Trong Nhất Đạo tông, thiên địa có ba pho tượng cổ xưa, cả bầu trời trông như mặt nước lăn tăn sóng gợn phản chiếu ra tình hình Chứng Đạo thụ trong không gian tầng thứ ba. Bao gồm Tô Minh tính toán xảo diệu, lại dẫn đần năm ngàn mét.
- Tiểu tử này... Không thể còn sống rời khỏi đây.
- Lâm đạo hữu, sau khi lấy được Chứng Đạo quả thì giết chết hắn đi, vậy là ngươi sẽ đoạt được khí vận. Chẳng những có thể ngưng tụ khí vận lên người Đại hoàng tử còn có thể ngưng tụ trong Nhất Đạo tông ta, kéo dài hương khói huy hoàng cho Nhất Đạo tông.
Thanh âm trầm trầm vang vọng như có thể truyền vào sóng gợn trên bầu trời, vào tai Lâm Đông Đông ở Chứng Đạo thụ tầng thứ ba.
Trong không gian tầng thứ ba, khi thân thể Tô Minh đụng vào Chứng Đạo thụ thì tinh thần hiện ra cảm giác nguy hiểm sống chết. Tô Minh vụt cúi đầu nhìn năm ngàn mét bên dưới, mắt Đại hoàng tử lóe sát khí. Sát khí quá mãnh liệt, Tô Minh thấy xong con ngươi co rút. Tô Minh nhìn Nhị hoàng tử ở bên dưới Đại hoàng tử ngàn mét, cũng thấy sát khí trong mắt gã.
Tô Minh lạnh lùng cười:
- Muốn giết ta tại đây sao?
Nụ cười khát máu.
Tô Minh xoay người định leo lên trên thì chợt bên tai như ẩn như hiện tiếng con nít cười, là giọng con nít, nhưng Tô Minh nhìn bốn phía không thấy ai.
Thanh âm kia không còn là tiếng cười, chợt lên tiếng:
- Ta ở đây.
Thanh âm mờ mịt, như gần như xa vang bên tai Tô Minh.
Tô Minh biểu tình như thường, không để ý. Tuy trên đường đi Tô Minh không thấy nhiều chuyện kỳ lạ ở đây nhưng lấy kinh nghiệm cuộc đời, hắn sẽ không lấy làm lạ. Tô Minh lắc người, không chút do dự lao lên trên. Một đường lao nhanh, mùi hương ngọt ngào ngày càng đậm đặc thấm vào các lỗ chân lông. Mặc dù áp lực chỗ này ngày càng lớn nhưng không ảnh hưởng Tô Minh quá nhiều, giống như cây này chuẩn bị vì hắn.
Thanh âm kia lại vang lên:
- Hơi thở trên người của ngươi làm ta nghĩ đến thân nhân.
Lần này vẫn là giọng con nít nhưng chất chứa buồn phiền.
- Bọn họ đi rồi, không biết đến địa phương nào, chỉ còn lại ta...
Thanh âm còn văng vẳng, Tô Minh lao nhanh tới phần giữa Chứng Đạo thụ, cách tán cây thay thế bầu trời khoảng vài vạn mét. Sau lưng Tô Minh, Đại hoàng tử dùng tu vi Đại Đạo tôn truy kích, tốc độ vượt qua hắn, đã kéo gần khoảng cách ba ngàn mét. Nhị hoàng tử theo sau lưng Đại hoàng tử, luôn giữ cự ly mấy trăm mét.
Thanh âm vang lên:
- Bốn người đằng sau ngươi trừ ba người ra còn lại ta không thích. Ưm, không phải hai người, không nói rõ được, một là trong thân thể có ba linh hồn. Ba linh hồn này khiến ta thấy hơi thân thiết, giống như ngươi.
- Còn một người không có đầu, hắn không có hồn nhưng thân thể có hơi thở quen thuộc. Người cuối cùng, ta thích mắt phải của hắn. Nhưng bọn họ rất lạ, chỉ có hơi thở của ngươi rất đơn thuần. Ngươi... Ngươi là người nhà của ta sao? Truyện được lấy từ website tung hoanh
Tô Minh khựng lại, con ngươi co rút, lại lao nhanh đi, trong tinh thần vang tiếng nói.
- Ngươi là ai?
- Ta? Ta cũng không biết ta là ai, ta chỉ nhớ là trước kia hay chơi đùa với chín con bướm, bên người có rất nhiều thân nhân, bọn họ rất thích ta. Nhưng có một ngày một người xấu đến...
Giọng như con nít lầm bầm, buồn bã.
Tô Minh nghe vậy tinh thần run lên, nhưng hắn không khẳng định đáp án trong đầu là đúng hay không. Tô Minh lao nhanh đi, lại hỏi:
- Ngươi... Có tên là gì?
- Hạo Hạo, tên của ta là Hạo Hạo. Ta bị người xấu kia mang tới đây, nhưng ta nhớ nhà lắm. Người xấu trói buộc thân thể của ta, khiến ta chỉ có thể ở lại đây.
Giọng con nít do dự một lúc, sợ hãi hỏi:
- Ngươi khiến ta thấy thân thiết, ngươi... Là người nhà của ta sao?
Tô Minh mở miệng định nói gì, bỗng Đại hoàng tử dưới thân hắn mắt chợt lóe tia sáng, giơ tay phải lên, trong giây lát một chưởng đánh vào Chứng Đạo thụ.
Cùng lúc đó, giọng Đại hoàng tử vang vọng bốn phương tám hướng:
- Cổ Táng Đạo tông, Nhất Đạo tông, khí vận ngưng, quy tắc biến!
Thiên địa tầng thứ ba xuất hiện sóng gợn khuếch tán, thân hình Đại hoàng tử biến mơ hồ, tan biến. Giây sau khi Đại hoàng tử xuất hiện đã cách sau lưng Tô Minh năm trăm mét. Đại hoàng tử lao hướng Tô Minh.
Giọng Đại hoàng tử truyền vào tai Tô Minh:
- Lấy tu vi đạo linh bình thường không có khả năng bước lên tán cây, cuộc tranh đoạt này nhất định ngươi không thể thành công, đã định sẽ hình thần đều diệt tại đây. Đó là vận mệnh ngươi không thể thay đổi.
Mắt Tô Minh chợt lóe, bốn ý chí tràn ngập trong người, la bàn dưới chân tỏa ánh sáng rực rỡ, tu vi lại bùng nổ. Tô Minh giữ tốc độ cực nhanh xé gió bay lên trên. Tô Minh cách tán cây che bầu trời ngày càng gần, chỉ còn hai vạn mét.
Chính lúc này, Nhị hoàng tử ở bên dưới, người không đầu lắc mình phát ra lực lượng kinh người, tăng nhanh tốc độ, không ngừng kéo khoảng cách. Tu vi của Tô Minh so với Đại Đạo tôn thì kém quá xa, tuy uy nhiếp cực kỳ mãnh liệt, Tô Minh nhờ có mùi hương ngọt ngào hồi phục nhưng khoảng cách sau lưng năm trăm mét liên tục rút ngắn. Cách tán cây còn vạn mét thì Đại hoàng tử đã tới sau lưng Tô Minh chưa đến hai trăm mét.
- Ngươi... Muốn lên đỉnh cây sao? Có phải ngươi... Muốn đi quê hương của ta? Nếu ngươi có thể về quê thì mang ta theo với? Ta muốn về nhà.
Giọng con nít vang lên làm lòng Tô Minh rung động.
- Ngươi có thể giúp ta lên đỉnh cây sao?
Giọng con nít lên tiếng:
- Có thể.
Thân thể Tô Minh đụng vào Chứng Đạo thụ chợt thân cây mềm nhũn, trở thành vòng xoáy hút người hắn vào trong.
Mọi chuyện xảy ra quá nanh, Đại hoàng tử ngẩn ngơ, Nhị hoàng tử con ngươi co rút. Vị trí gần với tán cây ba ngàn mét lộ ra thân hình Tô Minh, như là bước ra từ cổ thụ. Tô Minh xuất hiện, biểu tình rung động.
- Ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu, ngươi lên đi, ta ở bên trên chờ ngươi, chúng ta cùng nhau về nhà. Ngươi cũng muốn hai trái cây này sao? Được, ta sẽ cho ngươi.
Tô Minh hít sâu, nơi này đậm đặc mùi hương khiến hắn hít vào thì đệ ngũ trọng đạo linh trong con mắt thứ ba trướng to, trong phút chốc ngưng tụ nhiều.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn tán cây cách ngàn mét, từ vị trí này có thể thấy bên trên tồn tại hai trái cây. Tô Minh lắc người, lao nhanh hướng tán cây.
Bên dưới Tô Minh mấy ngàn mét, Lâm Đông Đông tạm thời đoạt xá Đại hoàng tử trong mắt tràn ngập sát khí. Lâm Đông Đông không ngờ Tô Minh còn có cách như vậy, một hơi kéo giãn cự ly làm gã gầm lên, thân thể phát ra tiếng nổ, giơ tay phải lên chỉ vào hư vô.
- Các vị đạo hữu Nhất Đạo tông, quy tắc biến đổi còn chờ đến khi nào?
Lâm Đông Đông dứt lời, trong thế giới Nhất Đạo tông, thiên địa có bá pho tượng, tu sĩ chủ trì nơi này bị hình ảnh Tô Minh xuyên qua cổ thụ rung động. Khi giọng Lâm Đông Đông vọng ra từ mặt nước bầu trời, ba pho tượng cổ xưa, sáu con mắt cùng mở ra tỏa ánh sáng âm u.
Cùng lúc đó, sáu luồng sáng âm u như sáu vật sáng bắn lên mặt nước trên trời, nhập vào trong. Lâm Đông Đông tạm thời đoạt xá Đại hoàng tử giơ tay phải lên xuất hiện nhiều sóng gợn. Sóng gợn lăn tăn, bốn phương thiên địa trong phút chốc đen tối, như quy tắc bị thay đổi. Cùng lúc đó, uy nhiếp Chứng Đạo thụ thả lỏng, Lâm Đông Đông gầm lên, tăng tốc độ gấp mấy lần lao hướng Tô Minh.
Với tốc độ này, Lâm Đông Đông không ngừng kéo gần khoảng cách với Tô Minh. Bốn phương thiên địa vào giây phút này phát ra tiếng nổ kinh trời, mơ hồ thấy vô số ảo ảnh xuất hiện trong thế giới. Giờ phút này, ảo ảnh bị ánh sáng âm u tràn ngập, nếu nhìn kỳ thì thấy hình như chúng nó bị suy yếu, có nơi vỡ nát.
Thân hình không đầu chỗ Nhị hoàng tử toàn thân run lên, dường như trong người có lực lượng bốc cháy. Thân hình thiêu đốt, tốc độ của gã tăng vọt lao lên tán cây bên trân. Đây là lần tăng vọt cuối cùng, dù là Tô Minh hay hai người khác đều phát ra toàn bộ tốc độ trong chớp mắt, hóa thành ba vệt sáng lao hướng tán cây.
Khoảng cách ba ngàn mét không xa với Tô Minh, nhưng hai người sau lưng hắn không tiếc mọi thứ bùng nổ tốc độ khiến ưu thế của hắn bị kéo gần. Mắt Tô Minh chớp lóe ánh sáng, khi Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử đuổi theo thì hắn như sao băng không ngừng vọt lên. Tô Minh và Đại hoàng tử cùng lúc đến tán cây Chứng Đạo thụ.
Khi bước vào, Tô Minh lao nhanh hướng Chứng Đạo quả nhỏ chút, mục tiêu của Đại hoàng tử là Chứng Đạo quả to. Mục tiêu của hai người khác nhau nhưng phương hướng lại cùng nhau.
Mắt Đại hoàng tử lộ sát khí:
- Muốn chết!
Đại hoàng tử vung tay phải lên, lực lượng hùng hồn thuộc về Đại Đạo tôn lao hướng Tô Minh.
Giây phút này, giọng con nít lại vang lên:
- Hạo Hạo giúp ngươi!
Chứng Đạo thụ sừng sững mấy năm không nhúc nhích bỗng lắc lư.