Tốc độ của Tô Minh trong chớp mắt này đạt tới mức độ khó tin. Du Lâm luôn cho rằng dù tên của mình không nhanh nhất trong bộ lạc nhưng tuyệt đối nhanh hơn tốc độ của Man Sĩ rất nhiều.
Người mình muốn giết, trừ phi chuẩn bị né từ trước, bởi vì quá trình cung bắn ra tên nên có khả năng tránh được.
Nhưng nếu bản thân không có điều kiện đó, người ngoài cứu viện, bởi vì tên đã rời cung, trong chớp mắt đó, gã tự tin không người cứu được.
Khi thấy hành động của Tô Minh, trong đầu Du Lâm hiện ra trừ ý nghĩ đó còn có trào phúng và khinh miệt.
Nhưng châm chọc vừa xuất hiện thì lập tức đông lại, bị không thể tin và rung động thay thế.
Tô Minh bước ra một bước, ở trong mắt Du Lâm xuất hiện hai bóng người. Một người còn ở phía xa giữ động tác bước ra, còn người kia cực kỳ quái dị đã xuất hiện trước người Hổ Tử nhắm mắt. Khoảnh khắc xuất hiện cũng là lúc mũi tên của gã xé gió bay đến.
Gã chính mắt thấy người thanh niên mắt phải sát khí ngập trời, mắt trái lạnh lùng bình tĩnh này nâng lên tay phải, như là vẽ tranh hướng tới mũi tên đến gần, hướng tới quỷ ảnh dữ tợn do khí lam hình thành, vẽ một nét.
Nét này theo Du Lâm thấy dường như cả thế giới bỗng biến mất, chỉ còn lại quỹ tích nét vẽ, một nét hình cung.
Dường như quỹ tích này mở cánh cửa giao hòa giữa trời và đất, khiến khoảnh khắc này, trời đất hợp thành một, khiến khoảnh khắc này, gió mây biến sắc, khiến khoảnh khắc này, trở thành đốm lửa vĩnh hằng bất diệt.
Một đường vạch qua, ngón tay Tô Minh xẹt qua mũi tên. Mũi tên lặng lẽ bỗng tách thành hai. Giây phút hóa thành hai nửa, vỡ ra từng tấc, không ngờ biến thành bụi phấn.
Một nét rơi xuống, bi thương tràn ngập bốn phía, nảy sinh tại tinh thần mọi người nhìn thấy đường nét này khiến đôi mắt Du Lâm có mê mang và trống rỗng. Thân thể gã run rẩy, mắt trái chảy ra vệt máu. Khóe miệng gã trào máu, tinh thần nổ tung. Cảm giác bi ai này khiến lòng nổi lên đau thương, vượt xa thân thể chịu đựng, dường như bị thiên địa đè ép, bị thiên địa bài xích.
Giây phút nét này rơi xuống, thanh âm mơ hồ lúc trước khi Tô Minh ở Vu tộc nay lần nữa xuất hiện. Lần xuất hiện này không phải ở trong lòng hắn, mà là tại thiên địa mênh mông, tang thương vang vọng bốn phía.
"Ta xuất sinh chi sơ còn không có."
"Ta xuất sinh sau man đã suy."
"Thiên bất nhân hề tương loạn ly."
"Địa bất nhân hề khiến Ô Sơn ta thương."
"Can qua khởi hề nguyệt toái phân phi."
"Mạch vu nam hề gia lộ ai bi."
Tô Minh ngẩng đầu, tàn ảnh phía xa của hắn đã biến mất. Khoảnh khắc ngẩng đầu, một nét rạch vỡ mũi tên, rạch qua thân quỷ ảnh xanh.
Quỷ Ảnh phát ra tiếng hú thê lương, dường như là tuyệt vọng trước khi chết, như là nhận ra sự việc không thể tin tưởng, giãy dụa muốn lùi ra sau. Trong quá trình lui về, có thể thấy biểu tình quỷ ảnh lộ ra cầu xin, lộ ra cực kỳ kinh sợ.
Nhưng khi ngón tay Tô Minh xẹt qua, các loại biểu tình theo thân thể tan thành mây khói.
Quỷ, chết.
Khoảnh khắc một nét của Tô Minh hạ xuống, tên vỡ, diệt quỷ, giữa Bắc Cương bộ lạc, trong băng ốc ba người kia quỳ lạy vọt ra một người.
Người này thân thể thấp bé, nhìn giống con nít, nhưng mặt thì lại là tục tằng, tóc dài có lẽ vì chiều cao nên tha trên mặt đất.
"Man Thần Biến." Người này biểu tình nghiêm trọng.
"Lấy cung của ta tới." Người lùn chậm rãi nói.
Cùng lúc đó, cuối Bắc Cương bộ lạc yên tĩnh, từng băng ốc đột nhiên khí thế bùng nổ, tựa như bị một chỉ của Tô Minh lôi kéo, mặt nước bình tĩnh dấy lên sóng to.
Chỗ chiến trường, Du Lâm mặt tái nhợt, thân thể lung lay hộc ra bãi máu. Tay nắm cung run bần bật, mắt có tơ máu, nhưng tơ máu xuất hiện lại không thể cho gã động lực phẫn nộ, chỉ có thể hóa thành nỗi kinh sợ vô hạn.
Giây phút gã lảo đảo lùi, gã thấy phía xa Tô Minh nghiêng đầu nhìn mình, trong mắt lộ ra vô tình, lộ ra lạnh lẽo tận xương.
Đây là trong đời gã nhìn thấy ánh mắt cuối cùng. Một thân hình cuối cùng, một bóng dáng đi ra sau lưng, tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xẹt qua cổ gã, mang đi một cái đầu người tóe máu.
Nhị sư huynh vẻ mặt ôn hòa, cầm cái đầu Du Lâm, nhìn Tô Minh, trên mặt lộ nụ cười và tán thán.
"Để hắn ngủ một lát đi, tại đây hắn sẽ không bị thương." Nhị sư huynh nói, ánh mắt rời khỏi người Hổ Tử, xoay người nhìn Bắc Cương bộ lạc phía xa.
"Tiểu sư đệ, một bút này đã đặt tên chưa?"
"Còn chưa." Tô Minh khẽ nói.
"Gọi là Man Thương đi."
Tô Minh im lặng giây lát, gật đầu.
"Ta mong đợi có một ngày ngươi có thể sáng tạo ra khúc Man Thương hoàn chỉnh, dùng Huân thổi ra."
Trong lúc Nhị sư huynh và Tô Minh nói chuyện thì hai người đã hóa thành cầu vồng, lao nhanh hướng sâu trong Bắc Cương bộ lạc. Đi qua đâu không còn ai dám ngăn cản. Dù là các Man Sĩ rải rác bây giờ đều lùi ra sau, khiến Tô Minh và Nhị sư huynh tốc độ tăng nhanh.
Chốc lát sau họ đã đi tới lằn ranh đầu và giữa Bắc Cương bộ lạc. Tại đây, họ thấy ngoài ngàn mét, giữa Bắc Cương bộ lạc, cũng chính là Quỷ Đài bộ lạc.
Cũng nhìn thấy trong bộ lạc ngoài băng ốc, ba người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn qua, nâng lên cung trong tay, từng đợt khói lam lượn lờ, từng con quỷ gào thét vang vọng. Ngoài ra, sau lưng ba người, có một người thấp bé nâng lên cây cung lớn gần bằng nửa người gã.
Cung bị người này đâm vào mặt đất, nắm dây cung chậm rãi kéo căng. Khói đen đậm đặc sinh ra, chớp mắt ở giữa không trung hóa thành một lệ quỷ dữ tợn gầm hướng Tô Minh.
Còn chưa kết thúc, trong bộ lạc giữa Bắc Cương bộ lạc, bây giờ xuất hiện mấy chục bóng người, mỗi người đều có tóc dài ngắn khác nhau, trong tay cầm một cây cung đang kéo căng.
Sát khí lãnh liệt ngưng tụ trong vùng đất này.
"Nhị sư huynh, sau Man Thương ta còn có thức thứ hai, huynh cũng đặt tên giúp ta đi." Tô Minh nói, tiến lên một bước.
Khoảnh khắc bước ra, thân hình hắn xuất hiện ngoài năm mươi mét. Tốc độ nhanh đến không cách nào hình dung. Giây phút xuất hiện ngoài năm mươi mét, tám vòng băng trên đôi chân hắn bùm một tiêng nổ một cái.
Vòng băng thứ nhất nổ khiến Tô Minh có cảm giác khoảnh khắc thân thể giảm bớt trọng lượng rất nhiều. Bỗng nhiên nhẹ đi, tốc độ của hắn lấy thời gian năm mươi mét đã lao vọt ra một trăm mét.