Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cầu Ma

Chương 403:

Chương 403



Cầu Ma truyện copy từ tunghoanh. Com

Tác giả: Nhĩ Căn

Dịch Giả: Tinhvặn

Nguồn dịch: metruyen

Nguồn Truyện: Qdian

Sưu tầm: tunghoanh. Com

Chương thứ bốn trăm lẻ hai: Cung Hành Thiên Phạt

Theo giọng nói của Tô Minh, con mắt này trong lúc bày đón gió biến lớn, mạnh mở rộng đã hóa thành cỡ nắm tay. Bên trên tràn ngập tơ đỏ, đồ án bát quái như ẩn như hiện. Bộ dáng đặc biệt lộ cảm giác yêu dị dữ tợn.

Con mắt này lúc bị Tô Minh quăng ra thì Đế Thiên đi tới chỗ hắn mắt chợt lóe, nhưng bước chân không tạm dừng. Từ đầu đến cuối y đều thế, dường như thế gian này không có bất cứ ai, không có lực lượng nào có thể khiến bước chân tiến tới của y tạm dừng.

Dù là cổ pháp Tàng Long Tông cũng không được!

Huống chi dù cổ pháp cực mạnh nhưng ông lão Tàng Long Tông chỉ có thể thi triển ra một tia mà thôi. Dù Tô Minh tóc đỏ hoàn thiện nó một chút, nhưng so với cổ pháp chân chính thì không bằng. Dù là vậy nhưng dù sao nó cũng là cổ pháp, trong thần thông thuật pháp thuộc về tầng cấp cao. Lực lượng nó mạnh đủ để hủy thiên diệt địa.

Con mắt biến to xong đồ án bát quái bên trong chớp lóe, lực lượng âm u phát ra từ con mắt. Bầu trời vốn nên sáng ngời giờ thì biến tối tăm, có tiếng như thì thầm khiến người không nghe rõ đang nói cái gì vang vọng trong thiên địa. Thanh âm ngày càng lớn, ngày càng nhiều, đến cuối cùng kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc. Dường như bốn phía tồn tại vô số người vô hình cùng thì thào. Đồ án bát quái trong con mắt từ từ chuyển động, xoay càng nhanh, chớp mắt đã không thấy rõ ràng.

Đế Thiên biểu tình như cũ, cất bước đi đến, dường như không để ý con mắt kỳ lạ và tiếng thì thào vô tận. Ngón tay phải bấm ấn quyết, khi tiến lên thì chỉ vào con mắt.

"Ta là trời, chúng sinh vạn vật, dưới trời, dưới ta, trời cho chúng sinh hồn khác nhau, nếu ta không muốn có thể lấy lại hồn sinh. Thiên Đoạt Hồn!" Thanh âm bình tĩnh không ẩn chứa chút tình cảm phát ra từ miệng Đế Thiên, ngón trỏ tay phải của y đã cách không chỉ vào con mắt.

Giây phút ngón tay chỉ vào, đồ án bát quái trong con mắt lập tức chậm lại, bốn phía tiếng thì thào như vừa đạt đến trình độ nhất định thì có dấu hiệu giảm bớt, yếu đi nhiều. Xem bộ dáng, sợ là không tới vài giây sẽ hoàn toàn biến mất!

Sắc mặt Tô Minh lập tức biến âm trầm, hắn lại lần nữa chấn động vì tu vi của Đế Thiên. Tô Minh cắn đầu lưỡi phun ra búng máu, quát khẽ.

"Tử Hình, Toái!"

"Nhãn Tàng, Bạo!"

Giây phút Tô Minh thốt lời, tơ máu trên con mắt lóe ánh đỏ, lan tràn rất nhiều, con mắt nổ tung. Bát quái xoay chuyển bên trong bay ra, hút hết xung lực do con mắt nổ rồi xé gió xoay tròn lao hướng Đế Thiên. Cùng lúc đó, tiếng thì thào bốn phía tăng gấp mấy lần, tất cả thanh âm cùng hướng đến Đế Thiên, khiến quanh người y xuất hiện nhiều sóng gợn vặn vẹo.

Tô Minh biết thuật này khó tạo thành ảnh hưởng gì lớn cho Đế Thiên, nhưng có thể ngăn chặn vài giây. Hắn không nhìn kết quả cổ pháp, mạnh lùi lại, đôi tay bấm pháp quyết, mái tóc đỏ yêu dị tốc lên, đôi mắt Tô Minh càng đỏ thẫm. Thậm chí người hắn bây giờ tràn ngập màu đỏ, làn da cũng như thế. Cái loại đỏ đó như máu tươi, nhìn thấy ghê người.

"Ta không tin giết không được một ảnh xạ phân thân của ngươi!!" Tô Minh biểu tình dữ tợn, đôi tay bấm pháp quyết người mạnh xoay.

Cái xoay này hắn hóa thành lốc xoáy đỏ, tiếng rền rĩ quanh quẩn, làn da Tô Minh xuất hiện nhiều điểm máu. Những điểm máu này xuất hiện lập tức có máu chảy ra. Máu vừa xuất hiện lập tức bị gió cuốn đi. Vài giây sau, bên ngoài lốc xoáy đỏ tràn ngập một tầng sương đỏ! Đó là máu của Tô Minh.

"Huyết Pháp!" Trong lốc xoáy truyền ra giọng Tô Minh.

Mặt hắn trắng bệch, máu hơn phân nửa bị ép ra khỏi người, triển khai thần thông cấm kỵ đối với hắn chỉ có lúc hoàn toàn hùng mạnh mới làm được!

Khoảnh khắc Tô Minh thốt lời thì lốc xoáy bỗng khựng lại, bên trên sương đỏ khi lốc xoáy tạm dừng thì mượn lực xoáy bỗng nhiên khuếch tán tràn ngập trên bầu trời, nhuộm đỏ khung trời. Cùng lúc đó, chân phải Tô Minh mạnh giẫm bên dưới, người bay lên trên cao, biến mất trong sương đỏ mênh mông.

"Huyết tẩy khung trời!"

Trên bầu trời, khi Tô Minh biến mất thì như trời đang gào thét, có tiếng ầm ầm trầm đục khuếch tán. Chớp mắt cả bầu trời sinh ra nhiều sương đỏ, chỉ giây lát sương không ngừng đậm đặc hóa thành sóng máu. Lấy trời làm biển, lấy máu làm sắc, cả bầu trời hóa thành biển máu vô tận. Biển máu ở trên trời gầm gừ cuồn cuộn, dấy lên sóng to. Từ xa nhìn lại, hình ảnh này như tận thế, khiến người xem thì tinh thần run rẩy khó tin.

Trong biển máu đầy trời, sóng cuốn, bên trong bỗng trồi ra một khuôn mặt to lớn. Khuôn mặt này chiếm một nửa nước biển, ấy chính là Tô Minh!

Dường như biển máu là tóc của hắn, thân thể hắn hóa thành biển rộng vô tận, ở trên trời tựa thiên uy gầm hướng Đế Thiên, cuốn biển máu ùa tới chỗ y.

Đế Thiên bây giờ ngoài người bị Tử Hình Nhãn Tàng dấy lên vô tận thanh âm thì thào, sóng gợn vặn vẹo đã biến mất, lộ ra thân hình. Y nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay chính là đồ án bát quái xoay tròn xông hướng chộp đồ án bát quái, ngẩng đầu nhìn trời, tay phải bóp nát, đồ án bát quái lập tức tan vỡ, hóa thành bụi phấn bay ra tay phải Đế Thiên thành từng đốm sáng, lấp lóe vài cái rồi tan mất.

"Ta vung tay có thể tẩm nhật nguyệt, máu đen tầm thường cũng dám ô thiên trước mặt ta?" Đế Thiên vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nói.

Y mạnh vung tay áo đối với biển máu trên bầu trời lao hướng mình vào huyết ảnh Tô Minh bên trong. Cái vung này đế bào trên người y lập tức tỏa ánh sáng, dường như biến tối một chút, ngay cả làn da y cũng hơi nhăn nheo, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện. Nhưng hiển nhiên cái gọi là phất tay áo tẩm nhật nguyệt nhìn thì đơn giản, kỳ thực đối với Đế Thiên không phải chỉ là vung tay mà thôi.

Khoảnh khắc Đế Thiên phất tay áo, ánh sáng vàng từ người y bùng phát. Theo tay áo vung, ánh sáng vàng dâng lên, ở trên không trung mạnh khuếch tán, như là ở dưới biển máu hình thành biển vàng. Biển vàng tràn ngập lực lượng mênh mông, so với biển máu quái dị. Bây giờ nếu có ai đứng xem, chắc chắn ấn tượng thứ nhất thì Tô Minh tóc đó là hạng ta dị, Đế Thiên thì chính nghĩa lẫm lẫm!

Biển vàng cuồn cuộn cùng biển máu không ngừng tới gần, xem bộ dạng biến đổi thì nó hình thành giống tay áo, là tay áo vàng do biển vàng tổ thành, mạnh vung hướng biển máu đến gần.

Hai bên phút chốc va chạm nhau, tiếng chấn kinh thiên động địa truyền khắp nửa đất Vu tộc, dấy lên chấn động, khuếch tán trên trời, khiến cường giả nguyên Vu tộc đều phát hiện, khiến cường giả Man tộc có cảm ứng, đáy lòng chấn động.

Tiếng nổ liên tục vang vọng, biển máu trên trời tan vỡ, bị tay áo vàng cuốn lấy vỡ vụn ra, lại hóa thành sương đỏ, lại bị xé nát, cuối cùng ở giữa không trung, rải rác sương đỏ ngưng tụ lại hóa thành Tô Minh.

Tô Minh khóe miệng chảy tơ máu, mặt tái nhợt, tóc đỏ cũng tối đi. Quần áo có nhiều chỗ rách rưới, xuất hiện thì lập tức lùi ra mấy trăm mét, phun bãi máu, đôi mắt đỏ rực.

"Ta không cam lòng, không thể nào ta không đối kháng lại chỉ một phân thân của hắn!!" Tô Minh nhìn Đế Thiên phía xa, đối với sức mạnh của y vượt qua ký ức mơ hồ trong óc hắn, khiến hắn cay đắng cũng vô cùng không cam lòng.

Đế Thiên biểu tình vẫn lạnh lùng, nhấc chân lên đi hướng Tô Minh.

Y luôn như vậy, không nhanh không chậm, như vị vua đi trên vùng đất thuộc về mình. Dường như trời sụp đất nứt trước mắt thì y cũng sẽ không biến sắc mặt. Có lẽ trên đời này thật sự không có vật gì khiến y dao động.

"Nếu ngươi không cam lòng bị phong, ta có thể thành toàn ngươi. Đem hồn ngươi tiêu tán, đem linh ngươi và thân thể này tách ra. Ngươi vốn nên chết rồi, ta phong ngươi lại khiến ngươi tránh đi thiên phạt, bây giờ tan biến sẽ lại phải chịu đựng thiên phạt. Ta là trời, ban người. Cung Hành Thiên Phạt!"

Đế Thiên từ từ nói, đi hướng Tô Minh, tay phải nâng lên mạnh vung lên trời.

"Hồn ngươi nơi đây không cần Man thiên giáng phạt, thương hải tang điền, đổi thiên thành tiên!"

Đế Thiên vung một cái, bầu trời xuất hiện biến đổi kỳ lạ, trời biến tối đen, không phải bị che đậy mà là bầu trời như trăng trời chuyển đổi, hóa thành ban đêm!

Trên bầu trời ánh sao lấp lóe, nhưng bây giờ mấy ngôi sao hơi mơ hồ, có không ít ngôi sao di chuyển. Chớp mắt, bầu trời xuất hiện tình hình kinh người. Sao trên trời đủ khiến người Vu tộc, Man tộc nhìn thì thấy xa lạ. Đây, dĩ nhiên không phải bầu trời Man tộc!

Bầu trời khiến người tiên tộc trên đất Nam Thần ai cũng tim đập nhanh hốt hoảng, bởi vì trời này thuộc về tiên tộc!

Nếu Tô Minh thật sự thức tỉnh, vậy hắn sẽ lập tức nhận ra ngay, bầu trời này cùng với tại Ô Sơn, A Công dùng cờ to đổi thiên xuất hiện trời sao ảo ảnh gần giống như đúc!

------------------


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch