Tam sư huynh hưng phấn cầm hồ lô, ngẩng đầu nhìn sắc trời, miệng lầm bầm vài câu Tô Minh nghe không rõ, xòe tay bấm đốt như đang tính toán cái gì.
Lát sau, gã cười ngây ngô bảo.
"Được rồi, ngươi may lắm đó, hôm nay có thể thấy Đại sư huynh. Đi thôi, theo sát ta." Tam sư huynh nói, nhoáng người lên thẳng tới phương xa, Tô Minh im lặng không ra tiếng theo sau. Nhìn bóng lưng Tam sư huynh, người này dần dần khiến hắn thấy khó hiểu.
Hai người một trước một sau chạy nhanh trong núi khi bầu trời hừng đông. Không lâu sau đi tới một chỗ đá núi tàn phá tan hoang. Ở đó Tô Minh thấy một cái động thấp bé bị một khối đá to che hơn phân nửa, khiến dù là ban ngày cũng sẽ không có nhiều ánh nắng chiếu vào.
"Đại sư huynh bế quan ở đây?" Tô Minh chần chờ một lát, mở miệng hỏi.
"Đại sư huynh sao có thể hưởng thụ sinh hoạt như vậy được. Đây là động phủ của Hổ sư huynh ngươi, thế nào? Trông rất khí phái hả? Ngươi trước tiên chờ ta lấy chút rượu." Tam sư huynh nói, cúi người tiến vào trong động thấp bé.
Tô Minh đứng bên ngoài ngây ra, đối với suy đoán lúc trước bắt đầu có dao động.
Rất nhanh, Tam sư huynh đi ra. Bình rượu trong tay lắc lư vài giọt vẩy ra ngoài, xem liền biết đã bị rót đầy. Cầm hồ lô lớn, mặt gã lộ hưng phấn.
"Đi thôi, chúng ta phải bắt kịp thời gian, nếu không thì trễ mất." Nói rồi Tam sư huynh nhanh chóng đi lên.
Tô Minh chần chờ một lát, theo sát phía sau. Hai người đi thẳng tới dưới núi.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, gã đàn ông tên là Hổ Tử dẫn Tô Minh tới dưới chân núi, quẹo trái quẹo phải đi tới một vết nứt. Vừa bước vào Tô Minh lập tức cảm giác khí lạnh ập đến.
Hắn nhìn Tam sư huynh hành động hiển nhiên rất quen thuộc nơi đây. Đi trong khe hở nửa ngày, dần xâm nhập vào chỗ sâu trong. Trong lúc đi rõ ràng thấy nhiều chỗ không còn đường, như đã đến tận cùng, nhưng Hổ Tử chuyển một vòng thì lại xuất hiện con đường mới.
Vòng tới vòng lui trong băng tầng, coi như là Tô Minh cũng có cảm giác chóng mặt, Tam sư huynh ở phía trước bỗng dừng bước chân, dẫn Tô Minh đi tới một lòng chảo không lớn.
Giương mắt nhìn, lòng chảo trước mắt là một cái hang không lớn, bên dưới tối đen tỏa ra từng đợt giá rét thấu xương. Xung quanh có vô số băng trùy chĩa xuống toát ra lạnh băng.
"Tới rồi, Đại sư huynh ở bên dưới, nhưng bên dưới quá sâu chúng ta không đi vào, đứng đây nhìn là được rồi." Tam sư huynh ngoái đầu nhìn Tô Minh, chỉ lòng chảo trước mặt.
Tô Minh tiến lên mấy bước, nhìn bên dưới lòng chảo. Lấy tu vi và thị lực của hắn, nhìn không tới tận cùng lòng chảo.
Tam sư huynh bỏ hồ lô xuống, đứng cạnh hắn, nâng lên tay phải bấm đốt năm ngón tay như đang tính thời gian.
"Còn có mười lăm phút, tiểu sư đệ chờ chút."
Chưa đợi gã nói hết câu thì đột nhiên trong lòng chảo phát ra một tiếng gầm trầm thấp. Tiếng gầm ầm ầm chấn băng tầng ngoài lòng chảo rung động kịch liệt.
Tô Minh biến sắc mặt. Hắn cảm nhận rõ ràng cảm giác nóng cháy vốn không nên tồn tại trong động băng này bỗng bùng phát. Hắn vội lùi ra sau vài bước. Cảm giác nóng cháy ùa tới. Chỉ thấy khí nóng từ dưới lòng chảo dâng lên.
Khí nóng cho người cảm giác cháy rực, thậm chí thân thể đều bị nướng khô. Nhưng quái lạ là lòng chảo và băng tầng xung quanh chỉ chậm rãi hòa tan một chút. Hình ảnh rõ ràng không hợp với lẽ thường xuất hiện trước mặt Tô Minh khiến hắn chấn động tinh thần, hít sâu.
"Má nó, Đại sư huynh lần này sao tự dưng thổ nạp sớm hơn. Đại sư huynh, Hổ Tử đến đây, còn mang theo tiểu sư đệ lão già mới thu. Ngươi nể mặt tiểu sư đệ, lần này phải giúp ta chưng rượu chút đi chứ. Ta nói cho ngươi, Đại sư huynh, nếu lần này ngươi còn đun rượu hồ lô của ta nóng nứt ra, để ta mất mặt với tiểu sư đệ thì sau này ta sẽ không đến gặp ngươi nữa đâu!"
Tam sư huynh nói rồi vội ném hồ lô hướng lòng chảo. Hồ lô bị không khí nóng phát ra từ lòng chảo nâng lên, không rơi xuống mà bềnh bồng giữa không trung.
Có tiếng* két két* truyền đến, hồ lô lập tức nứt, có một ít rượu chảy ra từ khe nứt rơi xuống lòng chảo.
"Đại sư huynh!" Hổ Tử phát ra tiếng hét thảm, biến sắc mặt.
Từ trong lòng chảo phát ra tiếng hừ lạnh. Chỉ thấy bề mặt nhiều vết nứt trên hồ lô lập tức có tầng băng phủ lên, khiến rượu bên trong không chảy ra nữa.
Cùng lúc đó, luồng khí nóng đánh mở nắp bình, mùi rượu nồng đậm tràn ngập bốn phía, khiến người nghe chỉ ngửi thôi thì đã cảm thấy người ấm áp.
Ngoài hồ lô trùm băng giá, trong hồ lô là rượu sôi sục, hóa thành hương rượu tán mất phân nửa.
"Đủ rồi đủ rồi, Đại sư huynh, được rồi!" Hổ Tử biến sắc mặt rất nhanh, mới giây trước còn thê thảm giây sau lập tức mặt mày hớn hở.
"Lão tam, sau này có thể đừng như vậy được không. Mỗi lần ngươi đi rồi ta đều phải đổi trận pháp đường đi bên ngoài, nhưng ngươi luôn có thể xâm nhập vào." Hồ lô bị băng bao trùm chợt bay hướng Hổ Tử, rơi trước mặt gã. Cùng lúc đó, trong lòng chảo truyền ra thanh âm bất đắc dĩ.
Thanh âm rất ôn hòa, nhưng rơi vào tai Tô Minh thì cảm giác đầu tiên là lạnh lẽo, sau đó lạnh hóa thành ấm áp tràn ngập trong ngoài cơ thể hắn.
"Ta thật không dễ dàng tu luyện ra bổn mệnh khí dùng để đun rượu thì chỉ có mình ngươi tưởng tượng được. Ai, ngươi nhớ đưa nửa bình cho sư phụ, nếu không thì lần sau ta sẽ không đun cho ngươi nữa!" Thanh âm kia lộ ra bất đắc dĩ, khiến Tô Minh đều cảm thấy Tam sư huynh này có chút quá đáng.
"Đại sư huynh yên tâm, ta chắc chắn sẽ đưa nửa bình cho lão già, hì hì." Hổ Tử vẻ mặt hưng phấn vội cầm lấy hồ lô, ngửi mùi rượu, vẻ mặt say mê.
"Lão tứ, ngươi mới lên núi, đáng tiếc sư huynh không thể xuất quan, phải đợi vài năm nữa mới được. Như vậy đi, vật này tặng ngươi để hộ thân." Thanh âm ôn hòa lại truyền ra.
Ngay sau đó, một khối băng lam bay ra khỏi lòng chảo thẳng đến chỗ Tô Minh, bềnh bồng trước mặt Tô Minh.
Trong băng màu lam đóng băng một ngọn lửa lam lộ ra cảm giác yêu dị.
"Cảm ơn Đại sư huynh." Tô Minh vội chắp tay cúi đầu, cất đi băng lam, vật này vừa thấy liền biết không bình thường.
"Đại sư huynh nhanh đi tu luyện, ta tính xong rồi, qua bốn mươi ba ngày nữa là lúc bổn mệnh khí của ngươi thổ nạp, đến lúc đó ta lại đến kiếm ngươi. Vậy chúng ta không quấy rầy, Đại sư huynh, cố lên!" Hổ Tử cầm hồ lô kéo Tô Minh lùi vài bước, sau đó rống hướng lòng chảo.
Trong lòng chảo tỏa khí thể cực nóng rõ ràng hơi tạm dừng, sau đó là tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên.
"Ngươi đừng cứ ham mê uống rượu, hãy nhớ lời năm đó sư tôn nói với ngươi. Dù say rượu là ngươi tìm ra cách nhập môn tĩnh tâm nhưng đó chỉ là quá trình, quan trọng là mộng sau khi say." Thanh âm ôn hòa vang vọng.
"Biết biết, chúng ta đi trước đây!" Hổ Tử vội vàng muốn đi nhưng Tô Minh dừng bước, nhìn hướng khí nóng rực tỏa ra trong lòng chảo.
"Đại sư huynh, ngươi tu hành là công pháp gì, có phải thật sự tại mật thất tầng hai của sư phụ nhìn thấy thuật pháp thần thông trong ngọc thạch?"
Lòng chảo tĩnh lặng chốc lát sau vang lên thanh âm ôn hòa.
"Ta trông thấy, các ngươi không thấy được. Bởi vì lòng ta khát vọng nhất chính là công pháp."
Giọng của Đại sư huynh vang vọng, trong lòng Tô Minh hỗn loạn. Mãi đến khi hắn bị Hổ Tử kéo ra khỏi chỗ Đại sư huynh bế quan, tới chân núi Cửu Phong thì đầu óc rối loạn.
Hắn không biết mình làm cách nào rời đi, tinh thần chấn động chia tay với Tam sư huynh trở về động phủ của mình. Trên bình đài, hắn khoanh chân ngồi nhìn chân trời. Nhưng đôi mắt nhìn thấy đã không còn quan trọng, tinh thần hắn không cách nào bình tĩnh.
"Đại sư huynh bởi vì khát vọng được đến công pháp, cho nên khi vào tầng thứ hai, trông thấy ngọc thạch thật sự tồn tại. Hắn được đến công pháp mình muốn, bế quan tu tâm, để mình từ từ biến mạnh hơn. Mà mình bởi vì để ý nhất là bản đồ, cho nên Man Khí tầng thứ nhất, công pháp tầng thứ hai, thậm chí điển tịch đều là hư ảo. Chỉ có bản đồ là mình thấy được. Đại sư huynh dùng bế quan tu tâm, hiểu ra hai chữ tạo hóa. Có lẽ công pháp của hắn chỉ là một phần, sáng tạo mới phù hợp ý nghĩa chữ tạo hóa. Không biết Nhị sư huynh được đến cái gì trong mật thất của sư phụ. Hắn chọn trồng trọt hoa cỏ, bởi vì tự gieo trồng cho nên đại biểu sáng tạo. Sáng tạo sinh mệnh, dùng cách này để tu tâm, triệt ngộ. Còn về Tam sư huynh, say rồi đi vào giấc ngủ, say là quá trình, ngủ là mơ, mới là bắt đầu tu tâm. Nằm mơ cũng là tạo mộng."
Tô Minh đã hiểu ra.
Thân thể hắn chấn động. Bây giờ đôi mắt thấy chân trời thì thiên địa như ban đầu, mặt trời treo cao, ánh nắng có loại cảm giác rung động khó tả chiếu rọi mặt đất. Gió thổi cũng không nhanh, nó thổi sợi tóc Tô Minh, dưới ánh nắng như tơ vương.
Tô Minh chậm rãi quay đầu nhìn đỉnh núi dưới ánh nắng, như có thể trông thấy ở đó đứng một thân hình già nua. Thân hình đó nhìn mặt trời mọc phương xa, quần áo phấp phới.
"Sư phụ." Tô Minh thì thào.
(Trở thành đồ nhi của Thiên Tà Tử ta, có một ngày ngươi sẽ biết, Thiên Hàn Tông chẳng đáng là gì!)
Trong đầu Tô Minh trồi lên lời ngày đó Thiên Tà Tử đã nói.
Tô Minh khép mắt lại, chìm đắm vào loại cảm giác triệt ngộ này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một ngày, hai ngày, ba ngày.
Tô Minh ngồi tại đó, mặt trời mọc mặt trời lặng, gió rét tuyết bay, không động đậy.