Tô Minh không chú ý chuyện Hạc Trọc Lông đầu độc Hổ Tử. Giờ phút này, hắn ngưng tụ toàn bộ tinh lực vào hai mắt, trầm tư nhìn vế phía Thiên Hương trận cách hơn trăm trượng.
Thiên Hương trận này có thể ngăn cách hồn phân thân, thậm chí có thể làm cho phân thân có ý thức của riêng mình. Điều này khiến cho Tô Minh vô cùng kinh hãi. Thậm chí trong mơ hồ, hắn cảm thấy dường như trận pháp này... Đặc biệt nhằm vào tộc Tố Minh.
Tuy nói này tu sĩ bình thường cũng có thể có phân thân, nhưng chỉ có phân thân của người tộc Tố Minh mới là khó lường nhất. Thậm chí có thể nói, phân thân của tộc Tố Minh chiếm hơn nửa tu vi của tộc quần này.
Dựa vào phân thân, nâng cao tu vi, đây là đạo lý của riêng tộc Tố Minh tộc. Đây cũng là điểm mà những tu vi khác không thể nào bằng được, thậm chí còn cực kỳ ghen tỵ và hâm mộ.
Sau khi trầm ngâm, Tô Minh quay đầu lại nhìn phân thân Phệ Không khoanh chân ngồi ở chỗ đó. Giờ khắc này, Tô Minh đã có thể xác định, ý chí lúc trước bị mình xóa đi lại sáp nhập vào phân hồn một lần nữa.
Nhưng sau khi cẩn thận suy tư về Thiên Hương trận này, đôi mắt của Tô Minh chợt lóe lên. Hắn giơ tay phải lên chỉ vào phân thân Phệ Không. Lập tức thần thức kia phát ra những tiếng rầm rầm, trong tích tắc đã dung nhập vào bên trong cơ thể của phân thân Phệ Không này. Sau khi cẩn thận dò xét, không nhìn ra được chút đầu mối nào.
Giờ phút này, bất luận là nhìn như thế nào thì phân thân Phệ Không cũng có bộ dạng giống như trước khi đến Thiên Hương trận này, hoàn toàn thuộc về Tô Minh.
Cảnh này khiến cho Tô Minh khẽ nhíu mày.
- Chẳng lẽ là ta quá đa nghi?
Tô Minh hơi trầm ngâm, sau đó truyền thần niệm đối với phân thân Phệ Không. Lập tức hai mắt của phân thân Phệ Không mở nhanh ra, chậm rãi đứng lên, tuân theo ý chí của Tô Minh. Thân thể đang muốn rời khỏi phạm vi Thiên Hương trận này thì bỗng nhiên Tô Minh lại truyền ra thần niệm.
Thần niệm này thao túng phân hồn, khiến cho phân thân Phệ Không quay trở về. Nhưng trong nháy mắt thần niệm này truyền ra, phân thân Phệ Không kia không hề dừng lại chút nào, trong phút chốc liền cất bước bay nhanh ra khỏi phạm vi Thiên Hương trận. Thân thể hóa thành một cầu vòng lớn, chuẩn bị bay đi xa.
Hàn quang trong mắt Tô Minh chợt lóe lên. Hắn hừ lạnh, đang muốn cất bước đuổi theo thì đột nhiên chín cây hương trong Thiên Hương này chấn động. Dưới chấn động này, vô số sóng gợn khuếch tán ra. Làn khói thư hai cây Thiên Hương đang cháy kia nhanh chóng di chuyển xuống, vờn quanh bốn phía Tô Minh, ngăn không cho Tô Minh đuổi theo phân thân Phệ Không.
Cùng lúc đó, một luồng uy áp từ phía trên Thiên Hương trận này tràn xuống. Luồng uy áp này vừa xuất hiện, lập tức Tô Minh có cảm giác linh hồn như bị rơi sâu vào trong một vũng bùn, lại có cảm giác buồn ngủ.
Tuy nói là chỉ trong vài hơi thở, Tô Minh đã khôi phục lại như cũ, nhưng phân thân Phệ Không ở bên ngoài làn khói đã rời đi cực xa.
Đôi mắt của Tô Minh lộ ra vẻ lạnh lẽo, cũng không tiếp tục đuổi theo mà là nhìn vào thân ảnh phân thân Phệ Không đã đi xa kia. Hổ Tử ngẩn người nhìn cảnh này, sau đó sờ tay lên đầu, bộ dạng không hiểu.
