Ở trong quá trình này, Lưu Như Mạn quan sát hoàn cảnh trong phòng.
Diện tích nơi này không lớn, rộng khoảng 20 m², ngoại trừ một cái giường và một bộ bàn ghế ra thì cũng không có gì khác, cũng không có phòng vệ sinh trong này, bên ngoài có nơi chuyên dùng để đi vệ sinh.
Gian phòng tuy nhỏ, nhưng có thể thông qua quan sát chi tiết trong phong để đoán tính cách của chủ nhân.
Nhưng sau khi quan sát kỹ các chi tiết trong phòng, nàng không khỏi có chút đỏ mặt.
Cả căn phòng quá chỉnh tề, chăn nệm xếp gọn, cực kỳ chỉnh tề, vuông vức. Ga trải giường càng vô cùng bằng phẳng, không nhiễm một hạt bụi. Tài liệu luyện khí, công cụ đều phân loại thả rất chỉnh tề.
- Mẹ nó, nam hài tử thích sạch sẽ như vậy còn cần lão bà làm gì?
Lúc này, trong Lưu Như Mạn có chút đau đầu. Muốn biểu hiện một phen hiền lành cũng không có cách nào, thật sự là.
Đưa mắt nhìn quanh, sau khi nhìn thấy bình trà, ly trà, mâm trà thì nàng càng kinh động.
Pháp khí nhất phẩm.
Uống trà phải dùng pháp khí! Không phải pháp khí đều là đồ bảo mệnh sao?
Quá xa xỉ.
Nàng chỉ từng thấy phong chủ, trưởng lão sử dụng một lần trên đại hội Tông Môn.
Trong lòng Lưu Như Mạn không hiểu sinh ra một chút tự ti.
Nàng sinh ra trong một gia tộc nhỏ, khi nàng thật lấy bản thân mình xem như tiền đặt cược thì lại đột nhiên không có tự tin. Trong lòng lại định giá trị của của mình thấp xuống một chút.
Lúc này, một mùi thơm nhàn nhạt truyền đến.
Lưu Như Mạn chỉ ngửi nhẹ một chút cũng cảm giác trong pháp lực cơ thể tăng lên không ít.
Nàng chưa bao giờ được ngửi mùi thơm như thế, linh lực thật là tinh thuần, đây là linh trà sao? Ánh mắt chậm rãi trở nên u oán, chưa từng uống qua mà.
- Hằng ngày ngươi đều uống loại trà này sao?
âm thanh của nàng trong trẻo vang dội, Nam Bất Hưu đang nấu linh thủy, nghe vậy thì quay ngươi lại, cười mỉm nói:
- Sao có thể chứ? Đây là linh trà nhị phẩm của Quân Sơn Vân Trân, chỉ có khách nhân tôn quý như ngài đến thì ta mới bỏ được được lấy ra. Bình thường, ta thật không cam lòng uống. Quá mắc, thật sự không uống nổi.
- Ồ, thì ra là như vậy.
Lúc này, trong lòng Lưu Như Mạn mới dễ chịu hơn không ít, thì ra không phải lúc nào người ta cũng xa xỉ như vậy, là lịch sự đối với khách quý mà thôi!
Tâm trạng nàng trở nên cao hứng, mở miệng hỏi:
- Ngươi thân là khôi lỗi sư, chắc tốn không ít thời gian trên việc luyện khí, vẽ bùa hả?
- Đúng vậy, ta ngoại trừ tu luyện thì thời gian còn lại đều dùng để luyện chế cấu kiện pháp khí, hoặc suy nghĩ ý tưởng tạo hình cho khôi lỗi, hoặc suy nghĩ bố trí trận pháp, …
Nam Bất Hưu lễ phép trả lời.
Cảm giác có chút quái lạ, ngươi tìm đến ta để mua khôi lỗi mà lại hỏi nhiều chuyện vụn vặt như vậy làm gì?
- Vậy nếu ngươi dành nhiều thời gian hơn vào trong tu luyện, thi có phải tu vi đã cao hơn hiện tại rất cao nhiều hay không? Ta thấy tuổi tác của ngươi không nhỏ, nhưng chỉ mới luyện khí tầng năm!
Giọng điệu trong mang theo mong đợi, chuyện này làm cho Nam Bất Hưu càng quái lạ.
Nữ kiếm tu này có ý gì?
Tu vi ta thấp không liên quan gì đến tài nghệ luyện khí có được hay không. Ngươi quan tâm tu vi của ta làm gì? Không hiểu nổi.
- Không phải, ta căn cốt chỉ có ba điểm, cố gắng nữa thì mỗi ngày cũng chỉ chuyển hóa được chừng ấy pháp lực.
Nam Bất Hưu cười mỉm trả lời.
- Là như vậy sao…?
Lưu Như Mạn nói một câu không đầu không đuôi, không biết nàng đang suy nghĩ gì, lại nói:
- Ta nghe nói, ngươi là người của Nam gia ở thành Kê Sơn, theo như ta được biết. 20 năm trước, Nam gia đã bị diệt môn trong hỗn loạn yêu ma rồi mà? Ngươi là người may mắn còn sống sót lúc đó sao?
- Đúng vậy, năm đó ta 10 tuổi. Lúc yêu ma tác loạn thì Nam gia ta thủ thành có công, làm ra cống hiến rất lớn. Vì chiếu cố hậu bối trung liệt, tiên sư của Đại Đỉnh Tiên Tông đã mang ta về. Ta đã ngẩn ngơ ở đó 20 năm.
Nam Bất Hưu vừa nói, vừa bưng mâm trà đi tới.
- Vậy thì tuổi của ngươi gần bằng với đại ca ta. Mười năm sau mới có ta.
- Ồ, phải không? Vậy ngươi thật lợi hại, còn trẻ như vậy mà đã trở thành đại cao thủ cảnh giới Trúc Cơ.
Hắn ngồi ở cái bàn đối diện, vừa nói vừa đẩy ly trà đến trước mặt Lưu Như Mạn, rót cho nàng một ly linh trà. Nhất thời mùi trà xông thẳng vào lỗ mũi, Lưu Như Mạn cảm thấy pháp lực trong cơ thể lại tăng lên một ít.
Vẻ mặt nàng khẽ động, còn không biết rõ có thể thỏa thuận thành công hay không, hay chiếm chút tiện nghi trước rồi nói.
- Khụ…
Lưu Như Mạn ngồi thẳng người, cảm giác bản thân chính phái không ít.
- Nam đạo hữu, linh trà này của ngươi thật sự là cho ta uống sao?
- Đó là đương nhiên. Đạo hữu cao quý tao nhã như vậy, ta còn sợ linh trà không xứng với đạo hữu. Nếu mà dạo hữu yêu thích, lúc đi sẽ tặng ngươi mấy đồng tiền.