Một bút này là mạnh nhất trong thần thông hiện có của Tô Minh!
Cái vung này, hắn mô phỏng theo thức thứ nhất Man Thần Biến của Tư Mã Tín, trải qua ngày ngày đêm đêm, từng giây phút tĩnh tâm vẽ, khiến một bút này ẩn chứa tạo của Tô Minh!
Một bút này không phải nhát kiếm của Tư Mã Tín, cũng không là một nét khi so đấu với Thiên Lam Mộng. Mà là từ khi Tô Minh tu hành đến nay, đại biểu sinh mệnh, đại biểu đi tới đất Nam Thần từng giai đoạn nhấp nhô trắc trở, đại biểu ký ức Ô Sơn, tất cả dung hợp lại bút này, khiến một bút chính là tạo!
Như trong thế gian này, trước kia vĩnh viễn không tìm thấy một bút Tô Minh vẽ ra. Một bút vẽ xuống trong vô sinh có, sáng tạo ra thuộc về Tô Minh. Thiên Địa Nhất Tạo!
Một bút tại thiên, thiên địa biến sắc, nhưng gió mây không động, vạch phá thì đụng vào lưỡi thằn lằn khổng lồ do khói toàn thân ông lão biến thành.
Một tiếng hú thê lương và tiếng chấn kinh thiên động địa vang vọng tại đất Vu tộc, tại rừng cây, như xuyên thấu chín tầng mây truyền đến tám hướng.
Thằn lằn khổng lồ do khói ngưng tụ thành đầu lưỡi lập tức tan vỡ, bị nét bút này, bị thiên địa thuộc về Tô Minh tạo ra kiếm chớp mắt nổ tung.
Tất cả còn chưa kết thúc. Giây phút lưỡi thằn lằn khổng lồ nổ tung, bảy người Vu tộc nhào hướng Tô Minh biến sắc mặt. Trong mắt họ lóe tia sáng, tia sáng kia không phải của bản thân họ mà phản chiếu ra một bút kinh thiên của Tô Minh.
Tia sáng lấp lóe thì thân hình bảy người cùng chấn động. Người ở trước nhất thân hình run rẩy, nổ tung, hóa thành sương đỏ tan biến.
Người thứ hai phía sau thì người run bần bật, tay phải và đùi phải như bị kiếm quét qua, tách khỏi thân hình, hét thảm đảo ngược ra sau.
Người thứ ba trên ngực xuất hiện vệt dài nhìn thấy ghê người. Tựa như lồng ngực gã là bàn vẽ, một bút của Tô Minh vung xuống dưới. Người này hộc bãi máu, mặt bỗng biến vô cùng tái nhợt, biểu tình lộ ra kinh hoảng.
Người thứ tư ở phía sau, thanh niên thoạt trông chỉ hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt tuấn tú, trên mặt không nhiều đồ đằng. Nhưng bây giờ mặt có vết máu, từ trán kéo dài đến ngực phải, khóe miệng gã tràn máu tươi, thân thể liên tục lùi vài bước mới miễn cưỡng ngừng lại.
Người thứ năm đằng sau, da thú nửa người trên thành tro bụi, ở ngữa có một vết máu nhạt, dù rất nhạt nhưng vẫn cắt da thịt, chảy máu tươi.
Người thứ sáu đằng sau, quần áo cũng vỡ nát nhưng ngực không có dấu, tuy nhiên, sắc mặt vẫn trắng bệch.
Người cuối cùng lông tóc không tổn hao, nhưng thân thể run rẩy kịch liệt nhất. Gã chính mắt thấy đồng bạn mình một tử một tàn một trọng thương, còn lại đều là vết thương từ nặng giảm dần đến nhẹ.
Căn nguyên chỉ là người Man tộc trước mắt nâng lên tay phải tùy ý vung!
Cái vung này cướp đi hồn gã, rung động tâm gã. Khiến tinh thần người này chấn động, bất giác đối với Tô Minh dâng lên cảm giác suốt đời khó chống lại nổi.
Có loại cảm giác này không chỉ một mình gã, những người bên cạnh cũng cùng suy nghĩ. Một bút của Tô Minh, hắn luôn nhắm mắt, nhìn thì rất là tùy ý, như tự tay vung thiên địa tạo họa, trọng thương không chỉ là thân chúng, nhiều hơn nữa là gan của chúng!
Tâm của chúng!
Chúng sợ, rất sợ.
Đối với Tô Minh, hắn giao đấu với Vu tộc rất ít. Tương tự, đối với Vu nhân, không phải ai cũng có kinh nghiệm đấu với Man tộc.
Tô Minh cảm thấy thuật pháp của Vu nhân tràn đầy quỷ dị khó lường. Tương tự, trong mắt Vu nhân, thuật thần thông của Tô Minh chẳng những quỷ dị còn có lực lượng khiến chúng không hiểu, hoảng sợ.
Như là sấm sét, tại sao nó xuất hiện? Giống như mưa trên trời, tại sao nó không phải từ mặt đất bay lên mà là rơi từ trên trời xuống. Những việc khó hiểu này có lẽ chỉ có trí giả mới hiểu tường tận, nhưng đối với đa số người Vu tộc thì vẫn rất khó hiểu.
Một bút của Tô Minh cũng khiến chúng khó hiểu!
Theo chúng thấy thì đó không phải thần thông, không phải thuật pháp. Chúng không hiểu, vì sao chỉ vung một cái đã có lực lượng kinh thiên động địa như vậy.
Chúng càng không biết, một bút này dù là trên đất Man tộc cũng cực kỳ hiếm thấy, bởi vì đây đích thực không phải thuật pháp mà là tạo!
Đây là thiên địa tạo họa của Tô Minh!
Đây có thể nói là lần đầu tiên Tô Minh hoàn chỉnh bùng phát ra tạo của chính hắn, chân chính lộ ra! Như Tạo Hóa Âm của Đại sư huynh, như Tạo Hóa Thủ của Nhị sư huynh, bây giờ vận mệnh chính là họa của Tô Minh!
Một bút vẽ xuống, lấy trời làm mành, lấy người làm giấy, vẽ qua bảy người như vẽ xuống tấm giấy, lực lượng xâm nhập xuyên qua mấy trang!
Trang giấy thứ nhất là đậm nhất, sau đó từ từ suy yếu, mãi đến một tấm cuối cùng thì mới nhạt dần.
Tô Minh mở mắt ra, hộc búng máu. Giây phút hắn mở mắt, hắn đã lĩnh ngộ. Trước kia hắn đối với một chữ tạo, hiểu chỉ là trạng thái mơ hồ, có chút khó hiểu Man tộc khác thi triển Cổ Tạo.
Thiên Tà Tử là một sư tôn tốt, nhưng ông cũng không phải sư tôn có trách nhiệm. Rất nhiều chuyện ông không nói cho các đệ tử, chỉ để mặc họ tự mày mò hiểu ra.
Hiểu được thì sẽ triệt ngộ.
Trong chớp mắt này, Tô Minh triệt ngộ, cái gì gọi là Cổ Tạo.
Mới nãy vẽ ra một bút, nói chính xác hơn chỉ có thể xem như Nhất Cổ Nhất Tạo. Chẳng qua dù là Nhất Cổ Nhất Tạo thì đây cũng là chân chính sáng tạo. So với Thập Cổ thậm chí Bách Cổ Nhất Tạo của Tư Mã Tín, nhìn thì giống hệt nhưng kỳ thật khác hẳn.
Khi Tô Minh có thể vẽ ra mười bút tập hợp lực lượng mạnh nhất của hắn, mỗi bút đều có lực lượng thiên địa mà hoàn toàn khác biệt, vậy mười bút vừa ra liền có thể gọi là Thập Cổ Nhất Tạo.
Nếu là trăm bút thì là Bách Cổ Nhất Tạo, nếu là ngàn bút tức là Thiên Cổ Nhất Tạo. Nếu Tô Minh có thể tại nét bút này đi tới trình độ không thể tưởng tượng, vẽ ra một vạn bút tập hợp đại thành, nhưng vẫn là đồng hình mà không đồng thần, vậy nét bút đó sẽ bị gọi là thuộc về Man Thần, Vạn Cổ Nhất Tạo!
Nét bút như vậy, so với khi hắn so tài với Thiên Lam Mộng mấy vạn bút thì khác biệt. Mấy vạn bút vẽ ra cuối cùng chỉ có thể diễn biến thành một bút. Còn Vạn Cổ Nhất Tạo cần chính là loại góp lại một bút này tối thiểu phải đạt được một vạn cái khác biệt mới được.
Tô Minh đã hiểu.
Nhưng khi hắn hiểu được thì cũng nhận ra tâm mình xuất hiện biến hóa mãnh liệt!
Loại biến hóa này là tâm hắn hỗn loạn. Trong đầu hắn khi vẽ ra một bút kia, xuất hiện hai cô gái khác nhau, hai cô gái có một là Bạch Linh áo trắng trong tuyết trắng, có một là ngẩng đầu vẻ mặt kiên cường mắt lộ khinh miệt Bạch Tố áo tím.
Hai người vốn khác nhau lại có cùng khuôn mặt, cùng xinh đẹp dã tính.
"Tâm biến." Cái chữ này Tô Minh có nghe từ miệng Thiên Tà Tử mấy lần, cũng biết mình gặp phải lần đầu tâm biến. Nhưng kỳ thật hắn không hiểu tâm biến là cái gì.
Điều này thì Thiên Tà Tử không nói kỹ càng, vẫn là loại thái độ đó với các đệ tử, mọi chuyện đều phải tự mình lĩnh ngộ.
Mãi đến giờ phút này, khi Tô Minh vẽ ra một bút, như đem tất cả tinh thần dung nhập vào, theo đó một bút liên tiếp với thiên địa, như là trút ra hết hoàn toàn phóng thích, tâm thần trống trỗng.
Trong trống rỗng này, hắn hiểu Cổ Tạo. Cũng bởi vì tinh thần trống rỗng xuất hiện hai cô gái, hiểu ra cái gì gọi là tâm biến.
Đời người có thất tình lục dục, là một trong nguồn gốc ảnh hưởng bản thân. Nó sẽ khiến người không thể tĩnh tâm, do đó xuất hiện hỗn loạn. Khi loại hỗn loạn này xuất hiện, nếu không phát giác xử lý cho tốt thì khó mà tiếp tục tu hành. Tâm người không tĩnh thì sao tập trung vào thứ khác.
Lúc này có thể gọi là tâm biến.
Lúc này phải nghĩ cách, để mình tiếp tục bình tĩnh, một trong các cách là đấu!
Chiến với tâm biến, lấy chiến làm bằng chứng! Giống như Thiên Tà Tử mang Tô Minh đi xem ông đấu với thất sư đệ của mình!
Cách thứ hai chính là chém!
Chém tâm biến! Như là trên đất Vu tộc, tử y vừa ra, không có hàng ngàn trái thì sẽ không tiêu tan!
Cách thứ ba chính là lãng quên, quên căn nguyên tâm biến. Quên, thì sẽ không còn.
Như Thiên Tà Tử dẫn Tô Minh đi nhìn ông lão tạo Huân, nói ra câu kia.
(Hắn là người mù, ngươi có thấy ra không.)
Mặc kệ ông lão có phải là người mù hay không, câu nói kia lộ ra ý nghĩa, bản thân chính làm một loại lãng quên.
Trong chớp mắt, Tô Minh hiểu, hắn càng hiểu sư tôn trân trọng mình. Không phải trong từ ngữ, không phải trong biểu tình mà là hành vi, nói cho hắn biết cái gì là tâm biến, nên dùng cách nào để đối mặt tâm biến!
Hắn càng hiểu tại sao sư tôn để mình truy sát người đàn ông Tư Thần.
"Có lẽ trong lòng sư tôn, trừ cho mình biết Vu tộc tàn khốc ra còn có ẩn ý khác." Bây giờ Tô Minh cảm nhận được lời Thiên Tà Tử không nói ra ngoài miệng.
"Chiến, chém, quên. Sư tôn lựa chọn là để mình. Chém tâm biến!"
Chém tâm biến, giết Bạch Tố, trực tiếp hóa giải tâm biến này. Không còn Bạch Tố, sẽ không dẫn động ký ức trong lòng Tô Minh đối với Bạch Linh, thì nói gì đến tồn tại ám ảnh không thể tĩnh tâm.
Nếu vẫn không thể thì lãng quên, quên tất cả thì tự nhiên vượt qua tâm biến. Nếu còn không thể nữa thì đi chiến. Đấu với Tư Mã Tín cũng tốt, với người khác cũng được, trong chiến đấu đi chứng minh tâm của mình!
Đây chính Thiên Tà Tử chỉ điểm con đường cho Tô Minh.
"Nếu người lãnh khốc vô tình, không có thất tình lục dục, người như vậy có tâm biến hay không?" Khi Tô Minh hiểu rõ tất cả thì cũng tồn tại chút khó hiểu.
Tất cả suy nghĩ này là từ lúc Tô Minh vẽ ra một bút, chớp mắt mở mắt ra, lĩnh ngộ. Nhìn thì chậm rãi nhưng kỳ thật chỉ là giây phút tay phải vạch bầu trời.
Theo khóe miệng chảy xuống máu tươi, người Tô Minh lung lay lùi ra sau chạy nhanh lao sâu trong rừng.
Một bút mạnh nhất của hắn có thể đấu với bảy người, nhưng Tô Minh biết rằng hắn đấu không lại ông lão trên bầu trời âm trầm quan sát. Chỉ có cách mượn một bút này khiến Vu nhân rung động đổi lấy một khắc tạm ngừng, nhanh chóng bỏ chạy!