- Tô Minh, ta đã lấy Man Khải thành công. Ha ha, ta sẽ tu Man. Sau này ta sẽ là Man Sĩ. Như thế nào? Thấy ta lợi hại không?
Ngày xưa...
- Tô Minh, ngươi yên tâm. Sau này ai bắt nạt ngươi thì ta sẽ giúp ngươi đánh hắn!
Ngày xưa...
- Ha ha, sau này Lôi Thần ta phải trở thành tộc trưởng. Tô Minh, ngươi cố gắng lên. Ngươi sau này phải thành Man Công. Sau này Ô Sơn bộ sẽ là thiên hạ của chúng ta.
- Bắc Lăng này quá ghê tởm. Tô Minh, có muốn tối nay ta tìm cơ hội đánh hắn một trận không? Chỉ có điều chắc là đánh không lại...
- Tô Minh... Ta cảm thấy ta nhớ, ta thích một người. Đó là cô gái mạnh mẽ Bạch Linh của bộ lạc kia. Ta thấy cô ấy rất phù hợp với ánh mắt của ta. Tô Minh, ngươi có nghe hay không thế?
- Tô Minh, ta mệt mỏi rồi. Ngươi đừng đi nhanh như vậy chứ? Ta nói với ngươi, ngươi có biết khi ngươi đi hái thuốc, mấy người cách vách kia loạn thế nào không? Ơ, ngươi có nghe ta nói hay không thế, ta đang nói với ngươi...
Ngày xưa...
- Tô Minh, ta không trở về bộc lạc... Ta muốn đi tới núi kia. Nơi đó có Tà Man. Ta muốn mình mạnh nhất. Ta nhất định phải mạnh mẽ, cho dù là trả giá lớn đến đâu đi nữa!
Tiếng nói trong năm tháng, vào giờ khắc này hiện lên trong đầu Tô Minh. Hắn nhìn con bướm màu đen kia, trầm mặc.
- Chúng ta... Đã thay đổi sao...
Trong lòng Tô Minh phức tạp, kinh ngạc nhìn con bướm màu đen kia. Hắn tìm thấy cố nhân tại vùng đất Tang Tương nhưng lại không thấy dấu vết của hắn.
Hắn là đồng bạn lúc nhỏ, có thể nói là bạn thân đầu tiên của Tô Minh. Cái tên thích nói huyên thuyên nhưng thề sau này bảo vệ đồng bạn của mình, cái tên vẫn lấy mục tiêu trở thành tộc trưởng kia... Tình cảm đáng quý, lớn lên cùng nhau.
Nhưng hắn, lại không phải là hắn.
Thân tình khó quên nhất ở Ô Sơn bộ là A Công, tình yêu khó quên nhất là Bạch Linh, tình bạn khó quên nhất là... Lôi Thần.
Hơn nghìn năm trôi qua, năm tháng thay đổi, thời gian trôi qua không trở lại. Từ chỗ là đồng bạn tới xa lạ, chẳng qua chỉ còn chút ký ức trong đáy lòng nhưng vẫn không thể chôn dấu được, không thể quên đi, không muốn bỏ qua, tìm lại được trong tiếng nói của Tang Tử kia, nhưng lại không thấy dấu vết.
Dấu vết kèm theo vài điểm trong ký ức, ghi lại tiếng gào thét thê lương trên Hàm Sơn Liên tại Hàm Sơn Thành kia, một câu kia...
- Ta có lỗi với hắn. Ngươi không thể nào là hắn. Ta đã đích thân mai táng hắn. Chuyện này... Không thể nào!!
Còn có trong một điểm sáng, hình ảnh khi Tộc công của Quỷ Phương bộ tìm kiếm Quỷ Phương kế tiếp, lóe lên trở thành điểm sáng vĩnh hằng trong ký ức.
Cho tới một điểm cuối cùng là bên trong Thiên Hương trận, hình ảnh thiên cơ, Tô Minh nhìn thấy hắn, trên mặt mang vẻ áy náy mà chết đi.
Trầm mặc, dường như trừ trầm mặc ra Tô Minh cũng không biết phải biểu đạt sự phức tạp trong nội tâm thế nào. Tất cả, tất cả đều như xác minh từ hơn nghìn năm trước, hai đứa trẻ chạy trốn trong mặt tuyết tại Ô Sơn năm xưa, nói chuyện cuộc sống.
- Chúng ta... Thay đổi sao?
Lời này lúc đó khi còn trẻ con mà nói là quá nặng nề. Nặng nề tới mức bọn họ chẳng qua thỉnh thoảng nhớ tới, cho dù là suy tư cũng chỉ thấy nhạt nhẽo. Bởi bọn họ không hiểu được tương lai, bởi bọn họ không biết hai con đường đầy sương mù phía trước, cả đời còn mấy lần thay đổi. Lúc lần lượt thay đổi là chạy song song hay mỗi người một ngả.
- Ta không muốn đối địch với ngươi. Địch nhân của ngươi... Không phải là ta. Hắn đang trên đường tới.
Tô Minh trầm mặc. Con bướm màu đen kia cũng trầm mặc. Hồi lâu sau, từ trong con bướm màu đen này truyền ra tiếng nói ẩn chứa sự phức tạp như trước.
Có lẽ thân là Tang Tử giới này, hắn biết những chuyện mà người ngoài không biết. Hắn biết được sự tồn tại của Tam Hoang, biết được là mình, hoặc có thể là đối phương đã thay đổi vô hình. Hắn có những ký ức đối với Tô Minh mà người ngoài không biết.
Tóm lại, Tô Minh có thể cảm nhận sự phức tạp của hắn. Hắn cũng không ấu diếm.
Trong trầm mặc, con bướm khẽ vỗ cánh, mang theo Ngọc Đế đi xa dần...
- Lôi Thần...
Tô Minh lẩm bẩm.
Con bướm bay xa không ngừng lại, dần dần chuẩn bị biến mất trong hư vô.
- Lôi Thần!
Tô Minh ngẩng phắt đầu, tiếng nói vang vọng như lôi đình. Hắn vừa nói tên người bạn tốt nối khối của hắn, vừa gọi tên tình bạn khó quên nhất tại Ô Sơn.
Con bướm màu đen sắp dung nhập vào hư không bỗng ngừng lại.
- Năm đó ngươi hỏi ta, chúng ta có thay đổi không. Câu trả lời của ta là sẽ không! Khi đó ngươi còn không trả lời. Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết đáp án của ngươi không?
Tô Minh nhìn theo con bướm kia. Đó là tình bạn, là người bạn một đời của hắn.
Trầm mặc. Con bướm màu đen hôi lâu không nói. Cho tới qua ước chừng mười nhịp thở, hắn vẫn không mở miệng mà dung nhập vào trong hư vô, biến mất hoàn toàn.
Tô Minh cúi đầu, trên mặt lộ nút bi thương. Hắn biết rõ là đối phương không phải là hắn, nhưng vẫn hỏi. Bởi hắn để ý. Hắn để ý tới Lôi Thần mà hắn mãi vẫn không tìm được kia, là bạn thân từ nhỏ một đời của hắn.
Đây là hữu tình, bất đồng với thân tình. Bởi nếu nói trên thế gian này có một loại tình cảm vĩnh hằng không thay đổi thì nhất định là thân tình. Cho nên tình bạn không có sự tinh khiết như thân tình, nhưng nếu phát huy tại một thời điểm nào đó thì lại có thể giống như thân tình vậy.
Nó bất đồng với tình yêu, không cần phải bên nhau sớm tối mà là lúc ngươi cần, tình bạn tồn tại. Nó cũng khiến cho người ta cảm thấy chân thật hơn cả tình yêu trên đời.
Tình bạn, đó là cùng bạn nối khố nghịch bùn đất, cùng chạy nhảy, cùng đùa giỡn, cùng ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn. Có thể lúc ngươi không vui tâm sự, hi vọng ngươi có thể khiến ngươi thoải mái.
Đó là người ngươi có thể đấm vào ngực đối phương, ôm người cười to, là người đáng dùng cả đời, dùng tính mạng nhớ kỹ.
Đây là tình bạn, có thể theo năm tháng trôi qua mà càng ngày càng lắng động, cho tới tuổi già, cùng nhau nói lại những lời ngông cuồng tuổi trẻ, khoác loác với bạn bè.
Tô Minh yên lặng ngẩng đầu, nhìn vào hư vô, hồi lâu than khẽ một tiếng. Hắn mãi vẫn nhớ ánh mắt của Lôi Thần nhìn thấy trong thiên cơ. Ánh mắt kia mang theo vẻ áy náy rất sâu. Hắn không muốn nghĩ nhiều, thậm chí không muốn suy tư tới nguyên nhân. Giống như năm đó hắn không muốn suy đoán chuyện Tô Hiên Y đã quá rõ ràng. Như lúc hắn không muốn đối mặt với chuyện tình của Bạch Linh.
Tô Minh trọng tình.
Hắn có thể vì tình mà đi phá tan thế giới. Hắn có thể vì Tiền Thần cố giao năm xưa mà giết vào một Chân giới, cũng không phải là người chính đạo. Hắn có chút như tiểu nhân, có hơi xảo trá, nhưng hắn có thể vì tình mà giao ra tất cả.
Làm kẻ địch của Tô Minh sẽ gặp phải nguy cơ sinh tử. Mà là bằng hữu của hắn thì Tô Minh có thể giao lưng cho đối phương, có thể tin tưởng hoàn toàn đối phương.
Tình thân, tình bạn, tình yêu. Ba loại tình cảm trong cuộc đời, mỗi một phần đều là do Tô Minh dùng mạng sống mà quý trọng.
Tô Minh trầm mặc, ngồi trong tinh không hư vô, hai mắt nhắm nghiền. Trong nội tâm hắn cô độc, người ngoài không nhìn thấy được, không cảm thụ được. Bởi vì nhìn qua hắn như máu lạnh, nhìn qua như thích giết chóc. Máu lạnh và giết chóc che dấu toan tính và cố chấp với tình của Tô Minh trong nội tâm.
Thời gian trôi qua, cho tới khi không biết qua bao lâu, Tô Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa. Người hắn chờ đợi rốt cục đã tới.
Con bướm màu tím, hào hùng vô tận. Cánh Thập Đại Điệu Vong trải dài, làm nổi bật thanh niên phía trước. Trong mắt kẻ này tràn ngập cố chấp và sát cơ.
Đây là khắc tinh trong số mệnh!
- Để cho ngươi biết ngươi là ngươi, ta có lỗi với ngươi...
- Nhưng lúc ngươi không biết ngươi chính là ngươi, ngươi lại không phải là mình...
Tô Minh lẩm bẩm, nén khổ sở trong nội tâm, thiêu đốt chiến hóa trong mắt, đi tới phía người kia, ánh mắt cách tinh không nhìn lại.
Giờ khắc này, con bướm màu đen mang theo Ngọc Đế trong Cương Thiên chân giới đã xuất hiện trên một ngôi sao khổng lồ màu vàng ở cách đó rất xa. Quỹ tích vận chuyển của nó rất bình thường.
Đây là nhà của con bướm màu đen kia. Nó biến mất, hóa thành một nam tử mặc áo đen. Nam tử này không rõ hình dáng, nhưng thân thể rất khôi ngộ. Hắn yên lặng đứng đó, ngẩng đầu nhìn hư vô, trầm mặc không nói.
Phía sau, Ngọc Đế lau máu tươi trên khóe miệng, đứng một bên.
- Tang Tử đại nhân. Hắn không phải là Tang Tử của Doanh Hương Chân giới... Hắn là ai vậy?
Hồi lâu sau, Ngọc Đế chần chừ một chút rồi mới thấp giọng nói.
- Hắn là một cố nhân. Nói chuẩn xác mà nói, hắn từng là một cố nhân của ta.
Một hồi lâu, Tang Tử mặc áo đen mới khàn giọng lẩm bẩm.
Ngọc Đế tựa như muốn nói gì đó nhưng chần chừa một chút, lại không mở miệng.
- Không phải là ta không giúp ngươi, mà là ... Ngươi này không ra tay với ta. Bởi vì người có tư cách ra tay với hắn chỉ có mình Doanh Hương giờ đang ở đó.
- Ngươi trở về đi. An tâm tu hành. Hao tổn của Ngọc Cung nhất mạch ta sẽ đền bù cho ngươi...
Tang Tử mặc áo đen lắc đầu, lạnh nhạt nói, sau đó xoay người rời đi.
Ngọc Đế yên lặng vái một cái, thần sắc hơi phức tạp, trái tim còn đập nhanh vì sống sót sau đại nạn. Sau khi Tang Tử của Cương Thiên chân giới trở về nhà, hắn lựa chọn rời đi.
Bên trong nhà, vị Tang Tử của giới này tháo áo bào xuống, để lộ ra khuôn mặt của một trung niên. Khuôn mặt này mang theo vẻ bể dâu, so với bộ mặt Lôi Thần trong trí nhớ của Tô Minh thì có thêm dấu vết của năm tháng, nhưng loáng thoáng vẫn có thể nhận ra đó là Lôi Thần.
Yên lặng khoanh chân ngồi xuống, trong thần sắc của hắn lộ chút phức tạp, than khẽ một tiếng, mơ hồ lộ chút áy náy. Nếu Tô Minh ở chỗ này, nếu có thể thấy vẻ áy náy của hắn thì như vậy, hắn lập tức sẽ nhận ra, người mình thấy bên trong hình ảnh của thiên cơ... Chính là người này!
- Phụ thân, Tô Minh... Đến đây rồi!
Lôi Thần yên lặng giơ tay chụp vào hư không một cái. Lập tức trong tay hắn có thêm một ngọc giản hai màu trắng đen lần lượt thay đổi, âm dương dung hợp, ngưng tụ hoàn mỹ, tạo thành một ngọc giản truyền âm có thể xuyên quan Tang Tương và Tam Hoang.
Yên lặng nhìn ngọc giản này, trong thần sắc Lôi Thần lộ một tia dãy dụa, cuối cùng hóa thành vẻ quyết đoán. Hắn không truyền âm đi mà thu hồi ngọc giản lại.