Trong thế giới Man tộc có một tin đồn lưu truyền từ xa xưa, nghe nói tin đồn này bắt nguồn từ thời Man Thần đời thứ nhất.
Đồn rằng năm tháng xa xưa trước kia, khi đất Man tộc còn không chia thành năm, phía nam xa xôi có một con bươm bướm gọi là Tang Tương. Loại bướm này không lớn, chỉ cỡ bàn tay người. Nó có tất cả màu sắc trên thế gian này, mỗi loại đều khác nhau.
Nó bay trên trời, người thường không trông thấy. Bởi vì trời đất của nó là trên chín tầng trời tràn ngập gió lốc.
Đồn rằng dù nó là bươm bướm, dù có đôi cánh mỹ lệ, nhưng cả đời nó chỉ vỗ cánh ba lần. Trừ ba lần này ra, nó đều ở trong gió, bay theo gió.
Lần đầu vỗ cánh là khi nó sinh ra dưới đất bay lên chín tầng trời.
Lần thứ hai vỗ cánh là khi sinh mạng nó đạt đến đỉnh cao nhất, vỗ cánh múa màu sắc huyễn lệ, muốn đi tìm đồng bạn của nó, nhưng thường không tìm thấy.
Cuối cùng một lần nó vỗ cánh là khi đã kết thúc sinh mệnh, vì để lại dấu vết mà dốc hết sức. Sau khi cánh vỗ đập, thân thể nó sẽ hóa thành từng điểm sáng, như là hạt giống, theo gió rơi xuống mặt đất. Những hạt giống này đều có thể biến thành kén, nhưng chỉ một cái hóa bướm.
Đồn đãi này nói Tang Tương ba lần vỗ cánh mang đến một loạt truyền thuyết. Trong truyền thuyết, lần đầu nó vỗ cánh thì đất phương đông sẽ dấy lên biến động sơn băng địa liệt.
Lần thứ hai vỗ cánh sẽ khiến đất phương tây xuất hiện thành đàn tử thi có màu mắt xám.
Lần thứ ba vỗ cánh, sẽ khiến băng tuyết phương băng liên tiếp mấy chục năm tối tăm.
Đây là truyền thuyết.
Truyền thuyết này Tô Minh không nghe qua, nhưng Bạch Tố thì có.
Đêm nay, Bạch Tố hôn mê, trong mộng tỉnh lại, cô mờ mịt nhìn mảnh đất xa lạ, một người cô đơn đứng đó, vẻ mặt mê mang.
Cô biết mình đang nằm mơ, biết nhìn thấy mọi thứ đều là hư ảo, không tồn tại.
Nhưng cô không thể ở trong mộng này chân chính thức tỉnh, để mộng tan biến.
Tầm mắt cô thấy là mặt đất có tuyết đọng, bầu trời âm u, tuyết bay, xung quanh rất yên tĩnh. Từ xa nhìn lại, chỉ có một hướng tồn tại dãy núi, chỗ khác đều là bình nguyên.
Chỗ có dãy núi có một ngọn núi bị gió tuyết che đậy mơ hồ. Núi này cô cứ cảm thấy như từng gặp qua, đó là một ngọn núi cao xuyên mây, như năm ngón tay người vươn khỏi mặt đất, muốn chộp hướng khung trời!
"Chỗ này. Là đâu." Bạch Tố thì thào, đôi mắt càng thêm mê mang.
Trong mờ mịt, cô chậm rãi đi về phía trước. Đường tuyết dưới chân ẩn chứa năm tháng, khiến cô đi ra mỗi bước như vượt qua xuân hạ thu đông. Đi, đi mãi, cô đi tới một cánh rừng. Khi cô không biết đã đi bao lâu thì bên tai đột nhiên truyền đến từng tiếng ồn ào.
Thanh âm từ phía xa truyền đến, khiến bước chân Bạch Tố tạm ngừng, bản năng đi hướng chỗ phát ra tiếng.
Dần dần, cô xuyên qua rừng núi, nhìn thấy hình ảnh.
Đó là vùng đất không có núi rừng, tồn tại rất nhiều lều da, xung quanh còn có nhiều Man Sĩ mạnh mẽ ánh mắt lạnh lùng tuần tra. Trong lều da có không ít người đến rồi đi qua lại. Chỗ này, là một cái chợ bộ lạc nhỏ.
Trên đất Nam Thần có rất nhiều chỗ đều có bộ phường như vậy, tiện cho bộ lạc nhỏ giao dịch với nhau.
Bạch Tố nhìn những khuôn mặt xa lạ, bên tai vang tiếng ồn ào rất chân thật. Nhưng cô trông thấy những người đó, còn họ thì không thể thấy cô, thậm chí Man Sĩ tuần tra xuyên thấu qua thân thể Bạch Tố, đi qua cô.
"Nơi này là." Bạch Tố càng thêm mê mang.
Nhưng giây phút cô mê mang thì bỗng giật mình, nhìn thấy từ không xa trong rừng cây, có hai bóng người lao nhanh đến.
Hai người này trong đó một người rất vạm vỡ, mặt mày chân chất. Người bên cạnh cũng là thiếu niên nhưng rất là gầy yếu, mi thanh mục tú, đôi mắt lóe tia sáng trong suốt.
Hắn mặc áo da thú, trên mặt có non nớt nhưng khi Bạch Tố thấy thiếu niên thì tinh thần chấn động.
"Tô. Tô Minh!!" Bạch Tố hít thở dồn dập. Cô không tưởng tượng nổi mình ở trong mộng lại mơ thấy Tô Minh!
Tô Minh trong mắt cô vẫn là thiếu niên ngây ngô, bộ dạng gầy yếu cùng với Tô Minh trong ký ức Bạch Tố có chỗ giống, nhưng đa số thì khác hẳn.
Ngay lúc đó, một giọng yêu kiều vang lên.
"Lôi Thần!"
Bạch Tố bản năng nhìn qua. Khi cô thấy người con gái phát ra tiếng thì đầu óc nổ tung. Cô thấy một thiếu nữ mặc áo lông chim, tóc dài cột dây cỏ đỏ, hai vai có bím tóc nhỏ rũ xuống, trên trán có mấy lân tinh, đôi mắt giận dữ cau mày nhìn đồng bạn bên cạnh Tô Minh.
Bộ dạng của cô khiến mắt Bạch Tố hoảng hốt.
Đó là một thiếu nữ giống hệt cô.
Hình ảnh này đến đây thì ngừng lại, dần biến mất, cô mở bừng mắt ra, trán chảy mồ hôi ròng rã, nhìn xung quanh, đây là trong động phủ của cô.
Bên ngoài rất tĩnh lặng, chẳng có chút thanh âm.
Bạch Tố ngơ ngác nhìn trước mặt, mắt không có tiêu cự, đầu óc cô vẫn tồn tại hình ảnh trong mộng.
Thật lâu sau, Bạch Tố choàng lên bộ đồ, đẩy cửa động phủ, bầu trời một mảnh tối đen, có gió rét thổi đến khiến Bạch Tố thấy hơi lạnh.
Cô đứng ngoài động phủ, nhìn bầu trời tối đen, dưới ánh trăng, mắt cô rơi vào Cửu Phong. Nhìn hướng đó, trong mắt Bạch Tố có mê mang và phức tạp.
"Tại sao mơ như vậy, tất cả trong mộng, là thật, hay là giả." Bạch Tố thì thào.
Cũng đêm đó, Tô Minh không ngừng mô phỏng Kim Bằng, không biết khoảnh khắc vẽ xuống đường nét nào thì ngón tay bỗng dừng, trong đầu hiện ra hình ảnh như mộng.
Trong hình ảnh là thiên địa gió tuyết bất tận. Gió rất lớn, tuyết lất phất che đậy tầm mắt, nhìn không rõ quá xa. Hắn thấy một cô bé chừng bảy, tám tuổi đang khóc lóc chạy tới trước.
Đằng trước cô bé là bóng lưng người đàn bà đang dần đi xa.
"Mẹ, mẹ đừng đi. Mẹ, mẹ không cần Tố Tố ư."
Thân hình người đàn bà tạm ngừng nhưng không quay đầu lại, vẫn nhanh chóng cất bước. Trong gió tuyết, chỉ có tiếng khóc của cô bé tồn tại. Mãi đến khi cô bé đuổi theo không nổi nữa, ngã trên mặt đất nhưng vẫn giãy dụa bò dậy, nức nở muốn tiếp tục chạy nhanh, muốn kéo lại tay mẹ, để mẹ cô bé đừng đi.
Nhưng người đàn bà dần đi xa, trong gió tuyết không nhìn thấy thân hình. Cô bé khóc như đã dùng hết sức lực trong thân thể nhỏ bé, ngã trong gió tuyết, không động đậy.
Gió tuyết rất lớn, thổi trên người cô bé, khến cô bé co ro, khép mắt nỉ non kêu mẹ, không còn ý thức.
Đầu ngón tay út của cô bé dần nổi màu xanh, đó là màu máu thịt bị đông cứng.
Tô Minh nhìn tất cả, im lặng không lên tiếng.
Mãi đến khi trong gió tuyết đi ra một người đàn ông. Tô Minh chỉ thấy mơ hồ chứ không nhìn rõ hình dáng người đàn ông nà đi tới gần cô bé, nhẹ nhàng ngồi xuống ôm cô bé lên, xoay người đi hướng phương xa.
"Tố Tố, cùng a ba về nhà đi."
Hình ảnh này ngừng lại, dần biến mất, hắn giật mình tỉnh táo lại, nhìn ngón trỏ tay phải tạm dừng trên bàn vẽ, trong mắt thoáng chốc mê mang, nhìn chằm chằm một góc bàn vẽ.
Chỗ đó là lúc ban ngày Bạch Tố đụng vào.
Tô Minh ngây ra trong chốc lát, nâng lên một góc bàn vẽ, sờ chỗ Bạch Tố đụng vào, mắt lộ suy tư.
"Tại sao như vậy. Từ khi mình Khai Trần chưa từng nằm mơ, ngay cả thanh âm trong mộng cũng không từng xuất hiện. Nhưng mới rồi lúc mô phỏng có hoảng hốt." Tô Minh nhíu mày.
"Mộng này không giống giả, cũng không thể nào bỗng nhiên sinh ra, chắc chắn là có nguyên nhân!" Tô Minh im lặng suy tư, mãi đến khi bóng đêm bị xua tan, tia sáng bình minh dần lộ ra, đầu Tô Minh chợt lóe sấm chớp.
"Chẳng lẽ là. Hôm qua khoảnh khắc Bạch Tố đụng vào bàn vẽ, cùng với thần thức mình hết sức tập trung chớp mắt đụng chạm, đem ký ức giữa mình và cô ta trong một thoáng giây có ngắn ngủi liên hệ. Do đó khiến bên mình xuất hiện mộng!? Lực lượng thần thức, chẳng lẽ có thể thấy ký ức đối phương?" Tô Minh hít sâu, mắt lấp lóe, nhoáng người lên, trong ánh bình minh, hóa thành cầu vồng rời khỏi Cửu Phong, lao xuống núi.
Trong ngoài hàn băng vô tận ngoài Thiên Hàn Tông có không ít sinh vật mùa đông, có lẽ bởi vì khí hậu khiến các sinh vật đều có sức công kích.
Trên một băng nguyên, Tô Minh đã đứng gần hai tiếng đồng hồ, bây giờ trời đã sáng rõ. Bên cạnh Tô Minh có bảy, tám xác băng lang.
Bây giờ tay phải của hắn cầm cái đầu băng lang còn sống. Tô Minh nhắm mắt, lát sau khi hắn mở mắt ra, thân thể băng lang run lên, ngã xuống đất bỏ mình.
Trong mắt Tô Minh có tia sáng kỳ lạ. Hắn im lặng chốc lát, hóa thành cầu vồng rời khỏi đây, trở lại Cửu Phong.
Nhưng khi hắn bước lên Cửu Phong, đứng ngoài bình đài động phủ, hắn lại lần nữa thấy Bạch Tố. Giây phút thấy Bạch Tố, có loại cảm giác quen thuộc vượt qua ngày hôm qua, rõ ràng lộ ra từ bộ dáng và biểu tình của Bạch Tố.
Giày da thú, áo da điêu đen, vóc dáng cao ráo, và mái tóc cột dây đỏ cùng với đôi mắt giận dữ, chân mày cau lại.
Bạch Tố bây giờ, cố ý giả trang, tận mắt nhìn thấy quần áo và biểu tình của cô gái trong mộng, làm ra thần thái gần như đúc!