"Đến đoạt xá ta đi!" Tô Minh ngừng một lát, đột nhiên mở miệng.
Thốt ra lời khủng khiếp khiến Hòa Phong ngây ra như phỗng, há to miệng lát sau mới hồi phục. Gã lập tức biến vẻ mặt khẩn trương và sợ hãi, vội vàng giải thích.
"Chủ. Chủ nhân, cái này. Tiểu nhân. Tiểu nhân không làm sai cái gì chứ? Tiểu nhân luôn trung thành làm mọi chuyện vì chủ nhân. Ta."
"Để ngươi đoạt xá thì cứ đoạt, đừng nói nhiều!" Tô Minh lạnh lùng liếc Hòa Phong, tuy vẻ mặt hắn lạnh lùng nhưng thật ra lén quan sát phản ứng của Hòa Phong.
Hòa Phong vẫn mờ mịt, cười khổ nhìn Tô Minh, chần chờ một lát, quỳ rạp dưới đất, mắt không có lệ nhưng ướt đẫm.
"Chủ nhân, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân thật sự sai rồi, chủ nhân tha cho ta lần này đi, sau này ta không dám nữa!"
Mắt Tô Minh sáng ngời, thông qua tia liên hệ linh hồn với Hòa Phong, hắn có thể cảm nhận được Hòa Phong khẩn trương và sợ hãi nhưng không có vui mừng.
"Chủ nhân, không thể đoạt xá! Nếu tiểu nhân đoạt xá chủ nhân vậy tương đương với bị chủ nhân hủy diệt. Ta. Nếu người bị ta đoạt xá thì ta cũng sống không được, đây là giết chính mình." Thoáng chốc Hòa Phong không biết nên giải thích làm sao.
"Không phải kêu ngươi hoàn toàn đoạt xá. Khi ta bảo ngươi ngừng thì có thể ngừng." Tô Minh chậm rãi nói, việc này đối với hắn là rất quan trọng, quyết định bước tiếp theo hắn có nên đi vào, có nên đối mặt tổ tiên Hàm Sơn.
Hắn nhất định phải làm quen quá trình đoạt xá, xem coi có thể tìm ra cách nào nắm chắc trong tay mới đánh cuộc một phen.
Lựa chọn Hòa Phong cũng là hắn cẩn thận suy nghĩ đã lâu.
"Chủ nhân, ta chưa từng đoạt xá, chỉ biết cách làm. Người xác định muốn thử?" Hòa Phong chần chờ giây lát, thấy Tô Minh gật đầu thì cắn răng không dám phản đối nữa.
Linh thể nhoáng một cái hóa thành luồng sáng xanh bay thẳng đến giữa trán Tô Minh. Ánh sáng lấp lóe như hòa tan vào trán hắn.
Thân thể Tô Minh chấn động, chậm rãi khép mắt.
"Chủ nhân. Chủ nhân." Từng tiếng kêu vọng trong đầu Tô Minh.
Hắn mở mắt ra, đây là một thế giới tràn ngập sương mù, chỉ có chỗ hắn đứng không đến mười mét là thông thoáng. Bên ngoài sương khói mịt mù, từng tiếng trầm đục vang vọng.
"Nơi này là đầu óc của chủ nhân, cũng là bước đầu đoạt xá sẽ xuất hiện." Giọng nói cẩn thận của Hòa Phong truyền đến.
Tô Minh quay đầu nhìn, thấy bên cạnh mình là linh thể Hòa Phong.
Linh thể toát ra áp lực khiến Tô Minh hơi khó chịu, hắn cúi đầu nhìn bản thân, ngây ra.
Bây giờ hắn không còn thể xác mà là đoàn sáng yếu ớt, chẳng qua sâu trong đoàn sáng có sợi chỉ liên kết mình và linh thể Hòa Phong, khiến Tô Minh có cảm giác chỉ cần tinh thần động đậy là Hòa Phong lập tức chết ngay.
Trừ sợi chỉ này ra, Tô Minh còn nhìn đến một thứ. Vật này ở trong đoàn sáng yếu ớt hơi mơ hồ, dù chính Tô Minh cũng cần cẩn thận cảm nhận mới phát hiện.
"Đây là." Tô Minh tập trung nhìn, lập tức có cảm giác bị hút vào đoàn sáng yếu ớt. Vật mơ hồ kia là hòn đá đen, xung quanh có ánh sáng che đậy khiến người bên ngoài khó nhìn rõ.
"Là nó." Khi Tô Minh thấy hòn đá này thì tinh thần chấn động, khiến ánh sáng kịch liệt chớp nháy, làm Hòa Phong ở một bên giật nảy mình.
Hòa Phong rất sợ hãi, gã sợ Tô Minh không cẩn thận đụng vào sợi chỉ kia thì mình sẽ chết tại đây, vậy quá oan rồi.
Tô Minh quan sát hòn đá, vật này cùng hắn nhiều năm luôn đeo trên cổ, không ngờ ở đây lại có thể thấy nó. Chần chờ một lát, Tô Minh thử lại tới gần, giây phút ý thức của hắn đụng chạm với hòn đá thì.
"Ca ca. Ca ca."
"Ca ca. Ta có thể cảm giác được. Ca ca." Thanh âm con gái quen thuộc mãnh liệt vang vọng trong ý thức của Tô Minh, khiến người hắn run lên.
Thanh âm này chôn sâu trong đáy lòng Tô Minh rất lâu rồi, không thể bôi xóa, không thể tán đi. Trước kia truyền từ trong mộng khiến hắn có cảm giác mơ hồ và xa xôi, nhưng thanh âm này hôm nay rõ ràng như ngay tại trước mắt.
Không biết qua bao lâu, Tô Minh hồi phục ý thức rời khỏi hòn đá giấu trong đoàn sáng, im lặng thật lâu.
"Chủ nhân." Hòa Phong cực kỳ khẩn trương, cẩn thận lên tiếng.
"Bắt đầu đi." Tô Minh bình tĩnh nói.
"Vâng, chủ nhân. Đây cũng là lần đầu ta tiến vào ý thức của người khác. Nhưng ý thức của chủ nhân không giống ta, sao có nhiều sương thế này." Hòa Phong nhìn xung quanh, sợ Tô Minh hiểu lầm nên do dự chốc lát lại nhìn hướng hắn.
"Chủ nhân, đoạt xá kỳ thật rất đơn giản, chính là ta nuốt linh đoàn của người bị đoạt xá. Nhưng chủ nhân yên tâm, sao tiểu nhân dám cắn nuốt được, dung hợp cũng giống nhau."
"Tốt." Tô Minh gật đầu.
"Tiểu nhân làm càn!" Hòa Phong cắn răng một cái, linh thể bay thẳng đến chỗ Tô Minh, chẳng qua nhìn bộ dạng cung kính không giống như đoạt xá.
Giây phút linh thể Hòa Phong tới gần Tô Minh, họ đụng chạm nhau. Hòa Phong run lên, ý thức Tô Minh mạnh chấn động.
Hắn cảm giác như có tiếng sấm vang trong ý thức. Ngay sau đó, xung quanh sương mù bỗng cuồn cuộn dâng lên, bên trong vang tiếng* đùng đùng* kinh thiên động địa.
Theo sương mù cuồn cuộn, linh thể của Tô Minh và Hòa Phong đang hòa tan, đây không phải cắn nuốt mà dung hợp. Ý thức hai người hợp thành một, tuy hai mà một. Nếu cứ tiếp tục thì cuối cùng không phải Hòa Phong hay Tô Minh mà là ý thức của hai người.
Tô Minh cảm giác mình yếu ớt, trong dung hợp như tùy thời tan biến. Nhưng bây giờ hắn không thèm để ý điều này mà nhìn chằm chằm sương mù bên ngoài.
Hắn thấy rõ sương mù bên ngoài không ngừng cuồn cuộn, có một phần biến mỏng. Dần dần sương mù mỏng tán đi phân nửa lộ ra hình ảnh và ký ức giấu trong đó.
Hắn thấy hình ảnh mình và đám Nam Thiên bước vào đường bí mật, nhìn mình lên núi An Đông, nhìn mình ngủ say trên đỉnh núi hoang vắng, bầu trời huyết nguyệt.
Ký ức như nước chảy từng điểm quay ngược trước mặt Tô Minh.
Nhìn thấy luyện hóa Hòa Phong, thấy chiến đấu với Hàn Phỉ Tử, thấy mình bình thản tĩnh tọa phát hiện bên ngoài Hòa Phong và Huyền Luân truy sát tới gần.
Hắn thấy Hàm Sơn Xích trong Hàm Sơn Thành, thấy Phương Mộc đưa thảo dược, thấy vết thương hồi phục mình bắt giữ Phương Mộc.
Ký ức không ngừng chiếu ngược, mãi đến chỉ có một ít hình ảnh Tô Minh luôn ngồi trị thương không động đậy.
"Chủ nhân. Ta không thể giữ được nữa. Nếu tiếp tục thì thật sẽ dung hợp!" Thanh âm sốt ruột của Hòa Phong vang vọng trong ý thức Tô Minh.
"Hơn nữa linh đoàn của chủ nhân có cái gì! Ta càng dung hợp thì càng xuất hiện bài xích. Đây là cái gì. Nó. Nó đang hút ta. A." Thanh âm của Hòa Phong bỗng xuất hiện sự sợ hãi như gặp phải điều gì khó tin và đáng sợ.
Ý thức của Tô Minh chấn động, hắn có thể cảm nhận được Hòa Phong kinh sợ. Đây là lần đầu tiên hắn phát hiện hòn đá trong linh thể của mình, còn có lực hút ngày càng mạnh, không phải hút mình mà muốn dung hợp mình với Hòa Phong!
Chia ra một phần ý thức đè ép lực hút của hòn đá, thanh âm suy yếu mà kiên quyết của Tô Minh truyền vào trong linh thể Hòa Phong.
"Tiếp tục."
"Chủ nhân. Ta. Cái này."
"Tiếp tục!"
Hòa Phong không lên tiếng nữa, run rẩy và sợ hãi tiếp tục dung hợp. Bây giờ gã cực kỳ hối hận, cũng sợ hãi đến cực độ. Gã không biết rốt cuộc trong linh đoàn của Tô Minh có cái gì, bên trong cho gã cảm giác nỗi khủng bố chưa từng có. Gã có trực giác, nếu cứ tiếp tục thì không cần Tô Minh giết gã, chính mình sẽ triệt để mất đi tất cả. Nguồn truyện t u n g h o a n h. C o m
Tô Minh nhìn sương mù bên ngoài, sương mù mỏng đi lộ ra ký ức, hình ảnh tĩnh tọa xuất hiện biến hóa mới.
Đó là bầu trời ban ngày mưa sấm giao nhau, giữa không trung vài con kên kên bay lượn. Sườn núi nằm một người giống như đã chết, mấy con kên kên do dự thật lâu, có một con đáp xuống trên thân thể người này. Nhưng khi mấy kên kên khác cũng đáp xuống, người dường như đã chết chộp lấy cổ kên kên.
Hắn mở mắt ra.
Hình ảnh lại thay đổi, vẫn là mưa gió mịt mù nhưng không phải ban ngày mà là đêm. Từng tiếng sấm nổ vang, đột nhiên giữa không trung xuất hiện khe hở to lớn.
Khe hở mở ra không gian rất lớn, âm trầm. Khi nó xuất hiện khiến giọt mưa bỗng ngừng giữa không trung. Thậm chí tia chớp cũng tạm dừng không động đậy.
Tô Minh khẩn trương, bây giờ hắn quên mọi thứ, chỉ có hình ảnh trước mắt trở thành duy nhất!
Bên trong khe hở tối đen kia có một bóng người giãy dụa, bóng dáng ấy toàn thân đẫm máu. Khi hắn xuất hiện, nương ánh sáng tia chớp, Tô Minh thấy người này mở to mắt bên trong lộ đau thương.
Hắn cười bi thương từ trên trời rơi xuống, lăn xuống đỉnh núi, ở giữa sườn núi đập vào một khối đá lớn, gục tại đó không động đậy.
Thân hình đó chính là Tô Minh.
"Chủ nhân, ta. Ta. Không được!" Hình ảnh trong sương khói lại biến đổi, lần này là một mảnh tối đen dường như không có đất đai hay bầu trời.
Nhưng lúc này Hòa Phong phát ra tiếng hét thảm, sương mù trước mắt Tô Minh từ mỏng manh biến đậm đặc, hình ảnh biến mất.
Mười mét thoáng đãng giờ biến thành mười lăm mét. Linh thể Hòa Phong co rúc một bên, rất yếu ớt. Gã đáng thương nhìn Tô Minh, trong mắt còn tồn tại kinh khủng.
"Nếu ta kéo dài lâu hơn thì chết chắc rồi. May là chỉ dung hợp chứ không cắn nuốt, nếu không thì." Hòa Phong run lên, thầm nói. Bây giờ nhìn Tô Minh gã không biết nên nói cái gì.