Nam Bất Hưu nhìn dáng vẻ hào phóng của Dương Quyên, trong lòng lại than thở lần nữa.
Tỷ à, có thể thục nữ được một chút không vậy? Ài, thôi thôi quên đi, dù sao thì buổi kết thân cũng thất bại rồi, để Quyên tỷ vui vẻ một hồi đi.
- Ha ha, đã lâu rồi ta chưa thấy được cô gái nào thẳng thắn như vậy, chút nữa nhất định chúng ta phải uống một ly với nhau đấy!
Đồng Quan cười nói.
- Không thành vấn đề, đừng nói một ly, uống mười ly cũng không sao cả!
Dương Quyên hào sảng nói.
Nam Bất Hưu nhìn về phía Đồng Quan tỏ ý không cần lại nói tốt thay cho Quyên tỷ nữa, lần kết thân này đã thất bại rồi.
Không ngờ Đồng Quan chỉ cười lắc đầu một cái, sau đó ra hiệu Nam Bất Hưu nhìn Hồ Hãn Lâm.
Nam Bất Hưu nhìn sang Hồ Hãn Lâm, thấy hắn cúi thấp đầu, mỗi lần uống một hớp trà thì lại lén lút nhìn Dương Quyên một cái, làm được rất cẩn thận. Khi Dương Quyên chuyển tầm mắt nhìn sang thì hắn lập tức cúi đầu xuống, lỗ tai đỏ bừng.
A…
Có triển vọng!
Hóa ra Hồ Hãn Lâm yêu thích thể loại này?
Nam Bất Hưu nhìn Hồ Hãn Lâm mắc cỡ, lại nhìn Quyên tỷ ăn nói sang sảng, giống như hán tử, chỉ cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu.
- Quyên tỷ, vị này là Hồ đan sư của Nhân Tâm Các, mới từ thượng tông xuống đây. Chân của Dũng thúc và thân thể tàn phế của các thúc bá huynh đệ trong nhà đều do một tay Hồ đan sư chữa trị hết. Hắn có đại ân đối với Nam gia chúng ta, tỷ phải tiếp đãi cho tốt.
Nam Bất Hưu thấy một người có ý, vội vàng kết hợp.
- Thật vậy chăng!?
Dương Quyên vội vàng đứng lên, đi đến ngồi bên cạnh Hồ Hãn Lâm, sau đó nắm lấy tay của hắn khiến đối phương giật mình đổ nước trà ra ngoài một chút.
Lúc này, khuôn mặt của Hồ Hãn Lâm đỏ bừng, hắn lúng túng không biết làm sao, thậm chí không dám nhìn Dương Quyên một cái.
- Này... Cái này...
- Dương đan sư, ngài đã giúp ta đại ân đấy! Ngài không biết đâu, bởi vì chuyện đôi chân mà ca của ta thường xuyên lén lút gạt nước mắt lúc đêm hôm khuya khoắt, hắn khóc rất là thương tâm, ngài...
- Khụ khụ, ngươi đang nói gì thế!?
Dương Dũng vừa vặn đi vào nghe được lời này, không khỏi xẩu hổ ho khan một cái.
Dương Quyên cười gượng một tiếng rồi ngồi trở lại vị trí cũ.
Hồ Hãn Lâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, thân thể cũng khôi phục bình thường, lần này đã dám tự tin nhìn thẳng Dương Quyên vài lần.
Trong lòng Nam Bất Hưu không nhịn được buồn cười, chuyện này tám phần là thành.
Chỉ chốc lát sau, rượu và thức ăn nối đuôi nhau được bưng lên bàn.
Thịt dê hấp, tay gấu chưng, hươu đuôi hầm, vịt quay, gà quay, ngỗng quay, vịt om muối, gà sốt nước tương, thịt muối, trứng muối, xíu mại…
- Oa~ Thức ăn thần tiên gì thế này!?
Đôi mắt của Dương Quyên sáng lên, đã lâu rồi nàng chưa thấy nhiều món ngon như vậy.
Sau khi mọi người mời rượu xong thì đến giai đoạn tùy ý, Dương Quyên không còn nhớ mình là một cô gái thùy mị nữa, cùi chỏ gác lên bàn, một tay đùi gà, một tay cầm đùi vịt, cắn răng rắc, cho thấy hàm răng vô cùng chắc khỏe của mình.
Hồ Hãn Lâm nhìn thấy chỉ liên tục gật đầu, trong mắt toàn là tán thưởng và thưởng thức.
Ăn xong rồi đến uống.
Dương Quyên kính Nam Bất Hưu ba chén, lại uống ba chén với Đồng Quan, cuối cùng không biết sao nàng lại cười nhạo Hồ Hãn Lâm một câu là không đàn ông, khơi dậy tính thắng bại của hắn.
Hai người dứt khoát ngồi chung một chỗ, thi uống rượu, kết quả là hai bên đều say mèm.
Nam Bất Hưu và Dương Dũng đều vui vẻ ra mặt.
- Chuyện này có triển vọng!
Đồng Quan cười ha ha nói:
- Có thể được một đan sư tương trợ, Nam gia càng thêm yên ổn!
- May mà có Đồng lão ca trợ giúp.
Nam Bất Hưu chân thành cảm tạ.
Hắn bảo Dương Dũng đưa Dương Quyên trở về, lại thuê một gian phòng cho Hồ Hãn Lâm, Nam Bất Hưu rót trà hàn huyên với Đồng Quan một hồi.
- Ngày hôm qua, các ngươi gây ra động tĩnh không nhỏ đâu, nghe nói đã truyền tới trong lỗ tai Viên gia rồi, một đám hỗn loạn không yên, hai vị Trúc Cơ Viên gia mưu đồ bí mật cả ngày, ngươi cần phải cẩn thận một chút.
Đồng Quan nói.
- A ~ Đồng lão ca cho rằng Viên gia sẽ dùng thủ đoạn gì?
Tin tức truyền tới tai Viên gia là chuyện trong dự liệu, dù sao ngày hôm qua là trường hợp công khai. Hơn nữa, Nam Bất Hưu bại lộ một bộ phận thực lực là cũng có ý định khiêu khích và uy hiếp.
- Ha ha, bọn hắn còn có thể dùng thủ đoạn nào nữa? Không phải là ta coi thường bọn hắn, nhưng Viên gia vừa không có thủ đoạn lại vừa không có mưu kế, đã vậy cũng không có ánh mắt nốt.
- Khả năng cao là bọn hắn sẽ dựa vào thân phận Thành Vệ Quân và tu vi Trúc Cơ để tiến hành chèn ép ngươi, ta đoán là Viên gia sẽ chờ ngươi ra khỏi thành để tấn công. Chỉ cần không ra khỏi thành thì bọn hắn tuyệt đối không có cách để bắt ngươi.
Đồng Quan khinh thường nói.
- Ồ! Ý của lão ca là chỉ cần người của Nam gia chúng ta ra khỏi thành thì đám người Viên Kế tuyệt đối sẽ ra tay?