Chương thứ bốn trăm năm mươi hai: Phong thần khởi! (2)
Nghe lời của Tô Minh, Nam Cung Ngân trái tim co rút. Gã tiêu phí vu tinh thì không có gì, nhưng nhìn người khác cầm vu tinh của mình đi đấu giá thì hoàn toàn là cảm giác khác. Đặc biệt trước đó gã cam tâm tình nguyện chủ động đề ra, nhưng dù vậy khi thật sự đối mặt Nam Cung Ngân vẫn là kiềm không được đau lòng.
Khi đấu giá đến Xích Thạch số tám trăm ba mươi bảy Tô Minh lại ra giá. Từ nay về sau mỗi một tảng đá hắn đều kêu giá, khiến Nam Cung Ngân trái tim đập loạn, lên xuống theo giá cả. Thậm chí có vài khối Tô Minh ra giá cực kỳ quyết đoán cho người cảm giác nhất định phải mua cho bằng được, khiến người tranh giành nó càng kịch liệt. Nhưng có rất nhiều người nhìn ra manh mối, tuy nhiên việc này vốn là đặt cược nên không phàn nàn cái gì.
Từ từ Nam Cung Ngân cũng nhìn ra ý nghĩa Tô Minh kêu giá, lòng thầm mừng. Nhưng ngay lúc đó, Tô Minh dùng thái độ điên cuồng kêu giá với Xích Thạch số tám trăm chín mươi bảy làm Nam Cung Ngân tim đập chân run.
"Tám mươi vạn!"
"Chín mươi vạn!"
"Một trăm vạn!!"
"Mặc. Mặc huynh, này." Nam Cung Ngân đang nói thì Tô Minh đứng lên.
"Một trăm năm mươi vạn!" Hắn không chút do dự kêu giá, mắt quét người xung quanh, ra vẻ phải có được.
Nam Cung Ngân ở một bên nhìn Tô Minh như thế thì căng thẳng xen lẫn hưng phấn, mắt cũng đỏ nhìn bốn phía, dường như ai lại kêu giá nữa là kẻ thù không đội trời chung của Nam Cung Ngân gã!
"Một trăm sáu mươi vạn!" Một giọng nói trầm thấp đột nhiên phát ra từ đám người. Kẻ kêu giá là gã đàn ông lúc trước đứng cạnh Tô Minh cắt đá mở ra ánh sáng kỳ lạ hai màu. Gã đàn ông cắn răng, mắt cũng đỏ.
Nam Cung Ngân ở một bên căng thẳng đến cực độ, hít thở dồn dập.
"Một trăm chín mươi vạn!" Gã đàn ông ngẩng đầu nhìn Xích Thạch số tám trăm chín mươi bảy, càng xem càng thấy giống với số sáu trăm chín mươi bảy. Cộng thêm gã luôn quan sát Tô Minh, đây là viên Tô Minh cố chấp ra giá nhất, nên cắn răng đánh cuộc một phen.
"Hai trăm vạn!" Nhưng khi gã đàn ông kêu giá thì một tiếng gầm rống ra. Lần này không phải Tô Minh mở miệng mà Nam Cung Ngân ở một bên gân cổ kêu to.
Nam Cung Ngân trợn to mắt, định nói tiếp thì Tô Minh ho khan, kéo gã lại.
"Chúng ta không cần."
"A, vì sao?" Nam Cung Ngân bản năng gật đầu, nhưng rồi ngẩn ra, lập tức hiểu, cười khổ nhìn Tô Minh. Gã nói thầm, gã không phải người ngu chẳng qua bị không khí ảnh hưởng. Bây giờ gã hiểu hành động của Tô Minh thì lòng trừ cười khổ ra không còn gì khác.
"Bà nội nó, đây không phải vu tinh của mình, nếu đổi lại là mình thì cũng dám chơi tiếp như vậy." Nam Cung Ngân lầm bầm, mặt nặn nụ cười lộ vẻ hào sảng.
"Chút vu tinh này không tính là gì, nếu Mặc huynh vừa ý hòn đá đó thì chúng ta có thể tiếp tục giành!" Nam Cung Ngân sảng khoái nói.
Nhìn Nam Cung Ngân, Tô Minh nháy mắt. Kỳ thực lúc gã đàn ông kêu giá một trăm tám mươi vạn thì hắn đã định bỏ rồi, dù sao hắn chỉ kêu loạn giá để mọi người không thể nhìn ra hắn chân chính muốn mua là gì. Nhưng bộ dạng của Nam Cung Ngân khiến Tô Minh căng thẳng.
Từ số tám trăm ba mươi mấy đến chín trăm, mỗi lần Tô Minh kêu giá đều chừa chỗ trống, cẩn thận cộng thêm đám Xích Thạch cùng mở ra, có người may mắn, như vậy thì mới cho hắn chỗ trống khiến không ít người chui vào.
Theo một trăm Xích Thạch trong thời gian tiếp theo từng cái bị mở ra, tình hình đạt tới trình độ kịch liệt, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước. Dù sao một trăm viên Xích Thạch này đa số người mua không nói đến hao phí nhiều ocnf là giành của Tô Minh, đặc biệt Xích Thạch hai trăm mười vạn là giá cao nhất lần chụp giá này.
Nhưng theo từng viên Xích Thạch mở ra, theo tiếng ầm ĩ tan vỡ, đám người phát ra tiếng xôn xao càng mãnh liệt, nhưng trong thanh âm đều lộ ra thất vọng.
Nam Cung Ngân nhìn một trăm người trên bầu trời, ai nấy ủ rũ mặt tái nhợt trở về, mặt lộ nụ cười đắc ý.
Đặc biệt giá trên trời hai trăm mười vạn mua Xích Thạch trong ánh mắt hồi hộp của mọi người thành bụi phấn, gã đàn ông ở giữa không trung chết đứng nửa ngày, phun búng máu lảo đảo trở về thì cuộc cắt đá lần này mới kết thúc.
Càng quái là trong một trăm viên Xích Thạch chỉ có một cái xuất hiện ánh sáng kỳ lạ le lói nhưng bên trong giống hòn đá khác, rỗng tuếch.
Kết thúc mở ra một trăm lẻ một viên Xích Thạch, tiếp theo là đấu giá một trăm Xích Thạch cuối cùng trong một ngàn viên đổ bảo. Mọi người rõ ràng đề phòng Tô Minh, tâm tình ăn theo nhạt đi nhiều.
Về Xích Thạch đấu giá chín trăm lẻ cuối cùng bị Tô Minh ra giá bốn mươi vạn trực tiếp mua đi.
Mãi đến khi kết thúc đấu giá, Tô Minh tổng cộng mua bốn khối Xích Thạch. Trừ số chín trăm lẻ một và chín trăm bốn mươi chín, còn hai cái vì không ai tiếp tục ra giá mới rơi vào tay Tô Minh.
Cuối cùng giá tiêu phí gần hai trăm vạn vu tinh của Nam Cung Ngân khiến gã lòng nhỏ máu, hồi hộp không lấy lại vốn. Gã nhiều lần liếc Tô Minh nhưng mặt nạ không nhìn ra vẻ mặt hắn khiến gã càng căng thẳng hơn.
Khi bắt đầu cắt, Tô Minh bay lên giữa không trung. Hắn xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt vô số người. Đặc biệt là Nam Cung Ngân không ngừng mong chờ xảy ra kỳ tích.
"Chắc chắn là được, chắc chắn là được!" Nam Cung Ngân nuốt nước miếng. Trong thế giới của gã giờ chỉ tồn tại bóng dáng Tô Minh.
Khi Tô Minh lần nữa đứng bên cạnh quang hoàn pháp khí, chẳng những người bên dưới nhìn hắn, người trong tám đại điện, bao gồm trưởng lão Vu Thần Điện cũng nhìn qua.
Tô Minh sắc mặt bình tĩnh, tay phải nâng lên chỉ vào pháp khí. Thoáng chốc pháp khí mở rộng bao phủ Xích Thạch số chín trăm lẻ một. Tiếng* xẹt xẹt* vang vọng, thậm chí người mở mấy tảng đá khác cũng trước nhìn bên Tô Minh.
Tô Minh nhắm mắt, thần thức ngưng tụ trên người tiểu nhân đen trong túi trữ vật. Chậm rãi, theo tiểu nhân run rẩy, trán dần xuất hiện hình ảnh. Trong hình rõ ràng là một gốc Long Diệp Thảo bốn lá!
Lúc trước Tô Minh đã biết sự tồn tại của nó. Nó có hai lá cây bị hóa thạch héo tàn, còn lại hai cái dù sống nhưng không đủ sức sống, bộ dạng héo rũ, không thể so với bảy lá của Tô Minh, ngược lại hơi giống cái người đàn ông áo trắng Cửu Vu Các lấy ra.
Quen tay dễ làm, trước ánh mắt mọi người, Tô Minh mở mắt ra, quang hoàn bị hắn khống chế nhanh chóng chuyển động. Bùm một tiếng, trực tiếp chém Xích Thạch thành hai, theo đó ánh sáng kỳ lạ hai màu lập tức lộ ra. Chỉ là thế thì thôi, theo vị trí Tô Minh di chuyển Xích Thạch, lại lần nữa chém xuống thì trong ánh sáng kỳ lạ hai màu lại có thêm ánh sáng vàng!
Ba màu đỏ, xanh, vàng lượn lờ chiếu rọi trong mắt mọi người. Lần này chính trưởng lão Vu Thần Điện cũng khó bình tĩnh, vẻ mặt rung động, tràn đầy chấn kinh.
Lão còn thế thì đứng nói đến người khác. Toàn trường ngắn ngủi yên tĩnh rồi bùng phát sóng âm xôn xao ngập trời.
Trong đó Nam Cung Ngân là kích động và hưng phấn nhất. Gã đứng đó ngửa đầu cười to, bộ dạng kích động giống dân cờ bạc đặt cược nửa đời người, thắng bại một chớp mắt thấy ánh sáng chiến thắng. Cái loại xúc động đó khó thể kiềm chế.
"Ánh sáng kỳ lạ ba màu."
"Mặc Tô này rốt cuộc là gì vậy, hắn, hắn lại có vân may kinh người như vậy. Lúc trước là hắn mở ra Quỷ Linh Hoa, bây giờ tảng đá thứ hai tỏa ra ánh sáng kỳ lạ ba màu!"
"Mặc lão đệ, khối Xích Thạch lần này bán cho lão phu đi. Lão phu cho ngươi một trăm năm mươi vạn, thế nào?" Bên Thiết Mộc lập tức giành mở miệng trước.
Tô Minh chắp tay hướng Thiết Mộc, sau đó nâng lên tay phải, lại chỉ hướng pháp khí. Nhát cắt này Xích Thạch lại bị cắt một khúc, cùng lúc đó, quang hoàn nhanh chóng di chuyển, từng đợt tro bụi tản ra. Trưởng lão Vu Thần Điện sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, lão không nhìn Xích Thạch mà là Tô Minh!
Lão không tin thế gian có người may mắn như vậy!
"Tảng đá của người không bằng bán cho bộ lạc ta đi. Bộ lạc ta nguyện trả một trăm tám mươi vạn vu tinh!" Lại có người khi quang hoàn chuyển động thì vội kêu giá.
Tô Minh không thèm để ý, khống chế cắt, qua một lúc mắt chợt lóe, tay phải nâng lên vỗ vào Xích Thạch bị tàn phá. Cái vỗ này tảng đá vỡ nát, xuất hiện trong tay Tô Minh rõ ràng là khối đá trong suốt không lớn, Long Diệp Thảo bên trong rõ ràng ngay trước mắt.
"Long Diệp Thảo, đó là Long Diệp Thảo bốn lá!!"
"Trong đó hai lá còn sống, dù cỏ này không đáng giá bằng Quỷ Linh Hoa nhưng cũng là vật hiếm thấy, nghe nói có hiệu quả đặc biệt trừ hết độc trong thiên hạ!"
"La Đào bộ lạc ta nguyện ra hai trăm bảy mươi vạn vu tinh mua Long Diệp Thảo này!"
"Hai trăm bảy mươi vạn đã muốn mua Long Diệp Thảo bốn cánh? Cửu Vu Các ta ra giá ba trăm hai mươi vạn!"
Tim Nam Cung Ngân đập nhanh, loại cảm giác hưng phấn này gã chưa từng cảm nhận khi tiến vào Chúc Cửu Giới, bây giờ nghe những tiếng ra giá thì càng hít thở dồn dập hơn.
Tô Minh sắc mặt như thường, hắn có thứ phẩm chất càng tốt hơn, cúi đầu nhìn Nam Cung Ngân. Hắn ném tảng đá trong suốt hướng Nam Cung Ngân.
"Muốn xử lý tảng đá này thế nào thì Nam Cung huynh cứ quyết định đi."
Nam Cung Ngân ngửa đầu cười to, thân thể nhoáng lên hướng không trung, nhận lấy tảng đá trong suốt, cười híp mắt nhìn bốn phía. Trưởng lão Vu Thần Điện chau mày.