Hắn tiến lên mấy bước, lấy từ trong động nhỏ một cái chùy to cỡ bàn tay. Chùy bị hắn bóp mạnh vỡ một góc.
Còn ở một động nhỏ khác là một thiết đao loang lổ, đương nhiên không ít trong động nhỏ thì là một ít Cốt Khí bị phong hóa.
Xem căn phòng, gần như đều là một ít vật phẩm hư hỏng, dù có một số thoạt trông không tệ nhưng sau khi cầm lấy thì giống như cái chùy, vừa đụng liền vỡ, dường như chỉ cần dùng thêm chút sức là sẽ hoàn toàn vỡ ra.
"Thôi, trước đó Hổ Tử đã nói rồi, giờ nhìn thì đúng là như vậy." Tô Minh lắc đầu cười khổ, thu lại tầm mắt, tùy tiện cầm cái chùy ban đầu bị bóp nát một góc, cất vào túi trữ vật xong không thèm để ý nữa, đi sâu vào động tiến tới mật thất tầng thứ hai.
Có kinh nghiệm tầng thứ nhất rồi, sau khi vào tầng hai, Tô Minh không ôm hy vọng gì. Nhưng khoảnh khắc hắn bước vào tầng thứ hai, tim đột nhiên đập nhanh.
Chỗ tầm mắt trông thấy, giữa không trung tầng hai bềnh bồng vô số ngọc thạch. Ngọc thạch tỏa ánh sáng nhu hòa chiếu rọi mật thất, thậm chí có một ít ngọc thạch ánh sáng đủ màu, liếc mắt nhìn liền có cảm giác không tầm thường.
"Trừ phi Thiên Tà nói công pháp thần thông Thiên Hàn Tông là sự thật!" Tô Minh ngẩn ra.
Những ngọc thạch ngũ quang thập sắc thoạt trông không giống là giả, dù màu sắc đúng là giả nhưng Tô Minh cảm nhận rõ ràng uy áp và cảm giác linh động tỏa ra từ từng cái ngọc thạch.
Hắn hít thở dồn dập, tiến lên vài bước nhìn kỹ, tay phải nâng lên chộp lấy một cái, đặt trong lòng bàn tay tập trung nhìn. Hắn thoáng chốc có cảm giác bị ngọc thạch hút đi ý thức, trong não tự nhiên hiện ra một hàng chữ và ảo ảnh.
Nhưng chưa đợi hắn chú ý thì hàng chữ và ảo ảnh trong đầu lập tức ảm đạm, hoàn toàn biến mất.
Tô Minh nhíu mày, lại thử mấy lần, nhưng mỗi lần đều như thế. Mắt hắn chợt lóe, bỏ xuống cái này lấy thử ngọc thạch khác, nhưng kết quả vẫn giống vậy.
"Là vì tu vi của ta không đủ ư." Tô Minh thì thào, có chút không cam lòng liên tục lấy xuống mười khối ngọc thạch, tập trung quan sát từng cái. Tuy nhiên, tình hình không khá hơn, nó chợt lóe trong đầu rồi biến mất ngay.
Thậm chí một ngọc thạch uy áp bình thường thì sau khi Tô Minh nhìn cũng có biến hóa như thế. Dần dần, sắc mặt hắn trở nên khó coi.
Tô Minh trầm mặc giây lát, hít sâu, đè xuống thất vọng trào dâng, cuối cùng nhìn hết tất cả ngọc thạch trong mật thất, xác định mọi thứ đều là giả thì cười khổ lắc đầu, đi hướng sâu trong mật thất, chỗ thông lên tầng thứ ba.
"Nếu bản đồ tầng thứ ba cũng là giả thì." Tô Minh mím môi đi tới mật thất tầng thứ ba.
Mật thất tầng thứ ba rất đơn giản, phạm vi nhỏ nhất, xung quanh có mấy cái giá bằng đá. Trên mặt đất chồng chất thẻ tre làm bằng gỗ, còn có một ít da thú cuộn cùng một chỗ.
Tô Minh đứng tại đây, bỗng biến căng thẳng. Hắn mong mỏi nơi này thật sự có bản đồ đất Nam Thần, nhưng lại lo lắng khi nhìn thấy rồi sẽ không tìm thấy Tây Minh trong đó.
Loại cảm giác phức tạp này không phải lần đầu tiên xuất hiện, năm đó dưới núi An Đông, từ An Đông bộ lạc mượn bản đồ thì hắn cũng căng thẳng giống vậy.
Im lặng giây lát, Tô Minh thở ra hơi dài, không nhìn đám thẻ tre gỗ mà từ trong rất nhiều da thú lấy ra một tấm, chậm rãi mở ra tập trung nhìn.
"Không phải."
Da thú viết một ít phù văn Tô Minh chưa từng gặp, hắn nhìn một lát thì bỏ lại chỗ cũ, lấy cái thứ hai.
"Không phải."
"Không phải."
Tô Minh lấy từng tấm da thú mở ra, nhưng mỗi lần đều không phải là bản đồ. Mãi đến khi trước mặt hắn chỉ còn lại ba tấm da thú, hắn hít thở càng gấp hơn.
Trong ba tấm này có tấm thứ hai lộ ra một góc, lộ nét vẽ như là vùng đất. Tô Minh chần chờ một lát, cắn chặt răng cầm lấy tấm da thú này. Hắn có cảm giác mãnh liệt, da thú trong tay chắc chắn vẽ thứ hắn khao khát thấy. Bản đồ!
Đối với hắn mà nói, bái nhập Thiên Hàn Tông cũng tốt, bái Thiên Tà làm sư tôn cũng vậy, những điều này không quan trọng, quan trọng là mục đích hắn đến Thiên Hàn Tông là vì lấy đến bản đồ trở về Tây Minh!
Cho nên khi Thiên Tà nói nhận Tô Minh làm đệ tử, đề xuất ra nhiều chỗ tốt, có một điều là ông có được một tấm bản đồ Nam Thần, bản đồ còn toàn diện hơn cả Thiên Hàn Tông, cho nên Tô Minh động tâm.
Hắn không thèm để ý có vào Thiên Hàn Tông hay không, hắn để ý chỉ có bản đồ.
Vậy nên Tô Minh mới đồng ý, nhận Thiên Tà làm sư tôn!
Giờ phút này, khi hắn ở mật thất tầng thứ nhất, tầng thứ hai liên tục thất vọng, khi hắn cầm lấy da thú này thì căng thẳng đến cực độ.
Tay phải hắn run rẩy, chậm rãi, đem da thú mở ra từng chút một ngay trước mặt. Khoảnh khắc da thú hoàn toàn mở ra, giây phút mắt Tô Minh nhìn hướng da thú thì người hắn run lên, não như có tiếng sấm xẹt qua, bên tai ù ù.
Khoảnh khắc này, hắn quên hết tất cả, quên mình ở trong mật thất, quên mình ở núi thứ chín Thiên Hàn Tông, quên mình ở đất Nam Thần. Hắn tập trung tất cả vào đôi mắt, hóa thành ánh mắt dung nhập vào tấm da thú trong tay.
Đây là tấm da thú rách nát, dù tơi tả nhưng bên trong vẽ địa đồ khá là hoàn chỉnh. Từ da thú toát ra hơi thở xa xưa tang thương, khiến người chạm vào và cảm nhận năm tháng trên tấm da thú.
Vật này không phải Thiên Tà làm ra mà là thứ rất lâu, rất lâu trước kia đã tồn tại.
Mặt trên có năm khối đại lục.
Nhìn tấm bản đồ trước mắt, Tô Minh chậm rãi ngồi trên mặt đất. Trong mắt hắn lộ ra mê mang và hồi ức, biểu tình đau thương, tay phải nhẹ sờ lên bản đồ.
Hắn nhìn Nam Thần trên bản đồ, mặt trên có Tây Minh.
"Nhà." Tô Minh thì thào. Hốc mắt hắn chẳng biết khi nào thì đọng nước, giọt lệ thuận theo khóe mắt chảy xuống, nhỏ trên mảnh vải, thấm ướt áo.
Năm đại lục trên bản đồ chia làm bốn phương đông nam tây bắc, chính giữa là khối đại lục thứ năm, ở đó vẽ một cái đỉnh.
Nam Thần ở phía nam, Tây Minh ở phía tây, nhưng giữa hai đại lục tồn tại một khe rãnh không thể nào vượt qua.
Nước mắt thấm vào áo, có một ít rơi trên da thú. Tô Minh cúi đầu, không nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng thở dài.
"Thì ra, ngươi là vì vật đó mới nhận ta làm sư tôn."