"Huyết hỏa trùng trùng, cửu vi cực, nhất vi pháp, nhiên Hỏa Man chín bái, thành bái hỏa chi thông!"
Tô Minh vô ý thức thì thào, câu nói này không ngừng lặp lại trong đầu hắn, thanh âm càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành tiếng sấm quanh quẩn trong đầu hắn.
Trong đôi mắt Tô Minh, bóng Huyết Nguyệt mờ ảo càng biến rõ ràng, lấp lóe ánh sáng yêu dị không ngừng thiêu đốt, mơ hồ khiến hai mắt Tô Minh đau nhói.
Cảm giác đau nhói này mới đầu không quá rõ ràng, nhưng theo thời gian trôi qua, khi bên ngoài ánh trăng chiếu rọi khắp mặt đất, khiến cảm giác nhoi nhói tăng thêm. Đến cuối cùng, cảm giác đau nhói khiến Tô Minh run rẩy toàn thân, không cách nào chịu đựng được.
Hắn muốn nhắm mắt lại không nhìn ánh trăng nữa, dường như đó là nguyên nhân của đau đớn, không phải lửa mà là ánh trăng. Nhưng cùng lúc đó, hắn có cảm giác mãnh liệt rằng tất cả biến hóa hiện giờ, là điểm mấu chốt khi mình tu hành Man thuật kỳ dị này.
Nếu chính mình nhắm chặt mắt thì tương đương với từ bỏ tu hành. Thậm chí trong đầu hắn càng có dự cảm, một khi mình từ bỏ thì chỉ sợ sau này cũng không thể tu hành thuật này.
"Huyết hỏa trùng trùng. Như thế nào trùng!"
Hai mắt Tô Minh tràn ngập tơ máu. Tơ máu lượn lờ lấp lóe bóng Huyết Nguyệt, thay thế con ngươi hắ,. Khiến giờ phút này trông Tô Minh khiến người kinh sợ.
Trong đôi mắt hắn có bóng Huyết Nguyệt như đang thiêu đốt, dường như hong khô tất cả hơi nước mắt, khiến hai mắt tràn ngập sợi máu có dấu hiệu khô khốc. Dường như đôi mắt hắn rất nhanh sẽ mau chóng héo tàn.
Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng gào. Sắc mặt hắn theo đó vặn vẹo, máu trong người vận chuyển. Nhưng mặc kệ chảy cỡ nào cũng không thể tạm dừng hai mắt khô kiệt, ngược lại cảm giác héo khô càng thêm mãnh liệt.
Dần dần, vầng trăng theo Tô Minh thấy thì hơi mơ hồ.
Giờ phút này nếu bên cạnh Tô Minh có ai, vậy có thể thấy rõ đôi mắt Tô Minh bốc cháy lửa đỏ, ánh đỏ như máu hừng hực thiêu đốt.
"Làm sao trùng! Đến tột cùng như thế nào mới khiến huyết hỏa đốt cháy!"
Tô Minh giãy dụa, nghĩ không ra ý nghĩa lời nói ẩn chứa Man thuật kỳ dị. Trước mắt một mảnh mơ hồ, hắn định nhắm mắt lại. Hắn biết, nếu không nhắm mắt thì hai mắt hắn có thể từ đây không nhìn thấy ánh sáng nữa.
Nhưng khi hai mắt hắn khép kín không còn một khe hở, trong đầu Tô Minh xẹt qua tia chớp. Một hình ảnh kỳ lạ hiện ra. Hình ảnh đó là lúc hắn cứu Bạch Linh, sâu trong động đá vôi, bộ lạc, trên thân cây đỏ nhìn thấy đám Nguyệt Dực biểu tình thống khổ bi ai.
Nguyệt Dực không ngừng lặp lại một động tác, cắn nát móng vuốt bôi vào mắt.
Tô Minh thân thể chấn động, tựa như hắn đã hiểu ra cái gì. Đôi mắt hắn chưa hoàn toàn khép kín thì bỗng mạnh mở ra. Đồng thời, hắn nâng lên tay phải đặt bên khóe miệng, cắn mạnh.
Lập tức ngón tay nhuộm đẫm máu tươi, ngón tay đỏ máu. Hắn nâng tay. Dùng ngón tay tràn ngập máu bôi trong mắt.
Một vệt máu tươi bị Tô Minh bôi trên mắt. Khoảnh khắc bôi máu, giữa trán Tô Minh như có tiếng vang, cảm giác mát mẻ hiện ra đáy mắt. Cũng khoảnh khắc này, toàn bộ Hắc Viêm Sơn như khẽ rung lên, quỷ dị là không một bông tuyết nào rung động. Dường như rung không phải núi mà là hồn.
Cùng lúc đó, một hơi thở mắt thường không nhìn thấy dâng lên trong Hắc Viêm Sơn, điên cuồng tụ lại nơi Tô Minh ngồi xếp bằng.
Tô Minh không biết đây là cái gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được, từng tia khí xẹt đến dung nhập vào hai mắt hắn, dường như mắt hắn trở thành vòng xoáy, hút lấy khí thể vào trong.
Những khí thể ùa vào dường như mưa phùn dập tắt ngọn lửa, không ngừng mà đến, trước mắt Tô Minh cảnh tượng mơ hồ dần biến đi, còn lại là rõ ràng. Chỉ là trong rõ ràng ẩn chứa đỏ máu, thế giới Tô Minh khoảnh khắc này trở thành màu máu!
Cũng trong chớp mắt, cảm giác thiêu đốt sắp cháy khô ở đáy mắt hắn hóa thành mát mẻ bỗng nhiên biến mất. Đau đớn trong người cũng ngay giây phút này biến mất như mây khói!
Ngay sau đó, tùy theo từng tia khí kỳ lạ nhập vào mắt Tô Minh, thuận theo đôi mắt tan trong người hắn, hòa vào máu, tùy máu vận chuyển đến toàn thân.
Trên người Tô Minh hai mươi hai sợi máu tỏa ra ánh sáng đỏ, tràn ngập toàn thân, bỗng dưng xuất hiện sợi thứ hai mươi hai!
Sau khi xuất hiện sợi máu thứ hai mươi ba, hai mắt Tô Minh chợt lóe ánh đỏ, sợi máu thứ hai mươi bốn hiện ra!
Thật lâu sau, khi bên ngoài sắc trời rõ ràng, ánh trăng mơ hồ như ẩn như hiện sắp bị mặt trời thay thế thì Tô Minh mạnh đứng dậy, đi thẳng đến lối ra. Đảo mắt hắn đã theo cửa động ra bên ngoài. Gió núi nức nở thổi bay tóc dài, trên người hắn, hai mươi bốn sợi máu dữ tợn khiến Tô Minh thoạt nhìn cực kỳ yêu dị.
Hắn đứng đó, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sắp tán đi, bỗng nhiên hướng trăng hít sâu một hơi.
Ngay lúc này, Tô Minh trông thấy trăng rung lắc một cái, một luồng sắc đỏ theo ánh trăng rơi xuống, trực tiếp rơi vào đáy mắt Tô Minh, hiện ra!
Tô Minh thân thể chấn động, ở cổ hắn, sợi máu thứ hai mươi lăm bộc phát!
Ngưng Huyết cảnh, tầng thứ tư!
Gần như trong đa số bộ lạc nhỏ, Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tư đều có chút được tôn trọng, đây đại biểu tộc nhân đạt tới tầng thứ tư có thể gia nhập đội săn. Tộc nhân này từ nay về sau trở thành lực lượng kiên cố khi đánh nhau và bảo vệ trong bộ lạc!
Cùng lúc đó, tầng thứ tư cũng đại biểu cho đạt đến sơ kỳ đỉnh Ngưng Huyết cảnh, lại bước ra một bước, bước vào tầng thứ năm, thì có thể trở thành man sĩ trung kỳ Ngưng Huyết! Càng quan trọng là, một khi đạt được trung kỳ Ngưng Huyết, Tô Minh có hy vọng thi triển Man thuật mới!
Tô Minh chưa bao giờ cảm nhận lực lượng thế này. Sắc mặt hắn bình tĩnh, hai mắt nhìn vầng trăng tán đi cùng với chân trời dâng lên mặt trời. Huyết dịch trong người vận chuyển, một tia khí lạnh từ đáy mắt vọt tới, ở xung quanh thật nhiều khí thể từ phát ra từ ngọn núi ùa vào.
Giờ phút này hắn có loại cảm giác kỳ lạ, dường như hắn có thể khống chế. Ánh trăng!