Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 276: MỘT BÍ MẬT. (1)

Chương 276: MỘT BÍ MẬT. (1)


Ngày hôm sau, Điền phu nhân rón rén quay trở lại Điền phủ, thì Điền Thanh văn đang ngồi ở trong đại sảnh chờ, khuôn mặt như chế nhạo nhìn Điền phu nhân.

-Hôm qua còn thấy mặt ưu sầu, hôm nay khuôn mặt lại kiều diễm ướt át rạng rỡ, chắc là cả đêm qua được thế tử Phúc Khang An làm cho thoải mái vui sướng nên mới như thế phải không?

Điền phu nhân đỏ mặt, hừ lạnh:

-Không cần ngươi quan tâm, phụ thân ngươi sẽ không có chuyện gì.

Nói xong nàng liền đi về phòng ngủ của mình, Điền phu nhân bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thạt ngon, quên hết tất cả ưu sầu, nguyên nhân chủ yếu nhất tên tiểu oan gia kia dằn vặt nàng suốt cả một đêm, thực sự là quá mệt mỏi buồn ngủ...

………………………………………………………………………………………..

Lúc này trong Thịnh kinh thành, trong một nơi bí mật của Hồng Hoa Hội, Trần Gia Lạc nhìn một lão tiền bối, mặt lộ vẻ lo lắng:

-Nghĩa phụ, ngày đó Tống Thanh Thư đã cứu tính mạng Tứ ca và các huynh đệ.

-Đúng đấy, lão tổng đà chủ…Tống Thanh Thư ngày đó tuy rằng hắn gây trở ngại hành động của chúng ta, nhưng cuối cùng chung quy thì cũng đã cứu tính mạng mấy đương gia chúng ta.

Triệu Bán Sơn đối với Tống Thanh Thư cũng không có ác cảm.

-Hồ đồ, lão phu thật vất vả mới thông qua mối quan hệ với nam Thiếu Lâm, mới đánh lạc hướng được lão quái vật trú ngụ trong Tử Cấm Thành đi ra ngoài, các ngươi có thể đã giết được Khang Hi, nếu không có hắn chạy đến, Chương Đà Tử vì sao mà chết? Hắc Bạch vô thường lại phản bội chạy trốn? Các ngươi làm gì mà bị bắt? Hắn đến tột cùng chính là kẻ hại các ngươi, vậy mà còn cho là cứu các ngươi vậy mà các người cũng không thấy rõ ràng.

Lão tiền bối này là Vu Vạn Đình, Tổng đà chủ trước đây của Hồng Hoa hội, mấy năm trước, lão đã truyền lại chức Tổng đà chủ cho nghĩa tử Trần Gia Lạc, ẩn thân vào phía sau,

-À…còn Hắc Bạch vô thường hai tên phản đồ đã tìm được chưa?

Vu Vạn Đình quay đầu nhìn Thập Nhị đương gia hỏi, đó là đương gia "Quỷ Kiến Sầu" Thạch Song Anh, đệ tử của Vô Cực Môn, chấp chưởng hình đường của Hồng Hoa hội, một con người thiết diện vô tư.

-Bẩm báo lão tổng đà chủ, trước đây không lâu , đệ tử có tra được Hắc Bạch vô thường tựa như trốn tránh vào phái Thanh Thành.

Thạch Song Anh cung kính trả lời.

-Phái Thanh Thành?

Vu Vạn Đình nhướng mày,

-Đó chính là sư môn của Hắc Bạch vô thường, tạm thời lưu lại lại tính mạng của bọn chúng, khoản sổ sách này ngày sau tính.

-Vâng!

Trong tràng các đương gia đều rùng mình.

-Còn nói về việc đối phó Tống Thanh Thư,

Vu Vạn Đình ngồi xuống trên ghế chủ vị nói,

-Cứ cho hắn không có ân oán cá nhân với Hồng Hoa hội, nhưng theo nghiệp lớn, thì Tống Thanh Thư cũng phải diệt trừ. Hắn hiện nay là tâm phúc của Khang Hi, không giống với Vi Tiểu Bảo lúc trước không chữ nghĩa, không võ công, còn Tống Thanh Thư lại là cao thủ đứng đầu, chắc hẳn các ngươi lần trước trong hoàng cung cũng đã lĩnh giáo qua rồi.

-Tổng đà chủ, Triệu Tam ca…hai người không nên bị ân huệ nhỏ của Tống Thanh Thư mà bị mê hoặc,

Văn Thái Lai vươn người đứng dậy,

-Các người có biết lúc trước tiểu tặc Tống Thanh Thư vì sao nguyện ý cứu chúng ta không?

Triệu Bán Sơn sững sờ, Dư Ngư Đồng thần sắc biến đổi, ngày đó Tống Thanh Thư lấy Tứ tẩu tương dụ, bản thân gã suýt chút nữa đáp ứng, không khỏi chột dạ nhìn Văn Thái Lai.

Văn Thái Lai tức giận nói ra:

-Ngày đó Tống Thanh Thư kia chẳng qua là ngấp nghé thê tử Lạc Băng của ta, hắn vì muốn đạt được thân thể của nàng, lấy tính mạng của Triệu Tam ca, Thập tứ đệ áp chế, Văn mỗ rơi vào đường cùng, đành phải chấp nhận đem thê tử chuyển đưa cho hắn, mới đổi lấy về tính mạng của Tam ca, Thập tứ đệ….

-Cái gì?"

Lời vừa nói ra, trong phòng mọi người ồn ào vỗ án..

-Vô sỉ!

-Hạ lưu đến cực điểm!

-Mặt người dạ thú! ...

Lạc Băng thì ánh mắt phức tạp, về chuyện này lúc trong hoàng cung nàng cũng đã biết, Tống Thanh Thư cầm lấy chứng từ của phu quân ghi chép bày ra ở trước mặt nàng, huống chi ngày ấy, Tống Thanh Thư đã dùng dương vật tiến nhập vào thân thể của mình, chuyện này Lạc Băng một mực không dám nói với Văn Thái Lai…

-Quả thực lẽ nào lại như vậy, làm ta còn tưởng rằng hắn là một thiếu niên anh hùng, chỉ là ngộ nhập lạc lối.

Triệu Bán Sơn nổi giận mắng.

Dư Ngư Đồng cũng đã biến sắc, nghĩ thầm may mắn ngày đó không có đáp ứng, bằng không thì mình phải đối chất, thì làm gì còn có mặt mũi hành tẩu giang hồ.

-Nghĩa phụ, nhi tử ngu dốt, chuyện này từ giờ sẽ do nghĩa phụ sắp xếp, nhi tử phải giết cẩu tặc Tống Thanh Thư này..

Trần Gia Lạc khuôn mặt tuấn tú tức giận đỏ bừng.

-Tốt, bất quá trước mắt có một vấn đề khó khăn, Tống Thanh Thư võ công rất cao cường, nghe nói hôm qua vừa ra tay liền đánh bại Ngọc Chân Tử, võ công Ngọc Chân Tử rất nhiều người các ngươi đã được chứng kiến, các ngươi so với Ngọc Chân Tử thì như thế nào?

Ánh mắt Vu Vạn Đình sắc bén như chim ưng nhìn quét một vòng.

Trong phòng lập tức lâm vào tĩnh mịch, thật lâu sau đó Vô Trần đạo trưởng mở miệng nói:

-Mấy năm trước ta cùng với Ngọc Chân Tử đã giao thủ, hơn một trăm ba mươi chiêu sau đó thì bại trận, nếu lúc đó hắn sử dụng ra khinh công độc môn Thần Hành Bách Biến, có thể là sẽ bị bại nhanh hơn.

-Thiên Hoành, ngươi là người nhiều mưu trí của Hồng Hoa hội, theo ý kiến của ngươi, chúng ta phải làm gì?

Trần Gia Lạc mở miệng hỏi.

-Nếu như không thể địch lại được hắn, thì có thể dùng trí.

Từ Thiên Hoành mỉm cười.

-Dùng trí như thế nào?

Trần Gia Lạc nghi hoặc hỏi.

-Mấu chốt vấn đề này chỉ e rằng sẽ rơi vào trên người của Tứ tẩu.

Từ Thiên Hoành lúng túng nhìn Lạc Băng, nói.

-Cái gì?

Lạc Băng đang thất thần, nghĩ thầm Tống Thanh Thư niên kỷ so với chính mình nhỏ hơn nhiều, nhưng một thân võ công đã làm cho cả Hồng Hoa hội phải biến sắc lo lắng, đến tột cùng hắn đã luyện công phu như thế nào đây? Thấy chủ đề đột nhiên lại kéo đến trên người mình, không khỏi sững sờ.

-Thất đệ ngươi có ý tứ gì?

Văn Thái Lai trong giọng nói khó nén lấy cơn tức giận.

-Chuyện này….chuyện này...

Từ Thiên Hoành do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng không mở ra miệng được.

-Thái Lai, không nên làm khó Thiên Hoành, lão phu thay hắn nói, từ xưa đến nay quân tử dùng trí không được thì dùng sức, nếu như không có năng lực thọ địch, chúng ta lại phải dùng trí. Các ngươi cũng đã từng nói, tiểu tặc kia là một trên tham hoa háo sắc, mê luyến sắc đẹp Lạc Băng, chúng ta có thể bắt đầu từ nơi này ra tay, để cho hắn vạn kiếp bất phục.

Vu Vạn Đình ho khan, rồi đứng lên nói ra.

-Lão tổng đà chủ, vậy là ý của lão tổng đà chủ là để cho thê tử của thuộc hạ sử dụng mỹ nhân kế với Tống Thanh Thư sao?

Văn Thái Lai hô hấp dồn dập, những tay đốt ngón tay bóp lại kêu khanh khách, hiển nhiên trong lòng cực kỳ phẫn nộ.

-Ta biết rõ điều này làm cho ngươi thấy thật khó khăn,

Vu Vạn Đình nhìn hắn một cái,

-Thế nhưng chỉ cần có thể khôi phục lại được giang sơn người Hán, ném đầu lâu rơi vãi máu chúng ta còn không sợ, nếu hi sinh một chút sắc đẹp thì có quan hệ gì đâu?

-Vì nghiệp lớn, nếu lão tổng đà chủ muốn cái đầu này của thuộc hạ, thuộc hạ đôi mắt cũng sẽ không hề chớp, hai tay dâng lên. Nhưng phải để cho thuộc hạ dâng hiến thê tử của mình, xin thứ cho thuộc hạ tuyệt đối làm không được.

Văn Thái Lai dứt khoát nói.

-Văn Thái Lai, ngươi thật đúng là hồ đồ, thị phi chẳng phân biệt được phải trái, cái gì là đại nghĩa, cái gì là thủ đoạn, ngươi phải hiểu rõ ràng chứ.

Vu Vạn Đình mặt âm trầm.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch