"Ta." Phương Thân mở miệng như muốn nói cái gì nhưng không thể thốt thành lời.
Người y run run, tim đau nhói. Mặt y trắng bệch không chút máu, nhìn Phương Mộc nằm trên giường, biểu tình giãy dụa đến cực độ.
"Ca." Hàn Thương Tử nhìn Phương Thân, khẽ kêu.
Nhưng cô chỉ có thể kêu một từ, lựa chọn như thế nào thì cô đã rời khỏi An Đông bộ lạc, là đệ tử Thiên Hàn Tông, không thể thay thế Phương Thân ra quyết định.
"Phương Thân, ngươi là tộc trưởng An Đông bộ lạc, lưng ngươi gánh là vận mệnh bộ lạc ta." An Đông Man Công bình tĩnh mở miệng.
"Sớm muộn gì. Sẽ có ngày này." Phương Thân nhìn con trai mình, trong mắt giãy dụa dần tan biến thành dứt khoát.
"Là người thì khó tránh khỏi cái chết. Nó là con trai ta, lại không nên là con ta." Phương Thân thì thào.
Tô Minh im lặng không nói. Hắn nhìn Phương Mộc kế bên mình, nhìn khuôn mặt tím đen, như có thể cảm nhận thống khổ của đối phương. Có lẽ đau khổ này chỉ là thể xác, nhưng nếu như giờ phút này Phương Mộc nghe được lời nói bên ngoài, vậy đau đớn chính là tâm hồn.
Đối mặt sống chết, quyền quyết định nằm trong tay cha mình, nên lựa chọn như thế nào, là mạo hiểm kết oán với Tư Mã Tín cứu y hoặc là. Không cứu.
"Hắn còn có ý thức, có thể nghe thấy lựa chọn của các ngươi." Tô Minh chậm rãi nói. Hắn nhìn thấy khóe mắt Phương Mộc một giọt lệ chảy ra, đáng tiếc chưa kịp lăn xuống đã bị đóng thành băng.
Người Phương Thân run bần bật, lảo đảo tiến lên đi vào nhà, trong khí lạnh tới gần Phương Mộc. Gã đàn ông bề ngoài còn khá trẻ này hiện giờ khuôn mặt biến tang thương. Y run rẩy quỳ cạnh giường, nâng lên cánh tay sờ mặt Phương Mộc.
"Mộc nhi, xin lỗi. Đầu tiên ta là tộc trưởng An Đông bộ lạc, tiếp theo mới là phụ thân của con. Cho nên mấy năm nay ta rõ ràng biết căn nguyên vết thương của con, nhưng lại vờ như không biết, giả bộ cố gắng tìm cách chữa trị cho con để che giấu. Mỗi lần ta thấy con ở trước mặt ta dốc sức chứng minh cái gì, tim đau như gai đâm!" Phương Thân thì thào, mặt đẫm lệ.
"Phương Thân, hãy để đứa trẻ tự sinh tự diệt đi. Chúng ta. Cứu không được, cũng không thể cứu." An Đông Man Công thở dài, biểu tình phức tạp.
"Không thể cứu ư. Đúng vậy, ta là tộc trưởng An Đông bộ lạc." Phương Thân cười, dần biến thành tiếng cười to, chỉ là trong tiếng cười lộ ra bi thương.
"Chính vì ta là tộc trưởng An Đông bộ lạc, rõ ràng biết hết tất cả nhưng không thể cho nó biết, còn giả vờ giả vịt. Mặc đại nhân, ngươi cho ta biết, cơ hội cứu Phương Mộc có mấy phần?" Phương Thân hai mắt có tơ máu quay đầu nhìn Tô Minh.
Tô Minh nhìn Phương Thân, mắt chợt lóe tia sáng, không ai trông thấy.
"Không có nắm chắc, chưa tới một phần." Hắn từ từ mở miệng.
"Nhưng chỉ cần ta vừa ra tay, dù không thành công thì Tư Mã Tín cũng sẽ phát hiện. Cho nên ngươi phải nghĩ kỹ càng." Tô Minh không nhìn Phương Thân, ánh mắt rơi vào người Phương Mộc.
"Phương Mộc, rất xin lỗi, ta không nói thật cho hắn biết. Bởi vì trong tình huống lựa chọn như thế vậy, ta rất muốn biết phụ thân ngươi sẽ làm sao." Tô Minh thầm nghĩ. Hình ảnh này khiến hắn nghĩ tới chính mình.
Mặt Phương Thân không còn chút máu, chậm rãi cúi đầu ngơ ngác nhìn Phương Mộc.
"Phương Thân, Mặc đại nhân đã nói rồi đó, khả năng cứu sống Phương Mộc rất nhỏ. Việc này cứ quyết định như thế đi!" An Đông Man Công thầm thở dài, trầm giọng nói.
Hàn Thương Tử đứng bên ngoài nhà, hiện giờ mặt không còn chút máu dựa vào vách đá bên cạnh, dường như đã mất hết sức lực, mắt càng nồng bi thương.
Phương Thân lặng im không nói, lát sau chậm rãi đứng dậy, hai mắt nhắm chặt, ngăn mình đừng nhìn hướng con trai. Người y đang run, xoay đi hướng ra ngoài nhà, gian nan cất bước.
Khoảnh khắc y xoay người, không trông thấy Phương Mộc nằm ở đó giọt lệ băng dưới khóe mắt lại nhiều thêm.
Khuôn mặt Phương Thân chợt biến già đi, đưa lưng hướng Phương Mộc, bước ra một bước.
Đạp xuống một bước này, tim y như vỡ nát. Trước mắt y hiện ra hình ảnh vui vẻ lúc nhỏ của Phương Mộc, ngồi trên cổ mình, tiếng cưới giòn vang thanh thúy.
"A ba, a ba."
Mắt Phương Thân trào giọt lệ, đi ra bước thứ hai. Nhưng ngay khi y đạp xuống bước thứ hai, Phương Thân thở ra một hơi dài, tạm ngừng.
"Man Công." Phương Thân trầm giọng nói.
An Đông Man Công lặng im không nói nhưng đôi mắt biến sắc bén.
"Ta trở thành tộc trưởng An Đông bộ lạc đã mười chín năm. Mười chín năm qua ta là tộc trưởng An Đông bộ lạc mà không phải là phụ thân Mộc nhi. Nhưng hiện giờ ta phải lựa chọn trách nhiệm thân làm phụ thân! Phương Thân ta tự nguyện rời khỏi An Đông bộ lạc, từ chức tộc trưởng! Từ nay về sau ta và An Đông không liên quan gì nữa. Nếu Mộc nhi sống thì ta sẽ mang nó rời đi. Nếu Mộc nhi không qua nổi, ta sẽ tự sát tạ tội."
"Ngươi nói cái gì vậy!? Ngay cả Mặc đại nhân đều không có nắm chắc cứu sống, ngươi cần gì vì một đứa trẻ không có hy vọng mà làm như thế chứ!" Mắt An Đông Man Công càng lãnh liệt hơn.
Phương Thân ngẩng cao đầu nhìn An Đông Man Công, biểu tình dứt khoát.
"Ta là phụ thân của hắn!"
Một câu nói này rơi vào tai Tô Minh khiến người hắn chấn động. Hắn nhìn Phương Thân, lại xem Phương Mộc, khẽ thở dài. Thấy An Đông Man Công dường như dâng trào lửa giận, Tô Minh nâng lên tay phải vung hướng Phương Thân.
Hắn ra tay cực đột nhiên. Phất tay một cái, quanh người Phương Thân thật nhiều tia chớp hiện ra, một tiếng nổ đùng, Phương Thân hộc búng máu, cơ thể bị quăng ra ngoài nhà. Y ngã xuống định giãy dụa đứng dậy nhưng tia điện ngoài người chợt lóe, ngất xỉu.
Ngay sau đó, ngoài cơ thể Tô Minh vang một tiếng chuông. Chuông ngân không tỏa quá xa, chỉ vang vọng trong căn nhà này. Nghe vào tai An Đông Man Công khiến người ông run lên, liên tục lùi ra sau mãi đến ngoài mười mét mới đứng vững. Mặt ông trắng bệch, nhìn Tô Minh, dường như hiểu ra cái gì, im lặng không nói. Lại nhìn Phương Thân đã hôn mê, ông thở dài nâng lên tay phải vỗ ngực mình. Bàn tay vỗ xuống, ông hộc máu ngã gục.
"Ta vừa đến Nam Thần gặp gỡ ngươi, đây là duyên phận. Nếu đã vậy thì phía Tư Mã Tín hãy để ta gánh vác đi. Ngươi, có một phụ thân tốt." Tay phải Tô Minh rơi xuống giữa trán Phương Mộc.
Khoảnh khắc tay rơi xuống, cơ thể Phương Mộc run bần bật, hàn băng quanh người lập tức bị tia chớp bao vây, vang tiếng* két két* nứt ra từng mảnh.
Nhưng khi tầng băng vỡ thì trong người Phương Mộc lại toát ra khí lạnh, dường như lại đông thành băng, mãi đến khi tiêu hao hết sự sống không còn bao nhiêu sẽ khiến Phương Mộc đứt hơi mà chết.
Mắt Tô Minh chợt lóe, khoảnh khắc khí lạnh lại dấy lên thì tay phải hắn nâng lên lật lại, lập tức trong tay hiện ra một mảnh tia điện bên trong có bảo thạch trắng.
Bảo thạch lớn cỡ bàn tay trẻ sơ sinh, tròn vo, thoạt nhìn không giống như vật để nuốt vào mà càng như bảo bối. Khoảnh khắc nó hiện ra thì toát ra lực hút, khiến khí lạnh trong gian nhà lập tức ùa đến. Giống như bảo thạch chính là trung tâm lốc xoáy vậy.
Đoạt Linh Dược!
Dù lúc trước Tô Minh không biết tên là xuất xứ của Man Chủng trên người Phương Mộc, nhưng có thể thấy ra bên trong ẩn chứa một chút lực lượng Man Văn tẩm bổ. Đối với Man Văn thì Tô Minh tin tưởng Đoạt Linh Dược có tác dụng.
Hiện giờ trong người Phương Mộc một chút Man Văn bị tẩm bổ đã héo rút, còn lại không nhiều. Cũng chính vì vậy mà Phương Mộc mất đi quá nhiều sức sống, không thể chịu đựng được mới sắp chết.
Trừ đi văn Man Chủng suy bại này, Tô Minh đã Khai Trần rồi nắm chắc không chỉ một phần mà là hoàn toàn!
Đoạt Linh Dược vừa ra, hấp thu khí lạnh bốn phương, lập tức khiến màu tím đen trên mặt Phương Mộc như có sự sống, hóa thành sương trên da cuồn cuộn muốn nấp vào người Phương Mộc. Nhưng Tô Minh vung lên tay phải, bảo thạch Đoạt Linh Dược chậm rãi rơi xuống dán vào giữa trán Phương Mộc, đám khí tím đen lập tức bị hấp thu lao thẳng tới bảo thạch.
Rất nhiều khí tím cuồn cuộn không ngừng bị bảo thạch hấp thu. Dần dần bên ngoài bảo thạch dâng lên một tầng sương lạnh, nhưng tốc độ hấp thu không chút chậm lại, thậm chí nhanh hơn.
Chốc lát sau, người Phương Mộc mơ hồ truyền ra một tiếng rít. Sau khi tất cả khí tím đen bị hút đi thì hiện ra một bông tuyết tím.
Bông tuyết tím này như là bị chôn sâu trong người Phương Mộc, hiện giờ rốt cuộc trồi ra. Cơ thể Phương Mộc kịch liệt run rẩy, nó rốt cuộc tới gần bảo thạch Đoạt Linh Dược, vèo một cái bị hút vào.
Khi bảo thạch hấp thu bông tuyết này, màu sắc lập tức biến đổi, thành tím!
Từ bên trong tỏa ra từng đợt khí lạnh, hình ảnh biến đổi nhiều, chậm rãi xoay tròn vài vòng sau từ từ bay hướng Tô Minh, rơi vào lòng bàn tay phải của hắn.
Khoảnh khắc đụng vào bảo thạch, khí lạnh lan tràn vào người Tô Minh, nhưng rất nhanh bị hòa tan. Cùng lúc đó, một loại cảm giác giống như bảo bối hiện ra bên trên bảo thạch.
Màu sắc dần thay đổi, cuối cùng lại biến thành trắng, hơi trong suốt. Có thể thấy sâu bên trong một miếng tuyết màu tím bị nhốt.
"Có thể cứu mạng nhưng sự sống đã mất đi không thể bù đắp. Tự giải quyết cho tốt, ngươi và ta, duyên tận." Tô Minh bình tĩnh nói, cất lại bảo thạch Đoạt Linh Dược. Nhìn khuôn mặt Phương Mộc không còn là màu tím đen, thân thể không còn sương lạnh, giãy dụa định mở mắt ra, hắn xoay người đi ra ngoài.
"Tiền bối." Phương Mộc suy yếu mở mắt ra, chỉ thấy một bóng lưng tiêu sái. Nhưng y không biết vì sao, bóng lưng này cho cảm giác ẩn chứa tiêu điều, cô độc.