Chương 87: Cho Ngươi Cơ Hội Sống Sót Nhưng Ngươi Không Quý Trọng.
Thứ nào còn có thể sử dụng thì cho vào trong túi đựng đồ rồi giao cho Nam Bất Hưu, về phần thi thể, trực tiếp kéo đi xa rồi châm lửa thiêu.
Bốn con Huyền Ưng công kích Lục Thanh Sơn, trong chốc lát đã khiến lão ta chịu không nổi.
- Nam gia chủ tha mạng!
Một tiếng rống vang lên, vòng phòng hộ nổ tung.
Một chiếc Huyền Ưng đánh mạnh tới trước, mỏ chim sắc bén khiến cho Lục Thanh Sơn tê cả da đầu.
Lão ta gào lên quái dị, một tấm phù triện bay ra khỏi lòng bàn tay, toát ra ánh lửa lan tràn, phát ra tiếng nổ ầm ầm như hỏa tiễn nổ mạnh, sóng oanh kích cường hãn đến mức bốn chiếc Huyền Ưng bay ngược mấy mét.
Lục Thanh Sơn nhân cơ hội chạy thoát, lao thẳng về phía Nam Bất Hưu, vừa chạy vừa gọi:
- Nam gia chủ, tha cho ta một mạng, ta nguyện trở thành nô bộc của ngài! Tha mạng….!
Hai chiếc Huyền Hổ gầm thét vọt thẳng về phía Lục Thanh Sơn.
- A! Tha mạng!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lục Thanh Sơn ném ra một tấm phù triện, chớp mắt một cái, trên mặt đất chui ra vô số dây leo cuốn lấy bốn chân của Huyền Hổ khiến nó không thể động đậy được, sau đó bị lão ta nhẹ nhàng lướt qua.
Lục Thanh Sơn la to tha mạng nhưng trong mắt lại để lộ sát ý…
Một tên Luyện Khí Sĩ nho nhỏ mà cũng muốn giết ta, suy nghĩ rất đẹp!
Lục Thanh Sơn oán hận nghĩ thầm, nhanh chóng tính toán khoảng cách giữa mình và Nam Bất Hưu cùng với các trở ngại trung gian.
Khoảng cách 150 mét chỉ cần ba hơi thở.
Chính giữa chỉ cách một con Huyền Hổ, mười món đồ chơi lớn chừng bàn tay và ba mươi Người Máy Lực Vương, tất cả đều là đồ bỏ không đáng nhắc tới.
Lão ta còn có mười tấm phù trói buộc, ít nhất có thể ngăn cản Huyền Hổ khoảng hai mươi hơi thở.
Như vậy đã đủ ta đánh chết đối phương vài chục lần rồi.
Một trăm mét.
Chín mươi mét.
Tám mươi mét.
Năm mươi mét.
- Dừng bước!
Hạng Kế hô to.
Huyền Hổ gầm thét, Huyền Phong phân tán bốn phía theo hình cầu, bảo vệ xung quanh Nam Bất Hưu.
Lục Thanh Sơn không quan tâm, lao thẳng tới trước, tay cũng nhanh nhanh vung lên, một cái phù triện bay ra.
Hỏa phù nổ mạnh che lấp tầm mắt, tiếp theo là phù Trói Buộc nổ tung, mặt đất lập tức chui ra mười mấy sợi dây leo thô to bằng cánh tay quấn lấy Huyền Hổ, không cho nó nhúc nhích.
Lục Thanh Sơn quá đỗi vui mừng, mọi việc đều giống hệt dự đoán của lão ta.
Hầu kết của lão ta run lên, pháp lực cũng điều động đến cổ họng.
Há mồm, phát động quát lớn thuật.
- Oanh!
Mắt thường cũng có thể thấy được sóng âm đánh thẳng về phía Nam Bất Hưu, ngay cả ngọn lửa cũng bị sóng âm dập tắt, chứng tỏ uy lực của nó mạnh tới mức nào.
Lục Thanh Sơn thấy Nam Bất Hưu kinh ngạc quay đầu nhìn mình, cười to:
- Chỉ cần giết chết ngươi thì tất cả khôi lỗi mạnh bằng tu sĩ Trúc Cơ sẽ thuộc về ta! Ha ha ha, Luyện Khí Kỳ nhà ngươi lại dám để cho cao thủ Trúc Cơ tiếp cận mình, đi chết đi!
Lục Thanh Sơn cười ác độc, lão ta biết rõ trong phạm vi ba mươi mét, một tên Luyện Khí Sĩ nho nhỏ tuyệt đối không ngăn được đòn công kích bằng sóng âm của thuật âm Hống.
Chỉ vài giây nữa thôi, đôi mắt của Nam Bất Hưu sẽ không còn sinh khí, thất khiếu chảy máu tới chết.
Ha ha ha!
Nhưng Lục Thanh Sơn không ngờ tới, khi sóng âm công kích đụng vào món đồ chơi mà lão ta coi thường kia thì chúng nó bỗng nhiên sắp thành một vòng phòng hộ, bao bọc Nam Bất Hưu ở bên trong.
Tiếp đó, chín con Huyền Phong khác lục tục bay đến trước vòng phòng hộ, bảo hộ Nam Bất Hưu ở bên trong.
Tổng cộng mười tầng phòng hộ.
Sóng âm công kích tới đây, thanh thế rất lớn, tầng thứ nhất, tầng thứ hai… Phá liên tục năm tầng, tới tầng thứ sáu thì chỉ tạo ra một vòng gợn sóng, không thể phá nát.
Nam Bất Hưu vô cùng kinh ngạc.
Người này thật là nhiều thủ đoạn.
- Lợi hại! Thiếu chút nữa là thương tổn đến ta rồi.
- Ta đã cho ngươi cơ hội sống sót nhưng ngươi không quý trọng, vậy thì đừng trách ta!
- Chết đi!
Nam Bất Hưu vỗ mạnh vào túi trữ vật, ba mươi con Huyền Phong ầm ầm bay ra, ước chừng ba trăm chiếc lập tức lao về phía Lục Thanh Sơn.
- Không!
Lão ta biến sắc, phía trước có Huyền Phong, phía sau có Huyền Ưng, Huyền Hổ đã thoát được trói buộc đang bay tới, mà lúc này phù triện của lão ta đã hết sạch!
Xong rồi, lão ta lập tức quỳ xuống, la to:
- Đừng giết ta, ta nguyện ý làm nô bộc! Nam gia chủ!!
Ầm!
Con Huyền Phong thứ nhất đánh vào người Lục Thanh Sơn khiến vòng phòng hộ trên pháp y dập dờn, tiếp tục con thứ hai, con thứ ba, tới con thứ tư thì trực tiếp công phá, xuyên thấu thân thể.
Con thứ năm, con thứ sáu…
Ba trăm con Huyền Phong gào thét lao tới, tại chỗ chỉ còn lại một bộ xương trắng rách rưới và một vũng máu.
Nam Bất Hưu nhàn nhạt uống cạn ly trà trong tay.
- Dựa vào thực lực của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ mà có thể giết tới trước mắt ta, thủ đoạn của ngươi cũng không tệ lắm đâu.
Nam Bất Hưu nhận lấy túi trữ vật mà Huyền Phong tìm được, mở ra túi trữ vật của mình rồi thu bọn nó vào trong, sau đó là năm con Huyền Ưng, hai con Huyền Hổ.