Hắn ta không hiểu vì sao không ai quan tâm hắn ta, chỉ cần kéo hắn một cái. Hắn thề nhất định sẽ vạch rõ giới hạn với những thứ rác rưỡi này.
Đáng tiếc cả nàng cũng không quan tâm hắn ta, nếu nàng đã không kéo hắn ta ra khỏi bóng tối, vậy ta sẽ kéo nàng vào với ta. Nàng không phải chán ghét thế giưới này sao, vậy ta sẽ để cho nàng trở thành một thành viên trong đó, nhìn nàng còn dám chán ghét không.
Hạ dược, câu dẫn, cám dỗ, khấu trừ tài nguyên... Lần lượt các thủ đoạn, đều không thể được như ý, để cho hắn ta càng ngày càng đau khổ. Khi nghe nói nàng không có tài nguyên đã tấn cấp cảnh giới Trúc Cơ thì hắn ta sợ.
Hắn ta sợ nàng càng bay càng cao, cách càng ngày càng xa, sợ sẽ mãi mãi bị nàng bỏ rơi.
Nên hắn nhất quyết phải kéo nàng xuống, kéo vào thế giới thuộc về hắn ta.
Trên thân Hoàng Vô Cực tản mát ra khí tức âm trầm, khiến không khí xung quanh đều trở nên ngột ngạt hơn.
Mọi người đều phát giác, nhất thời ngậm miệng không nói gì, không biết câu nào đã chạm vào đáy lòng Hoàng Vô Cực.
Lúc này, có một sư huynh quan hệ tốt với hắn ta đi tới trước, hỏi:
- Minh chủ, làm sao? Hay vì Lưu Như Mạn kia?
Đáng nhắc tới chính là, bọn hắn gây dựng một tổ chức, tên là Hoa Minh.
Hoàng Vô Cực nhận ra được bầu không khí ngột ngạt khiến các sư huynh đệ kinh sợ, vội vàng cười nói:
- Quấy rầy niềm vui của mọi người, Vô Cực thật có tội. Chuyện Lưu Như Mạn không cần lo lắng, ta đã cho người đi tới Thượng Dương. Không được bao lâu, nàng ấy tất nhiên sẽ tình nguyện gia nhập Hoa Minh. Mọi người không cần lo lắng. Ha ha
- Đi chiến trường Yêu Ma ma luyện tâm tính, lại thêm được gia tộc thúc giục ép buộc, ha ha, dưới hai tầng ma luyện, tất nhiên sẽ ngoan ngoãn gia nhập Hoa Minh.
- Cách giải quyết tận gốc này thật tuyệt!
- Minh chủ, thật là đa mưu túc chí.
- Ta rất mong đợi cùng thâm nhập trao đổi thể thuật (giống như song tu) với đạo hữu Lưu Như Mạn.
- Ha ha ha ha!
Mọi người cười to, nói.
...
Tiên chu Châu Tế.
Phòng 19, hàng số 3, dãy Bính.
Toàn bộ bên trong khoang thuyền đều tràn đầy mùi vị màu hồng hạnh phúc khiến người ta chìm đắm.
Nam Bất Hưu ôm lấy Lưu Như Mạn, cảm nhận cảm giác ấm áp, nhìn vào vết máu trên giường, sững sờ ngẩn người.
Hắn làm người hai đời, lần đầu tiên có được nữ nhân của mình. Trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, đồng thời càng nhiều hơn là trách nhiệm với áp lực.
……….
Một đêm quấn quýt si mê, đến buổi chiều ngày hôm sau mới dậy.
Tinh thần hai người vẫn rất phấn chấn.
Không khỏi cảm khái eo của người trẻ tuổi thật là tốt, không cảm thấy nhức mỏi, long tinh hổ mãnh.
Hắn dọn dẹp sạch sẽ chiến trường, thu thập thỏa đáng khắp nơi trong phòng.
Nấu nước pha một bình trà Quân Sơn Vân Trân, hai người ngồi ở trước bàn, chậm rãi rót vào ly, từ từ thưởng thức. Đáng nhắc tới Lưu Như Mạn không giống như hôm qua uống một ngụm hết một ly.
Nam Bất Hưu hỏi:
- Như Mạn, những người hãm hại nàng là ai?
Hiện tại, Lưu Như Mạn đã thành nàng dâu nhà mình, chuyện của nàng chính là chuyện của mình, hắn cần thiết rõ ràng kẻ địch là ai, có bao nhiêu quyền thế để có thể chuẩn bị trước mọi tình huống, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Nhân vật nhỏ cũng có thể tác động đến đại thế lực, mấu chốt là phải tìm được điểm tựa.
Lưu Như Mạn đang cầm ly trà đột nhiên ngừng lại, hai hàng lông mày nhíu lại, sau đó lại không đếm xỉa tới, uống một hơi cạn sạch nước trà, ôn nhu nhìn Nam Bất Hưu, nhẹ nhàng nói:
- Đều là vài tên cặn bã không đủ tư cách mà thôi, chàng không cần phải để ý đến, ta sẽ tự ứng phó. Chàng chỉ cần bảo vệ người nhà ta vượt qua khó khăn lần này là được.
Nàng nói vô cùng thoải mái, nhưng Nam Bất Hưu vẫn nhìn ra một chút từ trong động tác của nàng lúc trước. Ở Hoàng Châu liên lụy đến Hoàng gia, vậy thì không phải là chuyện nhỏ.
- Tiểu Mạn không tin thực lực của lão công sao?
Nam Bất Hưu ngồi thẳng người lên, ánh mắt bễ nghễ bắn ra bốn phía, giọng nói có chút bất mãn.
- Hì hì…
Lưu Như Mạn cười thoải mái, đưa tay sờ lên gương mặt đẹp trai của Nam Bất Hưu, ôn nhu nói:
- Sao có thể chứ, tối hôm qua ta đã lãnh giáo thực lực của phu quân rồi, chính là ta không chịu nổi mới đúng. Hì hì…
- Được rồi, nói chính sự đi, đừng đánh trống lãng nữa, không thì ta lại không nhịn được.
Nam Bất Hưu khe khẽ vuốt ve bàn tay ngọc ngà của Lưu Như Mạn, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, trịnh trọng nói:
- Hôm nay, chúng ta đã là người một nhà. Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Ta cần cũng có quyền biết rõ thực lực của kẻ địch thì mới có thể đưa ra được sách lược đối kháng, cho nên, nàng nhất định phải nói nhưng gì mình biết cho ta, hiểu chưa?
Lưu Như Mạn nhìn bộ dáng nghiêm túc của Nam Bất Hưu, nhăn mày không nói.
Tổ chức của những người đó vô cùng to lớn, nàng không muốn để làm hắn cảm thấy lo lắng.
Nam Bất Hưu thấy bộ dáng Lưu Như Mạn không muốn nói, hắn cảm thấy bất đắc dĩ, thật sự cho rằng người tu vi thấp thì thực lực cũng thấp sao?