Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 310: BỆNH QUÁI LẠ. (1)

Chương 310: BỆNH QUÁI LẠ. (1)


Tống Thanh Thư đi tới một gian phòng, thấy không những người khác chú ý tới, đưa tay ra ở trên cửa phòng nhẹ gõ chín lần, bên trong người thu được ám hiệu trước đó ước định, cửa phòng lặng lẽ mở ra một khe hở.

Lách mình đi vào, Tống Thanh Thư hỏi:

-Đồ vật chuẩn bị xong chưa?

-Xong rồi, nhưng... ngươi thật sự biết y thuật sao?

Tiếng nói cực kỳ êm tai, chính là công chúa Chu A Cửu.

-Tại hạ không biết.

Nhìn một chút trên bàn có quyển "’ Chuyên trì nghi nan tạp chứng "’ cùng với cây phướng, còn có mấy thang vị thuốc, Tống Thanh Thư thoả mãn nở nụ cười, thật khó cho một công chúa còn có thể làm tốt những thứ đồ này.

-Ngươi dám đến nhận chữa bệnh?

Chu A Cửu chờ Tống Thanh Thư giải thích.

-Bình thường có bệnh thì đúng là tại hạ không chữa được, nhưng cái bệnh trong Bảo thân vương phủ đang tìm đại phu, tại hạ có niềm tin bảy phần chữa trị được.

Tống Thanh Thư bình thản trả lời.

-Bảy phần mười?

Chu A Cửu nghĩ thầm cũng không tính tệ lắm,

-Đó là bệnh gì, mà ngươi nắm chắc như vậy?

-Không biết.

Tống Thanh Thư nhún vai.

-Không biết?

Chu A Cửu tức giận đồ vật cầm trong tay ném một cái, ngồi vào trên giường bực tức,

-Hừ…đến lúc này ngươi còn giấu ta, tự ngươi đi đến Vương phủ đi, ta không đi.

-Ai u, Cửu công chúa, đừng vào lúc này giao hết trọng trách trên người của tại hạ chứ..

Tống Thanh Thư cuống lên, vội vã chạy tới,

-Tại hạ đúng chưa có xác định nữ nhân trong Vương phủ bị bệnh gì, chỉ là suy đoán mà thôi, nếu đến lúc đó đoán sai…

-Đoán sai thì đoán sai, đâu có quan hệ gì, bằng vào khinh công của chúng ta, người của Bảo thân vương phủ sẽ không giữ được chúng ta,

Chu A Cửu quay đầu nhìn hắn,

-Ngươi đoán đến tột cùng là bệnh gì?

Bị một đôi mắt đẹp nhìn chăm chú có chút không dễ chịu, Tống Thanh Thư lúng túng nói :

-Bệnh này, tại hạ có chút không tiện nói.

-Đến tột cùng là bệnh gì? Ngươi đừng làm cho ta tức chết ..

Tống Thanh Thư nói như vậy, lại làm cho Chu A Cửu thêm hiếu kỳ.

-Công chúa đưa tai đến gần đây.

Tống Thanh Thư ngoắc ngoắc tay.

Chu A Cửu do dự, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn là chiến thắng rụt rè, đem thân thể đưa tới gần.

Nhìn lỗ tai trước mắt trắng nõn nà óng ánh, còn có đôi khuyên tai vàng tinh xảo khẽ đung đưa, liếc mắt thấy khe rãnh sâu hun hút của đôi bầu vú mập mờ, Tống Thanh Thư trong ngắn ngủi thần trí hoảng hốt, rồi rất nhanh khôi phục như cũ, ở bên tai nàng nói nhanh chóng vài chữ.

Không biết là từ trong miệng Tống Thanh Thư thở ra nhiệt khí, hay là nghe đến vài chữ kia, Chu A Cửu trên mặt ửng đỏ, vẻ mặt cổ quái nhìn hắn:

-Loại bệnh này của nữ nhân ngươi cũng hiểu sao?

-Hiểu chút chút… hiểu chút chút..

Tống Thanh Thư cũng có chút lúng túng, chính mình là một đại nam nhân mà hiểu biết đến những thư như thế này, khó tránh khỏi cho Chu A Cửu cảm thấy hắn có chút hạ lưu.

-Được rồi, nếu ngươi hiểu được thì việc trị liệu ra sao chúng ta có thể thử một lần.

Chu A Cửu cũng không được tự nhiên.

-Vậy thì chúng ta đến nhanh lên một chút, coi chừng vậy không kịp...

Tống Thanh Thư lo lắng người của Thần Long giáo đã bắt đầu di chuyển, nếu mình đến quá muộn sợ rằng tiến vào không được bên trong Vương phủ.

Nhanh chóng cầm lấy một mặt nạ da người đã sớm chuẩn bị kỹ càng, sau đó hắn đính vài sợi râu ở phía trên, lại phủ thêm trên người một đạo bào mộc mạc, lúc này nhìn Tống Thanh Thư đã trở thành một lang trung, tiên phong đạo cốt tha phương.

Nắm thật chặt đai lưng, Tống Thanh Thư quay đầu lại thì thấy Chu A Cửu đang trợn mắt nhìn mình, hắn vội la lên:

-Cửu công chúa sao chưa thay đổi y phục và dịch dung đi?

-Ngươi ở đây… ta làm sao đổi?

Chu A Cửu tức giận dậm chân.

Tống Thanh Thư thấy mình lỗ mãng, liền vội vã xoay người,

-Hiện tại thời gian khẩn cấp, tại hạ còn phải chỉnh sửa cái mặt nạ da người cho hoàn chỉnh, để tránh khỏi lát nữa bị người trong vương phủ nhìn ra sơ hở, tại hạ không có nhìn trộm công chúa đâu..."

Chu A Cửu ngày trước đã từng gần gủi với nam nhân là Viên Thừa Chí, rồi những năm gần đây lưu lạc giang hồ làm cho nàng thay đổi rất nhiều, không có quá nhiều xấu hổ, nàng liền nói:

-Được, có điều ta không gọi ngươi, ngươi không được phép xoay lại...

Tống Thanh Thư tay cầm tấm gương đồng đanh chỉnh sửa dịch dung, âm thầm lặng lẽ điều chỉnh nhìn đến phương hướng phía sau lưng mình..

Từ phía sau âm thanh sột soạt thay y phục vang lên, liếc mắt nhìn nhanh trong tấm gương đồng trong tay, một thoáng nhìn thấy công chúa Chu A Cửu khom người xoay lưng cỡi ra bộ y phục của mình, thoáng cái nhìn thấy cái mông no tròn được bao bọc qua cái tiểu nội khố bằng lụa đỏ, nếp lụa mỏng cắn sâu vào trong rãnh mông vô cùng hấp dẫn, tuy rằng mới bắt đầu làm cho hắn như muốn chảy máu mũi, có điều Tống Thanh Thư rất nhanh tỉnh ngộ lại, hành động này quá nguy hiểm, vội cất tấm gương đồng, sự chú ý liền đặt vào trong kế hoạch của mình, tâm tình chậm rãi bình tĩnh lại.

-Được rồi…

Phía sau truyền đến giọng nói Chu A Cửu, Tống Thanh Thư quay đầu nhìn lại, trước mắt không còn là một Cửu công chúa thanh lệ thoát tục, mà đã trở thành một nam dược đồng, da thịt mềm mại xinh xắn …

- Thật không tệ,

Tống Thanh Thư hài lòng gật gù,

-Đợi lát nữa công chúa cố gắng không cần nói chuyện, thì sẽ không có người nhìn ra là nữ cải nam trang,,,,

Chu A Cửu những năm qua hành tẩu giang hồ, thân phận nữ tử không tiện, vì lẽ đó nên thường cải trang thành nam tử thường xuyên qua lại, cũng đã quen rồi, bản lĩnh cũng luyện được được lô hỏa thuần thanh, nhìn Tống Thanh Thư hướng về chính mình đi tới, không khỏi ngạc nhiên.

Tống Thanh Thư cách nàng càng ngày càng gần, Chu A Cửu theo bản năng liền muốn lùi về sau, vậy mà bên tai truyền đến một câu

-Đừng cử động!

Chu A Cửu cũng tin tưởng đối phương không đến nỗi đối với mình gây rối, nên yên lòng đứng yên tại chỗ, khi nàng nhận ra được bàn tay của Tống Thanh Thư bàn tay đưa đến lỗ tai mình, thìn hiểu được hắn muốn làm gì, thì ra mình nhất thời bất cẩn, đã quên đem đôi khuyên tai lấy xuống.

Rất nhanh vành tai Chu A Cửu truyền đến cảm giác nhột nhột khi bàn tay của hắn chạm vào, Tống Thanh Thư giọng nói lại vang lên:

-Nữ giả nam trang có hai sơ hở lớn nhất, một là yết hầu, mà là lổ tai, cổ áo của công chúa đã rất cao, che lấy yết hầu nên không thành vấn đề, nhưng thùy tai thì quá rõ ràng, tại hạ dùng dịch dung ở phía trên, trong thời gian ngắn sẽ không bị nhìn ra.

Nói xong Tống Thanh Thư nhẹ nhàng nhào nặn thùy tai êm dịu của nàng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch