩy lên, lúc này Khúc Phi Yên đúng là không cần dạy , có câu nói việc này là vô sự tự thông (*không thầy cũng tự thông tỏ) đấy, huống chi Khúc Phi Yên đã có thời gian trải qua chuyện giao hoan rồi, vì vậy Khúc Phi Yên liền ngậm“ Giác Tiên " vào trong miệng phun ra nuốt vào một hồi thấm ướt, rồi kê vào cửa miệng âm đạo của Đông Phương Mộ Tuyết dùng dịch nhờn trơn nhớt trên âm hộ thoa ướt đều lên “ Giác Tiên ", xong rồi mới từng điểm từng điểm nhét vào hang động Đông Phương Mộ Tuyết.

- Ừ..um…um... . ..

Lúc cây“ Giác Tiên " xâm nhập vào trong âm đạo, Đông Phương Mộ Tuyết nhíu mày một cái , rồi rất nhanh trên mặt tất cả đều là nét mặt hưng phấn rồi, vật kia đâm sâu đến cùng tận cổ tử cung, giải quyết giúp cho sâu trong thân thể của nàng được gãi ngứa thống khoái. ..

Đông Phương Mộ Tuyết nhịn không được hừ lên, khép hờ hai mắt, khẽ cắn môi, giãy dụa thân thể, phối hợp lấy động tác của Khúc Phi Yên, đang ảo tưởng hưởng thụ cái nhân khí quan của nam nhân công kích…

…………………………………………………………………………………………

Bây giờ hạ thể Đông Phương Mộ Tuyết đã ẩm ướt rối tinh rối mù, cái mu âm hộ dính đầy dịch nhờn, từng sợi lông mu mềm nhẵn đen nhánh dán dính tại trên da thịt trắng nõn, từ trong khe thịt âm hộ rung động lắc lư không thôi, cây “ Giác Tiên " vừa thô vừa to cơ hồ hoàn toàn chui gần hết vào trong cơ thể Đông Phương Mộ Tuyết, chỉ lộ ra một đoạn ngắn ngủn, không biết bị cây“ Giác Tiên " đâm vào rút ra bao lâu, hai bên mép nhỏ âm hộ bị thân cây“ Giác Tiên " thô tròn chống đỡ thành hình tròn, trương phồng kiều mỵ như một cái miệng nhỏ nhắn chặt chẽ ngậm lấy, dịch nhờn đầm đìa lộ ra óng ánh trơn mềm, hai mép nhỏ âm hộ sung huyết một màu hồng đỏ như son diễm quang chói mắt, xem thân thể của Đông Phương Mộ Tuyết như nhũn ra, chỉ sợ toàn bộ âm đạo của nàng bị cây“ Giác Tiên " khuấy động làm cho tê dại, cái mông lớn nhún lấy giống như là đang giao cấu với nam nhân, vòng eo tiêm nhuyễn, bờ mông mập tròn vểnh lên, lúc này dịch nhờn theo từ cửa miệng âm đạo trào ra chảy xuống theo sau cái khe mông buông xuống, rãnh mông mở lộ ra khảm lấy một lỗ hoa cúc hồng nộn, so với bờ mông nẩy nở mập tròn, cái lỗ hậu môn lộ ra rất nhỏ bé, đang co rút nhanh nhíu nhíu lấy..

-Ah... ah...á…

Đông Phương Mộ Tuyết mở ra cái miệng anh đào, dâm sóng kêu lên một hơi dài, mãnh liệt khoái cảm theo sâu trong âm đạo nháy mắt khuếch tán đến toàn thân, một cỗ nồng nặc chất lỏng âm tinh thư sướng phún ra, đã tràn ngập xuống trong khe đít rồi nhiểu xuống giường.

…………………………………………………………………………………………

Hai người ôm cùng một chỗ, đổ mồ hôi đầm đìa, thân thể không ngừng run rẩy, đắm chìm trong trong mê muội.

-Sư phụ.. nhìn xem sư phụ thống khoái như vậy, đồ nhi cũng muốn… muốn thử “ Giác Tiên " một lần cho biết !

……………………………………………………………………………………

" Ách…xì..!"

Tống Thanh Thư hắt hơi một cái, xoa xoa cái mũi, hắn nhìn trên bầu trời trong xanh không gợn mây, oán hận thầm nghĩ: "Đông Phương Mộ Tuyết kia chắc là không cam lòng ta chiếm lấy thân thể đồ đệ của mình, nên nhân cơ hội này trả đũa. “ Ai ui… ngày hôm qua còn ôm ấp đề huề, bây giờ thì chỉ một người cô đơn, ta thật là đáng thương a."

Mấy ngày trôi qua khi đi tới vùng Tương Tây, hắn thấy khát nước khô cổ không chịu nổi, vất vả tìm được một căn nhà, tiến lên gõ cửa nói lớn:

-Tại hạ đi ngang qua nơi này, mong rằng gia chủ cho xin ngụm nước uống."

Một hồi lâu, cũng không nghe thấy tiếng mở cửa, Tống Thanh Thư thất vọng chuẩn bị xoay người rời đi, thì thấy từ xa xa trên con đường nhỏ, có một nông phu đang gánh củi khô đi về phía bên này.

"Hừm… hơi thở đều đều, bước chân mềm mại, chỉ là một nông phu làm sao lại có thân thủ tốt như vậy."

Tống Thanh Thư nổi lên nghi ngờ, chờ cho gã nông phu đến gần, phát hiện tay phải hắn năm ngón tay tựa hồ bị lưỡi đao chặc đứt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gã, hai người ngạc nhiên cùng một lời nói:

-Là ngươi ?

-Là ngươi ?

Nguyên lai gã nông phu này chính là Địch Vân trước tại trong đại lao thành Kinh Châu bị giam chung cùng Đinh Điển.

Địch Vân mở cửa nhà, hai người ngồi xuống bắt đầu trò chuyện.

-Địch Vân ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

Tống Thanh Thư hỏi.

-Tống công tử, ta cũng muốn hỏi ngươi giống như vậy đấy.

Địch Vân gãi gãi sau gáy, tuy rằng lúc trước vì chuyện của sư muội, cho nên gã rất vẫn chán ghét loại thế gia công tử tướng mạo anh tuấn, thế nhưng trước đây gã có thể từ đại lao Kinh Châu chạy trốn thoát được, dù nhiều hay ít cũng bởi vì duyên cớ có Tống Thanh Thư dính líu vào, bởi vậy gã đối với Tống Thanh Thư có ấn tượng không xấu.

-Ta đi lên phía Bắc chỉ là ngang qua nơi này.

Tống Thanh Thư nhìn Địch Vân rồi thở dài nói,

-Kinh Châu từ biệt, không nghĩ tới chúng ta còn có thể gặp mặt tại nơi đây.

Địch Vân mỉm cười:

-Lần trước ngươi cùng Đinh đại ca đại náo thành Kinh Châu, ta liền nhân lúc hỗn loạn trốn ra ngoài được, thân không có phương nào để đi, nên quay về nhà trồng rau cày ruộng.

-Ngươi không đi tìm... sư muội của ngươi sao?

Địch Vân cũng là kẻ đáng thương, sư muội thanh mai trúc mã bị Vạn Khuê dùng kế lừa gạt đoạt mất, lần trước hắn và Hồ phu nhân ở Vạn phủ vô tình còn nhìn thấy lúc sư muội Địch Vân là Thích Phương cùng Vạn Khuê giao hoan, hình bóng của nàng Tống Thanh Thư đến giờ vẫn chưa quên được, thân thể mềm mại, làn da trắng nõn nà bóng loáng, hai bầu vú cao ngất phập phồng, bên dưới hạ thể từ nơi tận cùng, một mảnh tối đen nồng đậm rừng rậm kéo dài đến ở chỗ sâu trong u cốc, cái gò mu cấm địa thần bí kia no đủ vun cao chết người, một thân thể hoàn mỹ như thế, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy thì huyết mạch cũng đều đã sôi sục.

Tống Thanh Thư thương hại liếc mắt nhìn Địch Vân thầm nghĩ ” Nữ nhân mà Địch Vân thương yêu tha thiết, đã bị hai người nam nhân khác nhìn thấy hết toàn bộ thân thể không bỏ sót chỗ nào..”...

-Ta cũng đã từng đi tìm, đáng tiếc là bên trong Vạn phủ toàn bộ người iđã đi đâu mất hết, chỉ còn nhà không lầu trống, không biết chuyển đến nơi nào..

Địch Vân tuy rằng cũng thấy kỳ là là chuyện của gã làm sao mà Tống Thanh Thư lại rõ ràng như thế, nhưng vẫn đáp tiếp,

-Ta lo lắng cho sư muội sau này sẽ không tìm được ta, nên mới quay trở về nhà để chờ đợi…

-Ngươi cứ như vậy cam lòng để cho Vạn Khuê cùng với Thích Phương như hình với bóng sao? Chính ngươi một mình tại nơi đây khổ bức vọng muội?

Tống Thanh Thư cảm thấy Địch Vân chịu nhiều đau khổ, nhìn tình hình này nếu Địch Vân cứ như thế thì kết cục có khả năng ở đây cô độc đến cuối đời, Tống Thanh Thư chợt muốn giúp gã một tay.

Bị Tống Thanh Thư nhắc lại chuyện xưa, Địch Vân mặt nổi gân xanh, cắn răng nghiến lợi nói:

-Ta hận không thể uống máu ăn thịt của Vạn Khuê, nhưng sư muội đã làm thê tử của lão, còn sinh ra hài tử, ta... ta sợ rằng nếu giết chết Vạn Khuê sẽ làm cho sư muội thương tâm cả đời.

-Vạn Khuê là loại người tiểu nhân nham hiểm, sẽ không có kết quả tử tế, nếu để cho sư muội ngươi theo Vạn Khuê e rằng cũng sẽ không có kết cục tốt, chẳng lẽ ngươi thấy mình không thể làm cho nàng hạnh phúc tốt hơn sao?

Tống Thanh Thư hỏi ngược lại.

-Đương nhiên là không phải vậy…

Địch Vân kích động nói,

-Chỉ là... chỉ là...

-Chỉ là ….ngươi không muốn cùng với sư muội của mình vì nàng đã có hài tử với nam nhân khác?

Tống Thanh Thư cố ý kích hắn.

-Không ….không…. không!

Địch Vân liên tục xua tay,

-Sư muội chỉ là trúng gian kế của Vạn Khuê, ta từ trước đến giờ không có trách nàng, mặc kệ nàng ra sao, ta cũng giống như trước đây yêu thương nàng..

-Đã như vậy, ngươi sao không tìm gặp nàng, nói cho nàng biết bộ mặt thật của Vạn Khuê, sau đó cùng mẫu tử hai người bọn họ, cùng nhau đi ở ẩn, bắt đầu hạnh phúc mới?



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch