Chứng Đạo thụ, không gian tầng thứ ba, cũng là thế giới trong truyền thuyết của Cổ Táng quốc, tồn tại trong đường hầm, vách tường cuối cùng.
Khi Tô Minh bước vào đây, hắn thấy một mảnh phế tích. Dường như phế tích bị người ta dùng đại thần thông phá hủy, tử khi đậm đặc tràn ngập tàn hải. Mặt đất không rộng mênh mông, thấy biên duyên. Đưa mắt nhìn, trung tâm mặt đất, Chứng Đạo thụ sừng sững đứng, không biết tán cây có bao nhiêu lá nhưng nhánh cây chằng chịt như che đậy bầu trời. Ngửa đầu nhìn không thấy bầu trời mà là nhánh cây.
Cảm giác tang thương lộ rõ từ Chứng Đạo thụ, Tô Minh nhìn nó, tinh thần rung động mãnh liệt. Cảm giác rung động đến rất đột ngột, dường như vốn tồn tại trong linh hồn Tô Minh lúc này thức tỉnh. Bởi vì Tô Minh cảm nhận được một chút hơi thở của Ách Thương từ cây này. Hoặc nên nói Ách Thương từng có hơi thở của Chứng Đạo thụ.
Tô Minh hít sâu, trong đầu không kiềm được hiện ra một ý nghĩ, năm đó cây này được Cổ Táng đại đế mang về từ thế giới kia, nứt vỡ khá nhiều. Có thân cây hóa thành thần mộc, có nhánh cây không biết tại sao sinh sản ra sinh mệnh.
Tô Minh nhìn cây này, cảm nhận nó tang thương và cảm giác Chứng Đạo thụ thê lương. Có lẽ người ta khó thể cảm nhận được nhưng chỉ Tô Minh, có lẽ vì Ách Thương giúp hắn cảm nhận rõ rệt hơn.
Tô Minh im lặng, dưới chân xuất hiện la bàn hóa thành cầu vồng lao hướng cái cây. Vì khi Tô Minh cảm nhận Chứng Đạo thụ thê lương thì mắt thấy phần chóp tán cây thay thế bầu trời có hai trái cây một lớn một nhỏ đã ngưng kết ra. Trái cây lớn tỏa ánh sáng âm u, to cỡ nắm tay trẻ sơ sinh. Trái cây nhỏ thì cỡ nửa nắm tay, tỏa ánh sáng da cam nhu hòa. Mùi hương ngọt ngào đậm đặc khuếch tán, tràn ngập cả thế giới.
Tô Minh là tu sĩ thứ nhất bước vào tầng thứ ba trong cuộc chiến Chứng Đạo, tuy chỉ có ưu thế mấy chục giây nhưng nếu không có thứ gì khác quấy nhiễu thì đủ chiếm một nửa thắng lợi rồi.
Tô Minh hóa thành cầu vồng xé gió lao đi, chỉ vài giây đã tới gần Chứng Đạo thụ. Mắt Tô Minh chợt lóe, phát hiện không gian tầng thứ ba tồn tại uy nhiếp mãnh liệt. Chỉ khi đụng chạm vào cây này thì uy nhiếp mới giảm bớt đôi chút. Tức là nói không thể trực tiếp bay lên lấy Chứng Đạo quả, hành động này là khinh nhờn, không được Chứng Đạo thụ cho phép. Muốn lấy Chứng Đạo quả thì chỉ có một cách là... Leo cây.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng, vọt người lên, đạp trên Chứng Đạo thụ, không chút do dự lao lên trên. Càng tới gần tán cây thì mùi hương ngọt ngào càng đậm đặc, Tô Minh hít thở cảm nhận tu vi hùng hồn như sục sôi. Cảm giác sôi trào khiến Tô Minh phát hiện ngay dù là đạo linh cũng có cảm giác được tẩm bổ. Tốc độ của Tô Minh chậm bốn, năm phần.
Khi Tô Minh lao nhânh trên cây này thì bên dưới xuất hiện mấy bóng người, những người này đều là đệ tử Thất Nguyệt tông. Bọn họ xuất hiện, ngẩng đầu nhìn Tô Minh đang lao lên, mấy người biểu tình quyết đoán. Bọn họ không leo lên cây mà khoanh chân dưới cây, ánh mắt quyết tuyệt.
Mục đích bọn họ đến đây là vì giúp Tô Minh lấy nhiều ưu thế, đây là sứ mệnh tông môn giao cho họ. Bọn họ phải hoàn thành việc này, dù sẽ hy sinh bản thân, quyết bảo đảm thành công. Vì chuyện này mà tông môn cho họ cái giá đủ lớn, tuy bọn họ không hưởng thụ được nhưng hậu nhân, người nhà của họ sẽ được ưu đãi.
Mấy người kia cắn răng một cái, đôi mắt đồng thời khép kín, lập tức thân thể của bọn họ tím đỏ.
Thời gian trôi qua, ưu thế vài chục giây chớp mắt qua đi, Tô Minh đã lên đến hơn bốn ngàn mét trên Chứng Đạo thụ. Mặc dù cách tán cây còn rất xa nhưng có thể tới đây đã xem như chiếm ưu thế rất lớn.
Lúc này, ở mặt đất tầng thứ ba lại có vài vệt đỏ xé gió lao đến, hai người đi đằng trước nhất chính là Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử. Hai người xuất hiện ở tầng thứ ba lập tức thấy Tô Minh, mắt lộ sát khí, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử hóa thành cầu vồng lao hướng Chứng Đạo thụ.
Nhưng khi Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử tới gần thì sáu đệ tử Thất Nguyệt tông khoanh chân ngồi dưới cây cùng mở mắt ra, thân thể nổ tung. Tuy tu vi của họ không cao nhưng chuẩn bị rất lâu, bởi vậy khi tự bạo thì thân thể họ phát ra khí thế kinh người. Khí thế khuếch tán theo tiếng nổ, hình thành cột sáng vòng quanh Chứng Đạo thụ, phóng lên cao, thậm chí vượt qua vị trí Tô Minh ở, trong phút chốc phủ độ cao gần vạn mét.
Dưới vạn mét, thân cây Chứng Đạo thụ bị cột sáng vòng quanh khiến người ta không thể đến gần. Muốn lấy được Chứng Đạo thụ thì chỉ còn cách bay lên, chịu đựng uy nhiếp mãnh liệt, lao ra khoảng vạn mét mới có thể đụng vào thân cây để giảm áp lực.
Sáu tu sĩ Thất Nguyệt tông vốn không thể làm được điều này, thật ra khoảng cách vạn mét do mười Đạo tôn trong đại trưởng lão Thất Nguyệt tông với điều kiện không ảnh hưởng tu vi chuẩn bị nhiều năm phóng thích, bùng phát trong khoảnh khắc. Không thể kéo dài lâu, chỉ khoảng ba mươi giây. Nhưng ba mươi giây đã tranh thủ ưu thế rất lớn cho Tô Minh.
Khi cột sáng xuất hiện thì Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử tới gần, đụng vào cột sáng, tiếng nổ vang vọng. Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử bị phản chấn văng ra.
Mắt Nhị hoàng tử tràn ngập sát khí:
- Thất Nguyệt tông chết tiệt!
Nhị hoàng tử lắc người hóa thành cầu vồng lao lên trời, hiển nhiên muốn chịu đựng áp lực bay lên vạn mét. Nhưng Nhị hoàng tử mới bay lên có hai mét thì biến sắc mặt, uy nhiếp đến từ bầu trời khiên gã mất hơn một nửa tu vi. Nhị hoàng tử vụt ngẩng đầu, cột sáng vạn mét kia đo bằng mắt thì cực hạn của gã là bay lên ba ngàn mét.
Khoảng cách vạn mét như khe rãnh làm người ta khó thể vượt qua, dường như chỉ có thể chờ đợi cột sáng tự tan biến. Dù là Đại hoàng tử hay Nhị hoàng tử đều biết rõ cột sáng này không thể kéo dài lâu, tối đa chỉ mấy chục giây. Nhưng lúc trước đã mất mấy chục giây rồi, giờ lại mất nữa, thế thì khả năng Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử đạt được Chứng Đạo quả trong tầng thứ ba là cực kỳ bé nhỏ.
Giờ phút này, Tô Minh đã lên đến gần năm ngàn mét, vẫn đang tiếp tục. Đại hoàng tử ánh mắt quyết đoán, gã không muốn thi triển thủ đoạn khác, coi như là Đại Đạo tôn cũng không thể ở lại tầng thứ ba này lâu, đây là thủ đoạn gã dùng vào phút cuối.
Nhưng hôm nay... Tình thế phát triển buộc Đại hoàng tử phải làm như vậy.
Đại hoàng tử giơ tay phải lên, mắt chớp lóe, vỗ vào trán mình, lập tức ngồi xuống, tay trái ấn pháp quyết chỉ vào đan điền.
Trong người Đại hoàng tử phát ra tiếng nổ kịch liệt, thanh âm quanh quẩn, mặt gã vặn vẹo như chịu đựng nỗi thống khổ cực lớn. Cùng lúc đó, tu vi của Đại hoàng tử bùng phát vượt qua Đạo tôn, hùng hồn hơn nhiều, dẫn động lực lượng thiên địa, dường như thiên địa biến sắc mặt.
Vang tiếng nổ điếc tai, mắt Đại hoàng tử nhắm lại, tu vi lại bùng nổ, đột phá Đạo tôn đạt tới cảnh giới Đại Đạo tôn. Khi tu vi bước vào Đại Đạo tôn thì Đại hoàng tử chậm rãi mở mắt ra, bắn ra tia sáng tang thương, như giờ phút này gã không còn là Đại hoàng tử mà là một người khác.
Cảm giác tang thương lạnh băng, gã đúng là đã không phải Đại hoàng tử mà là Đại Đạo tôn của Nhất Đạo tông, Lâm Đông Đông!
Dùng ý thức buông xuống, dùng huyết mạch trong người Đại hoàng tử làm dẫn cộng với thuật khí vận của Nhất Đạo tông, phối hợp quy tắc biến đổi của đất Cổ Táng quốc gần như đồng nguyên với Nhất Đạo tông trong năm con chó trắng, khiến Lâm Đông Đông tạm thời như đoạt xá chiếm lấy thân thể của Đại hoàng tử. Lâm Đông Đông đứng dậy, khóe môi cong lên, lắc người, không đánh mở cột sáng mà là bay lên trời.
Phá hỏng cột sáng là giúp cho ngươi khác, dĩ nhiên Lâm Đông Đông không ngốc làm như vậy. Lâm Đông Đông lao nhanh đi, chịu uy nhiếp trên bầu trời chớp mắt đạt tới năm ngàn mét, vẫn đang lao nhanh. Tô Minh ở trong cột sáng liếc Lâm Đông Đông, lao nhanh tới trước.
Hai người cách cột sáng, một ở bên trong một bên ngoài, tốc độ đạt tới cân bằng nhất định. Dù sao Lâm Đông Đông ở bên ngoài chịu áp lực nên yếu hơn, Tô Minh thì có mùi hương ngọt ngào bổ sung, áp lực ít hơn nhiều, bởi vậy hai người không ngừng bay lên, cân bằng không bị đánh vỡ.
Nhị hoàng tử đứng dưới đất mắt lộ tia sáng, giơ tay phải lên. Trong tay của Nhị hoàng tử có chín khối ngọc giản, gã ấn nó xuống đất. Chín khối ngọc giản tách ra hợp thành trận pháp cỡ một mét, ngọc giản tỏa ánh sáng chớp lóe, khi ánh sáng chói mắt bao phủ nguyên trận pháp thì giọng Nhị hoàng tử sốt ruột vang vọng.