Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 369: CÁI MÔNG RẤT TRÒN. (1)

Chương 369: CÁI MÔNG RẤT TRÒN. (1)


-Phương phu nhân cũng không cần tự trách, tại hạ trước đây đã từng đáp ứng muốn thay phu nhân tìm cách giải độc, kết quả cuối cùng vẫn chưa có làm được, làm hại phu nhân bị gian nhân áp chế, đúng là tại hạ có tội thì phải chịu.

Tống Thanh Thư ngoài miệng tuy nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn giờ đã chán ghét hành động Phương Di, chứ lúc này có oán trách nàng cũng là chuyện vô bổ, chi bằng bán một cái nhân tình cho nàng, để Phương Di trong lòng lưu lại hối hận, nói không chắc đến lúc thời cơ, còn có thể trở thành là một luồng trợ lực.

Phương Di thần sắc phức tạp, vừa rồi nàng giải thích, chỉ là trốn tránh trách nhiệm mà thôi, chứ nếu lại cho nàng một lần lựa chọn, thì nàng vẫn như cũ sẽ hành động hạ độc giống như vừa rồi.

Từ trước tới nay, trong lòng Phương Di cất giấu một luồng oán khí, cùng là bị người Thần Long Đảo áp chế, ngày đó Vi Tiểu Bảo vì cứu Song Nhi lập tức liền đưa ra bản kinh thư của Tứ Thập Nhị Chương Kinh cứu giúp, nhưng khi mình cùng Tiểu quận chúa bị áp chế, thì Vi Tiểu Bảo lại rất nhiều từ chối, nói mình không có kinh thư Tứ Thập Nhị Chương Kinh để trao đổi dù nàng và Tiểu quận chúa cùng đã thất thân thành người của Vi Tiểu Bảo, sau chuyện này, Phương Di liền có mối hận với Vi Tiểu Bảo, Song Nhi liên đới cũng bị vạ lây.

Vốn là Phương Di đối với Tống Thanh Thư cũng có hảo cảm, chỉ tiếc lần trước Đông Ngạc Luân Đại đến ép, rõ ràng là nàng cùng Song Nhi cùng nhau đều bị uy hiếp, nhưng cuối cùng người bị bắt mang đi chỉ là một mình nàng, lúc ở trong đại lao Phương Di vẫn còn ôm ảo tưởng, chờ đợi Tống Thanh Thư tới cứu nàng, kết quả là Tống Thanh Thư quá bận rộn với việc Song Nhi bị biếm tới Giáo Phường Ty, cho rằng nàng ở bên trong đại lao tạm thời không nguy hiểm gì, nên đã bất kể đến nàng, đến khi Tống Thanh Thư đã viên mãn giải quyết xong chuyện của Song Nhi, hắn chuẩn bị đi cứu nàng, thì mới biết là nàng đã sớm được cứu đi.

Phương Di ở lại Tử tước phủ không phải vì Tống Thanh Thư, mà là do phải làm theo lời của Tô Thuyên, hơn nữa Tô Thuyên thỉnh thoảng còn châm lửa thêm vài câu, khiến cho trong lòng Phương Di tất nhiên là hận cực: ‘’ Tại sao hết thảy nam nhân, dựa vào cái gì mà ai cũng đều thích nhất Song Nhi …!

Lúc Tô Thuyên bảo nàng hạ độc bên trong rượu và thức ăn, Phương Di cũng không có biểu hiện ra bề ngoài chống cự, thậm chí còn khoái ý, có thể để cho hai người kia nếm trải khổ sở đồng dạng giống như mình, hà cớ sao mà không làm, chỉ có điều tâm tư nàng luôn luôn trầm ổn, cho nên mới biểu hiện ra một dáng dấp bất đắc dĩ bị bức áp.

-Gian nhân sao?

Nghe được Tống Thanh Thư nói, Tô Thuyên cười lạnh,

-Làm sao so với được với Tống đại nhân a, lần trước tại Thịnh Kinh thành, ta cũng là bởi vì tin Tống đại nhân là kẻ quân tử, kết quả làm hại toàn quân Thần Long Giáo chúng ta bị diệt.

Tống Thanh Thư lập tức hô to oan uổng:

-Hồng phu nhân, phu nhân nói thế là không đúng, Thịnh Kinh thành chi biến, triều đình đã phái người điều tra, rõ ràng là thủ hạ của phu nhân là Sấu Đầu Đà bán đứng các ngươi, làm sao lại đổ trên đầu tại hạ?

Nghe nhắc tới chuyện này Tô Thuyên liền phiền muộn, tuy rằng nàng vẫn muốn diệt trừ những cao thủ lão nhân bất trị của Thần Long Giáo, nhưng nàng không nghĩ tới kết quả như thế này, Sấu Đầu Đà lâu nay vẫn có bộ dáng đần độn chân chất, nào ngờ nàng bị Sấu Đầu Đàn xếp đặt kế hoạch như vậy, sau đó Tô Thuyên đã cố ý thăm dò nữ nhi của Sấu Đầu Đà là ai, kết quả cũng không có chút đầu mối chút nào.

-Hừ…Sấu Đầu Đà thiên tính chân chất, làm sao có thể bày ra được kế hoạch cục diện xảo đoạt thiên công nhu vậy được, phía sau lưng hắn nhất định là có cao nhân chỉ điểm.

Tô Thuyên từ thần thái cho đến ngữ khí, rõ ràng là nhận định cao nhân này chính là Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư cười cợt:

-Chuyện lớn như vậy tại hạ cũng không đảm đương nổi đâu. Hồng phu nhân…cho dù chúng ta là bằng hữu, nhưng nếu nói lung tung thì tại hạ sẽ cáo phu nhân về tội phỉ báng a.

Tô Thuyên thật ra cũng không xác định được, chỉ hoài nghi sau lưng Sấu Đầu Đà có một người tồn tại như thế mà thôi, nghĩ tới nghĩ lui thì khả nghi nhất chính là Tống Thanh Thư, chỉ là nàng không có chứng cứ:

-Này…ai cùng ngươi là bằng hữu a?

-Nếu như không phải bằng hữu thì tại sao bây giờ vừa thấy mặt lthì phu nhân cùng tại hạ lại thân mật như thế này vậy?

Tống Thanh Thư liền cầm lên chén rượu, đưa tới bên môi nàng,

-Hồng phu nhân ở xa tới là khách, tại hạ xin mời phu nhân một ly.

Trong ánh mắt Tô Thuyên lóe lên tức giận, bất đắc dĩ cả người bị chế ngự, không thể làm gì khác đành là khôi phục dáng dấp yêu mị thường ngày, cười khanh khách nói:

-Nếu là Tống đại nhân ban tặng, bản phu nhân cũng không chối từ, chỉ là trong rượu này có Báo Thai Dịch Cân Hoàn, Tống đại nhân thật sự cam lòng ép buộc nhân gia uống sao?

Nói xong nàng ngậm chặt môi lại, chỉ lo hắn đem rượu ép đổ vào trong miệng mình.

- Đôi môi nhỏ nhắn của phu nhân có khép lại cũng vô dụng, chỉ cần tại hạ điểm huyệt cười, đợi lúc nhánh hoa run rẩy, thì sẽ có biện pháp để cho phu nhân uống vào rượu này.

Tống Thanh Thư ngón tay chuyển qua nàng bên hông, ra vẻ muốn điểm.

-Tống đại nhân muốn ta uống chén rượu này cũng vô dụng, Báo Thai Dịch Cân Hoàn từ trước đến giờ chỉ có Giáo chủ mới có thể giải dược, nếu như Tống đại nhân muốn buộc ta lấy ra giải dược, đó là đã tính lầm, không tin thì Tống đại nhân cứ hỏi Phương phu nhân thử xem..

Tô Thuyên mỉm cười nói.

Thấy Tống Thanh Thư quay đầu nhìn, Phương Di sắc mặt tái nhợt gật đầu, hiển nhiên là xác nhận lời giải thích vừa rồi của Tô Thuyên.

-Đừng trách bản phu nhân không có nhắc nhở Tống đại nhân, Báo Thai Dịch Cân Hoàn Giải Dược từ trước đến giờ là do Giáo chủ hàng năm luyện chế một lần, nhưng lâu nay Giáo chủ vẫn bế quan, bây giờ đại quân của Hoằng Lịch lại đang áp sát, năm nay Giáo chủ vẫn chưa kịp luyện chế giải dược, trên đảo chỉ còn sót lại mấy hoàn, nếu như ta trúng độc, Giáo chủ nhất định sẽ cho ta một viên, phần còn lại có đủ chia cho các người hay không, thì ta không có thể xác định được đâu.

Tô Thuyên tuy rằng yết hầu bị kềm chế, nhưng trên mặt nhưng không bối rối, nói câu này, không nhanh không chậm, âm thanh vẫn nhu mị êm tai, Tống Thanh Thư nhìn vào mắt, trong lòng âm thầm khâm phục nàng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch