Cuộc rượu này uống từ buổi sáng đến ban đêm, lại uống từ khuya cho đến sáng. Từng vò rượu, từng hớp cho đến rạng sáng. Thiên địa tối đen. Lôi Thần đã say, gã cầm vò rượu lại uống hớp lớn, buông xuống, mắt nhắm lại.
Tô Minh lặng lẽ đặt vò rượu xuống, nhìn Ô Sơn bộ lạc, nhìn ánh đèn. Nhưng giữa Tô Minh và chốn này có một tầng mông lung, Tô Minh biết nếu xé rách nó thì hắn có thể dung nhập vào chỗ này.
Nhưng mà...
Tô Minh khẽ thở dài.
Khi đặt vò rượu xuống, Tô Minh nhắm mắt lại.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Lôi Thần, kiếp trước ngươi và ta là huynh đệ, kiếp này ta cùng ngươi uống hết cuộc rượu.
Tô Minh lại mở mắt ra, Lôi Thần vẫn ở trước mắt hắn, đã say. Không thấy bộ lạc đâu, gió tuyết đọng một tầng dày, Ô Sơn ở phương xa mơ hồ. Hạo Hạo xuất hiện bên cạnh Tô Minh, kéo vạt áo của hắn, căng thẳng nhìn chằm chằm. Mãi khi thấy mắt Tô Minh trong trẻo thì cậu bé thở phào.
Tô Minh nhìn Lôi Thần, cúi đầu, vò rượu vẫn trống trơn. Thật lâu sau, Tô Minh đứng dậy, không lên tiếng, không nói câu nào, ôm Hạo Hạo đón gió tuyết đi xa. Đọc truyện mới nhất tại tung hoanh. Com
Đây là lạ chọn của Lôi Thần, gã chọn con đường giống Đế Thiên, chọn lạc lối. Đế Thiên là vì muốn sống lại người thân, khiến bọn họ tin tưởng nơi này là chân thật nên cam nguyện lạc lối. Còn Lôi Thần, như gã đã nói, gã mệt mệt không chịu nổi. Lôi Thần không muốn đi nữa, không nghĩ cất bước, vì trên người gã có rất nhiều cay đắng.
Tiếng thở dài của Tô Minh quanh quẩn trong gió tuyết. Gió tuyết rít gào như hóa thành khe rãnh, vách tường ngăn cách hắn và Lôi Thần sau lưng mình. Không chỉ ngăn cách hai con người mà là hai thế giới.
Trong thế giới kia, Tô Minh vì thỏa mãn huynh đệ kiếp trước uống cuộc rượu mà tạm thời lạc lối. Uống rượu xong, Tô Minh lựa chọn rời đi, vì hắn có con đường của mình. Đế Thiên chưa đi hết, Lôi Thần không tiếp tục nhưng Tô Minh vẫn cứ đi.
Bóng hình Tô Minh khuất xa, trong gió tuyết cách trở, Lôi Thần say chậm rãi ngẩng đầu lên. Tô Minh nhìn Tô Minh đi ngày càng xa, nét mặt phiền muộn.
Lôi Thần nhỏ giọng nói:
- Kiếp trước là huynh đệ đổi lấy cuộc rượu đời này. Tô Minh, nguyện chúc ngươi thượng lộ bình an.
Sau lưng Lôi Thần vang tiếng cười.
- Lôi Thần, chẳng phải đã hẹn là hôm nay uống rượu sao? Nào nào nào, lần trước không uống thắng ngươi, ta không tin lần này sẽ thua!
Lôi Thần ngoái đầu, thấy Tô Minh chiếu trong mắt mình, bên cạnh hắn có một nữ nhân, là Bạch Linh.
Lôi Thần mỉm cười, khóe mắt liếc bóng dáng Tô Minh đi xa, thanh âm gã nghe thấy đã tan mất trong gió tuyết.
Bên cạnh Lôi Thần vang giọng nữ:
- Đang nhìn cái gì vậy?
Lôi Thần nghiêng đầu nhìn, gã thấy nữ nhân từng được gã thích, thân hình đẫy đà phù hợp Man tộc. Nữ nhân bị Lôi Thần quên tên bây giờ trông như đẹp hơn một chút.
Lôi Thần cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Không có gì, ta chỉ cảm thấy chỗ đó có một người rất giống Tô Minh. Nào nào nào, chúng ta uống rượu!
Tô Minh đứng cùng Bạch Linh ngẩn r, a theo ánh mắt Lôi Thần nhìn ra ngoài gió tuyết nhưng không thấy gì hết.
Lôi Thần lắc đầu, nói:
- Ngươi không thấy là bởi vì ngươi là người ở trong mắt ta chứ không phải thế giới trong mắt hắn.
Lôi Thần cầm vò rượu lên uống hớp lớn.
Gió tuyết ngày càng lớn, mơ hồ thế giới, mơ hồ Ô Sơn bộ lạc, mọi người bên cạnh Lôi Thần.
Nhưng như Lôi Thần đã nói, đây là thế giới trong mắt Lôi Thần.
Gió tuyết đi xa, cậu bé theo bên cạnh Tô Minh ngoái đầu lại, tạn cùng tầm mắt thấy một Lôi Thần cô độc đứng đó.
Thời gian theo bước chân Tô Minh trôi đi, lại qua một trăm năm. Tô Minh đi khỏi mặt đất đen, hướng tới đại lục thứ tám.
Tô Minh đi qua biển sa mạc vô tận, đến năm thứ bảy trăm thì hắn ở trong cổ thành trung tâm đại lục thứ tám. Tô Minh nhớ đến một ước định, đó là ba cửu trọng Đạo Thần của Cổ Táng quốc bế quan ngàn năm sau hẹn nhau đấu ở hoàng đô.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Không nhìn thấy.
Tô Minh đi qua thành trì, ở phương tay có một tòa tháp. Tô Minh thấy trên lầu tháp một người khoanh chân tĩnh tọa. Khuôn mặt người đó xa lạ như cái xác không còn mục rữa. Khi Tô Minh nhìn qua thì cái xác chợt mở mắt ra, bắn ra tia sáng.
Cái xác kia nhỏ giọng nói:
- Lão phu tính toán tròn sáu trăm năm, rốt cuộc tính ra hôm nay ngươi sẽ đi ngang qua đây. Tam hoàng tử, ngươi hại lão phu lưu lạc đến kết cuộc như vậy, hại lão phu bị phong ấn trong thế giới này, lão phu đã đợi ngươi một trăm năm tại đây. Ngươi còn chưa chịu chết!?
Trong thanh âm chất chứa oán khí khó tả. Thiên địa ầm vang, bầu trời biến sắc mặt, mặt đất phập phồng, sương mù mịt. Những sương khói vặn vẹo bốc lên trời hình thành vụ ấn trên đầu cái xác. Đó không phải ấn ký mà là đại ấn một phương.
Phù văn lấp lánh lồi lõm tỏa ánh sáng chóia lòa. Màn sáng bao phủ bốn phương tám hướng, như che đậy bầu trời. Thanh âm của cái ác như sấm văng vẳng khắp bầu trời.
Lâm Đông Đông!
Đại đạo tôn của Nhất Đạo tông, cường giả vâng theo đạo khí vận. Trong thế giới từng huy hoàng, như Lôi Thần đã nói, gã tách ý thức khỏi thân thể Đại hoàng tử trở thành Lôi Thần. Lâm Đông Đông cũng có thể làm được, còn có một người là... Diệt Sinh lão nhân!
Thế giới này kỳ lạ khiến họ có thể tách ra. Lôi Thần lựa chọn lạc lối, Tô Minh chưa gặp Diệt Sinh lão nhân. Lâm Đông Đông thì lựa chọn giết Tô Minh tại đây.
- Giết ngươi, cướp đi khí vận của ngươi, nói không chừng tu vi của lão phu sẽ tiến bộ, nếu có thể trở thành cửu trọng Đạo Thần thì sẽ có cách rời khỏi nơi chết tiệt này!
Mắt Lâm Đông Đông tràn ngập sát khí, giơ tay phải chỉ vào Tô Minh. Bầu trời ầm vang, vụ ấn to lớn bỗng nhiên xoay tròn, chớp mắt xuất hiện trên đầu Tô Minh đè xuống.
Mặt đất dưới chân Tô Minh rung lắc, từng khe nứt xuất hiện, mặt đất lõm xuống có dấu hiệu tan vỡ.
Tô Minh biểu tình như thường, bảy trăm năm qua hắn không chú ý tu vi của mình ra sao. Giờ phút này, Tô Minh nhìn vụ ấn từ trên trời giáng xuống, hắn không cảm thấy bao nhiêu áp lực, dường như phất tay một cái là có thể đánh tan.
Dù là Lâm Đông Đông thì Tô Minh không hề cảm thấy uy hiếp quá mãnh liệt, hắn tập trung nghĩ cuối cùng nhìn ra manh mối. Lâm Đông Đông đã rất yêu, suy yếu khiến tu vi của gã đến gần mép đại đạo tôn, dường như sự tồn tại của gã không dung hợp vào thế giới này được.
Lâm Đông Đông yếu ớt ngược lại Tô Minh dần lớn mạnh. Tô Minh không lên tiếng, giơ tay phải lên chỉ bầu trời. Vụ ấn to lớn sắp buông xuống phát ra tiếng nổ kinh trời, cách đầu Tô Minh trăm mét dừng lại. Giống như là bên dưới vụ ấn có bức tường vô hình làm nó không thể phá mở.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Hết thảy chân thực cùng giả dối, hết thảy huy hoàng cùng phá diệt, chỉ tồn tại trong lời của hậu nhân, tồn tại trong năm tháng. Ngươi hiểu chưa?
Tô Minh vung tay phải, vụ ấn to lớn mạnh rung lắc, nó dần mơ hồ, mấy giây sau đã tan biến.
Tô Minh bình tĩnh, Lâm Đông Đông ở trên tháp cao biến sắc mặt. Con ngươi Lâm Đông Đông co rút, tập trung nhìn vào Tô Minh, hoảng sợ phát hiện gã không thể nhìn thấu tu vi của đối phương.
- Không thể nào, lấy tu vi của ta không thể nào không nhìn ra người này sâu cạn!
Con ngươi Lâm Đông Đông co rút, đứng bật dậy đi hướng Tô Minh. Một bước đạp xuống, Lâm Đông Đông để lại tàn ảnh. Lâm Đông Đông xuất hiện trước mặt Tô Minh, tay phải hư không chộp.
Bầu trời ầm vang biến sắc mặt, có một mặt trời màu đỏ. Động đất, lấy Tô Minh làm trung tâm đất nứt rạn như nối liền thành đồ án mặt trăng.
Giọng Lâm Đông Đông vang vọng:
- Nhật nguyệt tề huy, thiên địa cực quang!
Thanh âm như sấm vang lên, mặt trời màu đỏ trên bầu trời bỗng phát ra nóng cháy khó tả, như sắp rơi xuống, ầm ầm lao hướng Tô Minh. Cùng lúc đó, dấu mặt trăng dưới chân Tô Minh chợt xoay tít, mặt đất cùng động, từng luồng sáng bạc bắn lên trời bao phủ Tô Minh.
- Ngưng thương khung khí vận chi ti, chúng sinh chi lực, vận tắc vẫn, lâm đạo lâm!
Mắt Lâm Đông Đông đỏ rực, câu cuối thốt ra, mặt trời trên cao giáng xuống, ánh bạc dưới đất hóa thành nhiều sợi tơ bất quy tắc nghiền hướng Tô Minh.
Những sợi tơ bạc mỗi một sợi ẩn chứa vận thế của Lâm Đông Đông. Dùng khí vận của mình hóa thành ý chí sát khí thiên địa chết, ngưng tụ vận mệnh gã vốn nằm trong chúng sinh, như đạo khí vận của Nhất Đạo tông buông xuống.
- Ngươi còn chưa chết sao!?
Lâm Đông Đông cực kỳ tự tin với chiêu kia, mặc dụ thân thể yếu đi nhiều nhưng đó là sát chiêu mạnh nhất của gã. Lâm Đông Đông tự tin trừ phi đối phương có tu vi đại đạo tôn, nếu không thì chết chắc!
Tô Minh ở dưới mặt trời rơi tơ bạc, khẽ thở dài nói: