Hơn nữa, phần lớn thành viên đội bắt yêu đều là lực sĩ, nhưng chỉ lực sĩ cấp 6 trở lên mới có năng lực đơn độc đánh chết yêu thú.
Nếu như các lực sĩ dưới cấp 6 trở xuống không chuẩn bị vẹn toàn lại gặp phải yêu thú thì chỉ có nước chờ chết.
Điều này cũng tạo nên tỉ lệ tử vong siêu cao cho các lực sĩ dưới cấp 6.
Nếu Nam Bất Hưu chế tạo ra cơ giáp mà lực sĩ cấp 6 trở xuống có thể khống chế và có thể đánh chết yêu thú cấp 1 trung đẳng, hạ đẳng, như vậy hắn tuyệt đối có được thị trường lớn.
Thành Kê Sơn có hơn hai trăm ngàn người, trong đó lực sĩ chiếm bảy phần, mà lực sĩ cấp 4 đến cấp 6 thích hợp vào núi chiến đấu lại chiếm trong đó bốn phần, ước chừng khoảng năm, sáu trăm chục ngàn người.
Trong một tòa thành nhỏ chỉ có dân số hơn hai trăm ngàn, thị trường năm, sáu chục ngàn người đã coi như là thị trường lớn rồi.
Đó là một phần tư nhân khẩu!
Hiện tại, trên thị trường không có cửa hàng khôi lỗi cơ giáp, nếu như hắn mở cửa buôn bán, tuyệt đối là lời to.
Tám, chín chục ngàn chiếc cơ giáp, không cần kiếm lời quá nhiều, chỉ cần một viên linh thạch trung phẩm cho một chiếc, như vậy Nam gia có thể từ tiểu gia tộc bừa bãi vô danh trở thành đại gia tộc số một, số hai ở trong thành Kê Sơn rồi.
Đương nhiên, đây chỉ mới là cơ giáp cho các lực sĩ bậc thấp, nếu những người thực lực mạnh hơn có nhu cầu thì hắn cũng có thể chế tạo cơ giáp mạnh hơn một chút.
Nếu lại có người mạnh hơn nữa đến mua, mời vào, mau mua khôi lỗi máy móc của ta đi.
Nam Bất Hưu chuẩn bị làm ra hai loại cơ giáp, một loại dành cho lực sĩ dưới cấp 6, loại còn lại là cơ giáp cho lực sĩ từ cấp 6 đến cấp 8, còn về phần cấp 9, đó chính là khôi lỗi máy móc.
Sau khi quyết định được hướng đi cho cơ giáp, Nam Bất Hưu lập tức bắt tay chế tạo.
……
Nam Bất Hưu phân phó Liễu Như Hải đi mua sắm khoáng sản bình thường như thỏi thiết, thỏi đồng. Những khoáng sản chưa có phẩm cấp này rất rẻ, một lượng hoàng kim là có thể mua được mười mấy tới hai mươi cân.
Một viên linh thạch hạ phẩm có thể đổi thành mười cân hoàng kim, nhưng mười cân hoàng kim không mua được một viên linh thạch hạ phẩm.
Đáng nhắc tới chính là, ở thành nhỏ giống như thành Kê Sơn thì hoàng kim là loại tiền tệ lưu thông có tỷ số lớn nhất, dù sao thì nơi này có rất nhiều lực sĩ.
Nam Bất Hưu suy nghĩ cấu tứ bản vẽ cơ giáp.
Đối với người có thể chế tạo được khôi lỗi cơ giáp càng thêm rườm rà như Nam Bất Hưu, người máy rất đơn giản như ăn miếng bánh uống miếng nước.
Chưa đến ba ngày, Nam Bất Hưu đã hoàn thành hai khoản bản vẽ cơ giáp.
Một cái đơn giản, một cái phức tạp.
Cơ giáp đơn giản tên là Người Máy Lực Vương, cách chiến đấu đơn giản, chỉ có ba loại vũ khí, tấn công tầm xa bằng tên nỏ, tấn công tầm gần có Lưu Tinh Chùy, đánh cận chiến là Trảm Yêu kiếm.
Tất cả đều là công kích vật lý, cường độ của mỗi loại công kích đều tương đương với lực độ công kích của lực sĩ cấp 7, có thể ứng đối với yêu thú cấp 1 trung, hạ đẳng.
Cơ giáp phức tạp tên là Người Máy Chiến Vương, trừ ba loại vũ khí công kích tầm xa thì hai bên vai được tăng thêm hai ống phóng ra quả cầu lửa, uy lực tương đương với thuật pháp của cao thủ Luyện Khí tầng chín. Dưới chân cũng được gia cố pháp trận ngự phong, pháp trận thừa phong, tốc độ di động sẽ nhanh hơn, thậm chí có thể bay ở cự ly ngắn.
Tóm gọn lại, người máy này có thể giết chết yêu thú cấp 1 thượng đẳng, có thể thoát khỏi nanh vuốt của yêu thú cấp 2 hạ đẳng.
Tương ứng, giá của nó cũng sẽ đắt hơn cơ giáp Lực Vương rất nhiều lần, ít nhất là bán với giá một viên linh thạch thượng phẩm.
Người máy Lực Vương thì bình dân hơn nhiều, một chiếc chỉ bán ba khỏa linh thạch trung phẩm.
Đương nhiên, vì phần khung của nó khá đơn giản cho nên lực phòng ngự không cao, khi bị công kích tới tấp dễ dàng hư hao, nhưng cũng dễ dàng sửa chữa hơn, chỉ cần giao chút ít phí sửa chữa thì nó lại là một người máy hoàn toàn mới.
Như vậy coi như đã quyết định được loại hình cơ giáp.
Khi chuẩn bị mở lò thì Nam Bất Hưu nhìn chỉ có hơn ba nghìn cân sắt, thỏi thiết, thỏi đồng trước mắt, vẻ mặt hắn đầy dấu hỏi.
Chút đồ vật như vậy đủ làm cái gì? Ngay cả một con cơ giáp cũng không chế tạo được!
- Như Hải! Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ta đưa linh thạch không đủ à? Tại sao lại chỉ có bao nhiêu đây thôi? Hơn ba nghìn cân đủ làm cái rắm!
Liễu Như Hải bất đắc dĩ nói:
- Gia chủ, không phải là không đủ tiền, mà là người ta không bán số lượng lớn, ba nghìn cân này là ta phải chạy vài cửa tiệm mới mua được, nếu muốn mua nhiều hơn thì bọn hắn không chịu bán.
- Vì sao? Có tiền kiếm mà lại không bán? Theo ta được biết, xung quanh thành Kê Sơn có nhiều khu mỏ, loại quặng sắt phổ thông không đáng giá tiền như thế này không phải là hiếm có, tại sao bọn họ lại không chịu bán chứ?