Đó là một cô gái, cô gái này mặc một chiếc áo da thú làm bằng lông chồn, người nàng rất cao, so với Tô Minh tựa như còn cao hơn cả một cái đầu, cộng thêm dáng người tuyệt mỹ. Làn da của nàng cũng không thô ráp giống như những người Man khác, mà lại trắng nõn mịn màng, h lộ ra một vẻ đẹp khiến cho người nhìn thấy không khỏi rung động.
Tóc nàng đen nhánh, hai bên tai có hai bím tóc nhỏ được cột bởi môt sợi dây cỏ màu hồng, còn mái tóc phía sau để xõa, khi những cơn gió thổi tới thì bay lên, trông càng thêm đẹp.
Hai mắt nàng tựa như một hồ nước trong xanh, trong lúc nhìn quanh lóe lên vẻ bén nhọn, bên trong mơ hồ có ánh sáng lạnh chợt lóe, trên trán điểm xuyết một vài tinh điểm long lanh, bị mặt tuyết phản chiếu tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Đặc biệt là hai cái răng mèo (răng nanh) mơ hồ lộ ra, khiến cho trên người nàng tồn tại một loại cảm giác hoang dã vô hình.
Nàng không phải là người bình thường, mà giống như Tô Minh cũng là một Man sĩ, chỉ có điều khí huyết trong cơ thể tản mát ra có vẻ như mới chỉ đạt tới Ngưng huyết cảnh tầng thứ ba.
Nàng không đi một mình, sau lưng còn có ba đại hán người Man, trông như ba tòa núi nhỏ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người Tô Minh, từ khí huyết tỏa ra trên người họ Tô Minh cảm giác được họ chỉ yếu hơn so với Bắc Lăng một chút mà thôi.
Trên thân ba đại hán này đều vẽ một vài đồ án có hình dạng như một con rết, ánh mắt Tô Minh không thể tra chợt lóe, lưu ý điểm này.
"Lôi Thần, ngươi thật to gan!" Nữ tử kia nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Lôi Thần. Truyện copy từ tunghoanh. Com
Lôi Thần sờ sờ mũi, trên vẻ mặt thật thà trước sau như một nở ra nụ cười ngây ngô.
"Lần trước bị ngươi lừa gạt, đem một cây thảo dược giả bị nhuộm màu bán cho ta ba thạch tệ!" Nữ tử kia đứng đối diện Lôi Thần, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kì tức giận.
"Chuyện này cũng không thể trách ta, bản thân ta cũng không biết đó là loại thảo dược gì, chỉ tùy ý đặt tại chỗ đó, là tự ngươi muốn mua." Lôi Thần rất là ủy khuất nói.
"Hừ, mau lấy thạch tệ đưa ra!" Nữ tử kia trừng mắt nhìn Lôi Thần, nàng nhìn Tô Minh đứng bên cạnh cũng thấy đáng ghét, chỉ có điều hình dáng Tô Minh gầy yếu khiến cho nữ tử này vừa nhìn thoáng qua liền không chú ý nữa.
"Nhưng ta." Lôi Thần cười khổ, đang muốn mở miệng, lại thấy trong mắt nữ tử kia chợt lóe lên tia sáng lạnh, ánh mắt của ba đại hán đứng sau lại càng thêm mãnh liệt, lời hắn định nói ra liền lập tức bị nuốt trở vào, âm thầm kêu khổ không thôi.
"Lôi Thần, nàng chính là người Ô Long bộ mà ngươi đã nói với A Công đúng không?" Ngay lúc này, sắc mặt Tô Minh không chút thay đổi, chậm rãi nói ra một câu.
"Dùng cái này để chứng minh, có đủ hay không?"
Sự thay đổi đột ngột này lập tức khiến cho tròng mắt của nữ tử kia co rụt lại, thậm chí vẻ mặt của ba đại hán đứng sau lưng cũng nhất thời ngưng trọng hẳn lên.
Biểu tình của bọn họ như vậy, trên thực tế cũng dễ hiểu, dù sao tại một hơi thở trước đó, bất kể bọn họ nhìn như thế nào cũng thấy Tô Minh là một tộc nhân tầm thường, không cảm nhận được một chút khí huyết nào, nhưng lúc này mãnh liệt phát ra, lại khiến cho người khác không khỏi kinh nghi bất định.
"Thiếu chủ, trên thân người này đã được một Man sĩ cường đại làm phép, vì hắn che đi dấu vết lưu chuyển của khí huyết, mà tu vi của Man sĩ cường đại này vượt xa ba người chúng ta, nếu không, không thể nào có chuyện chúng ta không cảm giác được!"
"Không sai, vừa rồi ta cũng đã nhìn rất lâu, nhưng không chút nào phát hiện, nghĩ đến người có thể làm được chuyện này, chỉ có Ô Sơn Bộ Man Công"
Ba đại hán sau lưng nữ tử, tại bên người nàng thấp giọng nói.
Ánh mắt thiếu nữ chợt lóe, cúi đầu nhìn thoáng qua thảo dược màu tím trong tay mình, hơi chút do dự, thảo dược này nàng mua được cách đây mấy ngày, lúc ấy cùng Lôi Thần trả giá không ít mới vất vả đổi lấy, vốn tưởng rằng là một vật lạ không biết, định đi hỏi A Công, nhưng đến ngày thứ hai lại phát hiện màu tím của vật này dính đầy cả tay, rõ ràng là nhuộm nên mới vậy.
Đang trong lúc do dự, thanh âm sốt ruột của Tô Minh truyền đến.
"Cần chứng minh cũng đã chứng minh, ngươi đừng nên đổi ý, đây là ba mai thạch tệ. Thôi ta cho ngươi luôn năm mai!" Tô Minh cắn răng một cái, lại lấy ra thêm hai thạch tệ, cùng đưa tới cho thiếu nữ đó.
"Năm mai thạch tệ? Đổi lại thảo dược?"
Thiếu nữ nhấp nháy mắt thầm nghĩ, người này vừa mở miệng liền chỉ ra mình là người Ô Long bộ, hiển nhiên điều này do Lôi Thần nói cho, mà hắn còn đề cao Ô Sơn bộ Man Công như vậy.
"Làm gì a, làm gì a, ta đổi ý thế nào được, đây là vật của ta, nếu muốn đổi thì lấy ba mượi thạch tệ giao ra đây" Thiếu nữ vừa nói xong, nhìn nét mặt khổ sở của Tô Minh cùng vẻ ảm đạm của Lôi Thần, càng đắc ý hơn, hừ một tiếng liền xoay người, nhanh chân rời khỏi.
Ba đại hán kia đi theo phía sau, ở bên trong bộ phường dần dần biến mất.
Cho đến khi bốn người đã khuất bóng, vẻ ảm đạm trên mặt Lôi Thần lập tức bị quét sạch không còn lại chút gì, cười ngây ngô nhìn Tô Minh, sờ sờ mũi.
"Tô Minh, làm sao ngươi biết nàng là người Ô Long bộ?"
"Thì ra ngươi đổi được ba mai thạch tệ, vẫn còn một mai sao, lấy ra mau!" Tô Minh nhìn lướt qua Lôi Thần, đem thạch tệ trong tay lần nữa bỏ vào trong ngực, ung dung mở miệng.
"Đừng a, cái kia. Cái kia thạch tệ lần trước ta dùng mua đồ rồi. Ta còn có chút việc, trước tiên như vầy a, chúng ta tách ra, buổi tối ta ở chỗ này chờ ngươi, chúng ta cùng nhau trở về bộ lạc." Lôi Thần nheo mắt, vội vàng mở miệng, không đợi Tô Minh đáp lời, hắn đã chạy thật nhanh, chui vào trong bộ phường tương đối nào nhiệt kia biến mất không thấy.
Nhìn Lôi Thần rời đi mà tựa như đang chạy trốn, Tô Minh lắc đầu, nếu không phải lúc này hắn quá nghèo, thì sẽ không để lộ ra khí huyết lực, Man thuật của A Công cực kì cường đại, nếu không phải là Tô Minh tự nguyện thì người ngoài rất khó nhìn ra manh mối.
Nhưng nếu hắn không làm như vậy, thì chẳng những phải đem hai mai thạch tệ lấy được từ chỗ Lôi Thần trả lại cho cô gái kia, mà bản thân còn phải bù thêm vô một cái.
"Ôi, xem ra thật sự phải dùng phương pháp kia a." Tô Minh gãi gãi đầu, khó khăn đi vào trong bộ phường.
Bộ phường này rất náo nhiệt, trong từng cái trướng làm bằng thảo mộc, đều có người giao dịch buôn bán, thậm chí trên mặt tuyết bên ngoài, cũng có người trải ra mảnh nhỏ da thú, phía trên bày ra các loại thảo dược cùng vật phẩm muốn giao dịch, ngồi ở bên cạnh chờ người đến mua.
"Ô Long Tiên cũng có bán, một bình nhỏ lại cần đến một mai thạch tệ" Bước chân Tô Mình khẽ chậm, nhìn Ô Long Tiên được bày ra trên tấm da thú ở mặt tuyết bên cạnh, mắt trừng to.
"Ta từ nhỏ đến lớn, uống bao nhiêu Ô Long Tiên. Vậy tương đương bao nhiêu thạch tệ. Còn có Tiểu Hồng cũng uống không ít." Tô Minh lẩm bẩm, đang lúc muốn rời đi, bỗng nhiên ánh mắt hắn ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào vật được đặt trên mảnh da thú nằm trên mặt tuyết cách đó không xa.
"Đây là." Tô Minh hít một hơi thật sâu, đi tới vị trí của tấm da thú đó, nhìn thoáng qua chủ nhân của quầy hàng này, đó là một lão giả khoảng chừng năm mươi tuổi, mặc quần áo da thú rộng thùng thình, khoanh chân ngồi trên mặt tuyết không nhúc nhích.