- Quả nhiên là có vấn đề. Sau khi Thiên Hương trận này đoạn hồn xong, cũng không thể dễ dàng ngưng tụ lại như vậy. Vậy mà chẳng những phân thân Phệ Không này có ý chí mà lại còn biết xảo trá. Nhìn cách xử lý chuyện lúc trước, ta cảm thấy cũng rất giống ta. Sợ rằng ngay từ lúc trước khi ta tới, hắn đã chuẩn bị kỹ càng, bố trí không ít thủ đoạn... Nhưng nếu như hắn đã chuẩn bị từ sớm thì sao còn ở đây? Đáng lẽ là phải rời đi từ sớm rồi...
Tô Minh nhìn phân thân Phệ Không biến mất trong tinh không, khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh, nhưng con mắt lại xuất hiện nghi ngờ.
- Nhưng không biết phân thân Phệ Không này sau khi sinh ra ý thức, có thể tìm được dấu vết ta đã lưu lại ở trên người hắn không... Bản thân ta muốn nhìn xem sau khi phân thân Phệ Không này có ý thức, hắn sẽ đi tới chỗ nào.
Hai mắt Tô Minh lóe lên hàn quang, sau đó xoay người không hề để ý tới phân thân Phệ Không nữa. Hắn nhìn vào phía trên Thiên Hương trận.
- Trận này đã tồn tại ở đây nhiều năm. Không biết... Tô Hiên Y có tới đây không... Dựa theo đạo lý mà nói, chắc hẳn hắn đã tới nơi đây, nhưng rất ít khả năng là bổn tôn của hắn tới. Dù sao thì bổn tôn của hắn cũng bị phong ấn ở nơi bế quan của Đạo Thần Tông. Nếu như thật sự hắn đã tới đây, thì chắc chắn đó là phân thân. Nếu như vậy... Không biết Tô Hiên Y có bao nhiêu phân thân. Nhưng chắc hẳn phân thân năm đó tới đây dò xét cũng đã sinh ra ý chí của riêng mình. Trận pháp này... E rằng không phải là cố ý nhằm vào tộc Tố Minh, nhưng tác dụng lại có ảnh hưởng lớn nhất đối với tộc Tố Minh. Cho dù phân thân của những tu sĩ khác có tới đây, sau khi sinh ra ý thức của riêng mình, có thể sẽ cắn trả, nhưng sẽ cần một khoảng thời gian mới có thể luyện hóa. Nhưng tộc Tố Minh lại khác, rất ít thủ đoạn để luyện hóa. Bởi vì tộc Tố Minh không cần luyện hóa phân thân. Phân thân này sẽ vĩnh viễn không xuất hiện cắn trả và ý thức, bởi vì trên thực tế, bản thể và phân thân... Không có gì khác nhau! Nếu nói có cái khác nhau thì có thể so sánh hồn tộc Tố Minh giống như thân thể của cá nhân mà phân thân lại như bộ y phục, không hơn!
Ánh mắt Tô Minh chớp động, chậm rãi đi tới Thiên Hương trận. Hắn không nóng nảy rời đi bởi Thiên Hương trận kỳ dị này khiến Tô Minh rất chú ý.
- Lúc trước ba cây Thiên Hương thiêu đốt...
Lúc Tô Minh cất bước, tay phải giơ lên, hướng về mười vạn tu sĩ đang khoanh chân ngồi không xa, bắt lấy một người. Lập tức thân thể của tu sĩ này chấn động, trong phút chốc hóa thành cầu vồng chạy thẳng về phía Tô Minh. Tô Minh đặt tay lên đỉnh đầu hắn, tràn thần thức vào để lục lọi trong trí nhớ của người này. Sau vài hơi thở, Tô Minh buông tay ra, không làm tu sĩ này thương tổn chút nào. Tô Minh đã tìm được đáp áp cho vấn đề của hắn.
Thì ra là như vậy. Sau khi phân thân Phệ Không đến, lúc giãy giụa muốn rời đi, cây hương thứ ba đã dập tắt. Nhưng trên thực tế, lúc phân thân Phệ Không tới gần nơi này, hắn đã mất liên lạc với ta. Vốn là chín cây Thiên Hương đều cháy, hôm nay đã bị dập tắt bảy cây. Như vậy có không có khả năng Thiên Hương trận này tự dập tắt. Ngoài nguyên nhân đã trả qua quá nhiều năm ra thì còn có nguyên nhân khác. Đó chính là... Nó có thể làm cho phân thân sinh ra ý chí. Bảy cây hương có thể làm cho bảy phân thân xuất hiện.
Nhưng điều này cũng không đúng. Thiên Hương trận này đã ở đây vô số năm tháng, không biết đã có bao nhiêu phân thân sinh ra ý thức. Như vậy, cũng đã sớm không còn cây hương nào cháy. Chuyện này... Hoặc là ta suy đoán sai lầm, hoặc là nó có yêu cầu riêng. Ví dụ như chỉ có phân thân tộc Tố Minh hoặc ví dụ như ngoài thỏa mãn yêu cầu đấy còn phải thỏa mãn yêu cầu về tu vi.
Tô Minh cất bước, đi tới vị trí cách chín cây Thiên Hương gần trăm trượng.
Trong tích tắc bước vào nơi này, tu vi thân thể Tô Minh chấn động mạnh, khiến cho hắn phải dừng lại trong thời gian ngắn. Tô Minh cảm nhận được tu vi của hắn đã đột phá Duyên Cảnh, đang tiến vào Sinh Cảnh.
Tô Minh hiểu được từng trận Sinh Cảnh, nhưng nếu cẩn thận đi tìm, lại thấy trống trơn.
Tô Minh nhíu mày, trầm ngâm. Hắn càng nhích tới gần Thiên Hương trận lại càng có cảm giác báo động, tựa như liên quan đến bí ẩn giữa Thiên Hương trận và phân thân Phệ Không. Sau khi phân thân Phệ Không Phân Thân xuất hiện ý thức, bí ẩn này không rời đi mà là ở chỗ này chờ đợi Tô Minh.
Chẳng qua là Tô Minh nghĩ mãi cũng không rõ mối liên hệ này.
Thần sắc hắn âm trầm nhìn về Thiên Hương trận, liên tục đi về phía trước mấy bước. Sau khi khoảng cách chỉ còn gần năm mươi trượng, tu vi trong cơ thể Tô Minh phát ra tiếng ầm ầm, đột phá qua Sinh Cảnh, đạt đến Diệt Cảnh. Tu vi này khiến cho Tô Minh có cảm giác cực kỳ chân thật, tựa như... Hắn thật sự đã đạt đến cảnh giới như thế.
Theo sóng gợn từ chiếc nhẫn trên tay phải kia, Tô Minh lập tức khôi phục lại từ ảo giác. Hai mắt hắn lóe lên, ngẩng đầu nhìn chín cây Thiên Hương. Hắn giơ tay phải lên, chiếc nhẫn trên ngón trỏ chợt mạnh mẽ tràn ra một tia sáng trắng. Tia sáng này nhanh chóng khuếch tán ra phía ngoài, hóa thành tấm sóng gợn màu trắng. Lấy tư thái cường ngạnh, khuếch tán về phía chín cây Thiên Hương kia. Trong nháy mắt sóng gợn này vờn xung quanh chín cây Thiên Hương, ánh mắt Tô Minh mạnh mẽ ngưng tụ ở trên cây hương thứ ba.
Tô Minh thấy trên cây Thiên Hương thứ ba này có hơi thở giống như mình. Dường như theo tu vi trong cơ thể Tô Minh vừa tăng mạnh, khí tức ở bên trong cây Thiên Hương thứ ba này đang không ngừng địa phân tích Tô Minh, đang tiến hành... Vẽ!
- Khó trách phân thân Phệ tuy đã có ý thức nhưng vẫn ở chỗ này chờ ta đến. Hắn đoán chắc là nhất định ta sẽ đến, mà hắn cũng đang cần ta đến. Hắn muốn dụ dỗ ta tới đây, để cho gốc Thiên Hương bị dập tắt kia vẽ ra tu vi của ta, vẽ ra con đường tu hành của ta trong tương lai. Sau đó, nhất định là phân thân Phệ Không kia đã dùng một phương thức đặc thù để cảm giác. Như thế chẳng khác nào là ta cho hắn con đường tu hành của ta. Rất có thể phân thân Phệ Không này sẽ vượt xa ta.
Những năm tháng kinh nghiệm này đã để cho Tô Minh rèn luyện tâm trí như yêu. Giờ phút này, tất cả nghi vấn của hắn đều đã có đáp án.
- Vẽ... Phân thân Phệ Không, ngươi là do ta sáng tạo ra, ngươi là do ta đoạt xá Xích Mãng Phượng tạo thành thân thể, tu hành bí thuật luyện thể mới trở nên mạnh mẽ hơn. Rất nhiều kinh nghiệm chữa trị tính mạng thiếu sót, cho đến cắn nuốt thân thể Cổ Thần, từ đầu tới cuối, ngươi là do ta từng bước sáng tạo ra. Ngay cả phân thân cũng dám có dã tâm đối với ta như thế, muốn ta vẽ ra con đường tương lai. Tô mỗ cũng muốn xem một chút, Thiên Hương trận này có thể vẽ tới mức nào. Nếu như quả thật có thể vẽ hết, Tô mỗ cho phân thân ngươi một tạo hóa cũng có làm sao!
Thần sắc của Tô Minh lộ ra vẻ ngạo nghễ. Trong lời nói này, Tô Minh đã mang theo một luồng tự tin.
Đã là tu sĩ, là cường giả, nhất định phải có tự tin.