Chương thứ bốn trăm bảy mươi ba: Trầm luân nguồn tunghoanh. Com
Tô Minh thì thào, cúi đầu nhìn tay phải của mình. Bây giờ thân thể hắn hoàn toàn ngưng tụ, nhìn không khác gì có da có thịt. Áo dài đen biến ảo ngoài người hắn, mái tóc đen dài tung bay, hình thành đối lập với bốn phía khói trắng, cũng khiến thân hình hắn như ẩn như hiện trong sương khói.
Những sương trắng đang nhanh chóng chui vào thân thể Tô Minh, bị hắn không ngừng hấp thu,
Tô Minh không thèm để ý khói trắng, mắt hắn tụ tập càng nhiều thần trí, dần sáng ngời, nhìn tay phải của mình, suy tư.
Lát sau, khi ngoài người Tô Minh một lũ khói cuối cùng chui vào người hắn. Trên mảnh đất trống một mình Tô Minh đứng đó, ánh mắt vẫn rơi vào tay phải.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vài ngày sau, tay phải không nhúc nhích của Tô Minh chậm rãi nâng lên, ấn xuống đất, cách không chộp.
"Đây là thần thông gì? Chỉ đơn giản một ấn, một chộp, tại sao ở đây sẽ có uy lực cường đại như vậy. Cái ấn tan vỡ vạn vật, cái chộp hấp thu tinh hoa toàn thân vật tan vỡ." Tô Minh nhắm chặt mắt, lại sau khi lại mở ra hắn nhìn lên bầu trời.
Ký thức của hắn tùy theo hấp thu khói trắng chậm rãi hồi phục. Trừ việc nhớ đến tên mình ra hắn cũng nhớ trong thế giới kỳ lạ hắn đã chết hai lần. Lần đầu tiên là bị người nuốt mà chết, lần thứ hai là lão già áo trắng trên trời ấn chộp toàn thân tan vỡ chết. Nhưng chỉ vẻn vẹn nhớ đến những điều đó, còn việc hắn làm sao xuất hiện trong cõi trời đất kỳ lạ này thì còn chút mơ hồ.
"Không lẽ trong ấn chộp ẩn chứa lực lượng mình không biết rõ?" Tô Minh suy tư, ngồi xếp bằng trên đất trắng, nhìn tay phải của mình, suy tư, tiếp tục chìm đắm trong ấn chộp.
Thời gian trôi qua, khi vùng đất Tô Minh ở bốn phía dần sinh ra từng lũ khói trắng, bất tử hồn lúc trước chết đi lại hồi sinh. Những sương khói mới xuất hiện lập tức nhào hướng Tô Minh, giống như chỗ hắn hóa thành vòng xoáy to lớn hấp thu hết tất cả.
Khói trắng lượn lờ, chớp mắt tan biến trong tay phải của Tô Minh, bị hút vào người hắn. Đôi mắt Tô Minh thần trí càng tỉnh táo, cảm giác cực kỳ dễ chịu khiến hắn nhắm chặt mắt. Loại cảm giác này như là nhanh chóng biến cường, là cảm giác linh hồn cường đại, thoải mái như lột xác, để người thử một lần rồi rất khó không tiếp tục nữa.
Lát sau Tô Minh mở mắt ra, trong mắt lóe tia sáng.
"Nuốt hồn khác tại đây có thể khiến ta chậm rãi nhớ nhiều hơn, có thể khiến ta cảm giác cường đại, có thể khiến ta tại đây không chịu đựng thống khổ chết chóc nữa." Tô Minh thì thào.
Hắn đứng dậy nhìn bầu trời màu xám, hít sâu một hơi, nhấc chân lên lao nhanh tới trước.
Mắt hắn lóe tia sáng lạnh, thân thể như luồng khói đen xé gió lao đi trên mặt đất trắng. Hắn không biết thời gina trôi qua, chỉ biết lòng có một loại khát vọng, khao khát nuốt càng nhiều bất tử hồn.
Mãi đến có một ngày, trước mặt hắn có mấy ngàn bất tử hồn, khi hắn thấy chúng thì bầy bất tử hồn cũng trông thấy hắn.
Từng tiếng gào thê lương vang vọng, bầy bất tử hồn có mấy chục hồn rõ ràng mạnh hơn nhiều dẫn đầu gầm hướng Tô Minh.
Tô Minh đứng đó, mắt chớp lóe. Khoảnh khắc đám bất tử hồn tới gần thì tay phải nâng lên ấn phái trước. Cái ấn này có tầng tầng sóng gợn biến ảo trước người Tô Minh, như là sóng khuếch tán tới trước. Lần lượt truyền ra tiếng nổ, những bất tử hồn đằng trước nhất thân thể run bần bật, có một số trực tiếp tan vỡ.
Tay phải Tô Minh cách không chộp. Phút chốc những bất tử hồn tan vỡ hóa thành từng đợt khói lao hướng Tô Minh. Khói trắng dung nhập khiên Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng gầm dễ chịu, mạnh vọt lên, chiến đấu với những bất tử hồn chưa tan vỡ.
Tô Minh không biết cách gì khác, hắn chỉ biết ấn chộp, nhưng chính là tư thế đơn giản này sau khi hắn thử vô số lần có sự cường đại hắn không hiểu thấu. Giây phút hắn vọt vào bầy bất tử hồn thì truyền ra tiếng ầm ầm.
Nửa tiếng sau, Tô Minh một mình đứng đó, cúi đầu, ngoài người hắn tràn ngập khói trắng đậm đắc, trừ đó ra không còn bóng dáng bất tử hồn.
Thật lâu sau, Tô Minh ngẩng đầu lên, mắt hắn không còn màu xám mà sáng ngời. Hắn liếm môi, nhoáng người lên, bay lên mặt đất, ở giữa không trung lao hướng viễn xứ.
Chân trời có tiếng kèn nức nở vang vọng, trở thành chỉ dẫn, khiến tất cả bất tử hồn nghe thấy đi theo tiếng kêu gọi hướng về chỗ nó.
Tiếng kèn đối với Tô Minh cũng có tác dụng triệu hoán, hấp thu càng nhiều bất tử hồn thì hắn cảm giác tiếng kèn càng rõ ràng và mãnh liệt, tràn ngập dụ dỗ, dường như sứ mệnh của hắn là khiến mình không ngừng cường đại rồi đi hướng kèn kêu.
Hắn không ngừng bay đi, trông thấy dưới đất vài bầy bất tử hồn, hễ hắn gặp được là sẽ ở giữa không trung ấn mặt đất.
Trong cái ấn này, hắn không ngừng đi qua, không ngừng hấp thu và biến cường, từ chỉ có thể khiến bất tử hồn tan vỡ một phần dần mở rộng, biến thành tan vỡ một nửa. Mãi đến khi thời gian trôi qua, Tô Minh không đếm, hắn chỉ thấy thời gian qua cực kỳ lâu, mình đã bay rất rất xa, mặt đất xuất hiện bầy bất tử hồn thường dưới cái ấn của hắn xuất hiện tan vỡ phạm vi lớn.
Thân thể hắn như có da có thịt, mái tóc tung bay, đồ đen khi hắn bay thì phất phới. Tay phải của hắn đang làm động tác ấn chộp, không biết bao nhiêu lần, có thể là vô số!
Hắn cường đại, hắn có thể cảm nhận rõ, loại cường đại này là khi hắn bay qua bầu trời, không cần gào thét đã khiến tất cả bất tử hồn trông thấy hắn đề run rẩy.
Tuy nhiên. Đôi mắt Tô Minh trong năm tháng chậm rãi không sáng sủa nữa mà nhiễm mỏi mệt, từ từ có chết lặng.
Hắn như thế này hơi giống với lão già từng thấy.
Tiếng kèn vẫn tồn tại nhưng dường như không thể bay tới nơi phát ra tiếng. Mãi đến ngày này, Tô Minh đang bay bỗng khựng người, quay đầu nhìn khung trời bên phải. Ở đó, hắn thấy có một cầu vồng đỏ đang cực nhanh lao tới.
Khi Tô Minh nhìn hướng cầu vồng thì nó ngừng cách hắn ngoài mấy trăm mét, hóa thành gã đàn ông tóc đỏ. Gã đàn ông nửa mặc áo giáp, tóc đỏ tung bay, nửa người để trần nhìn Tô Minh.
Đôi mắt gã giống Tô Minh, cũng là ảm đạm toát ra chết lặng.
Tô Minh nhìn gã, gã nhìn Tô Minh, hai người ở không trung nhìn nhau một lát sau, gã đàn ông bỗng gầm lên. Gã sải bước lao hướng Tô Minh, khi sắp đến gần thì nâng lên tay phải vung hướng bầu trời. Trên tay phải gã biến ra thanh trường thương, tay gã nắm chặt.
Trường thương bị gã nắm lấy, khi gã lao lên mạnh vung hướng Tô Minh. Trường thương dấy lên tiếng xé gió sắc bén, tốc độ cực nhanh lao tới hắn.
Tốc độ thế này trong mắt người ngoài nhanh như tia chớp, đâm vào ngực Tô Minh, xuyên thấu qua. Nhưng từ mắt Tô Minh thì giây phút trường thương quăng ra, tất cả cõi thiên địa bỗng biến chậm, chẳng những trường thương chậm mà thân thể hắn cũng chậm.
Tất cả đều chậm. Hắn thấy trường thương từng chút một bay ra, từ từ tới gần. Cánh tay phải của hắn cũng chậm chạp nâng lên, mãi đến khi trường thương rốt cuộc tới trước mặt, nhưng tay phải hắn vừa mới nâng lên, động tác ấn chưa làm ra thì trường thương cực kỳ chậm mũi thương đâm vào ngực hắn. Đau đớn tê dại bị phóng chậm vô số lần phát ra từ ngực Tô Minh.
Trong mắt hắn, mũi thương đâm rách thân thể, xuyên thấu vào, đau đớn khuếch tán, chậm rãi xuyên qua người hắn rơi vào mặt đất sau lưng.
Mãi đến giờ phút này, thế giới trước mắt hắn mới rồi phục bình thường. Nhưng khoảnh khắc hồi phục bình thường, thân thể Tô Minh bỗng tan vỡ phân nửa, trong tan vỡ tay phải hắn nâng lên mạnh ấn hướng gã đàn ông.
Cái ấn này gã đàn ông đánh giật mình, áo giáp nổ tung lộ thân thể, gã run bần bật, người xuất hiện từng khe hở.
Tay phải Tô Minh chộp, thật niều khói trắng ở mức độ nồng đậm không thể hình dung lao hướng hắn.
Gã đàn ông điên cuồng rít gào, nắm đấm tay phải đánh hướng Tô Minh, tốc độ cực kỳ chậm, nhưng theo Tô Minh thấy thì lại nhanh đến cực hạn.
Đây là cuộc chiến gian khổ, tiếng ầm ầm vang vọng trong trời đất. Vài tiếng đồng hồ sau tiếng nổ mới dần tan biến, ngập trời khói trắng, cực kỳ đậm như có thể sánh bằng tất cả khói trắng một đường Tô Minh hấp thu.
Sương khói đậm đang nhanh chóng giảm đi, không ngừng bị người hấp thu. Một tiếng động hộ sau, sương mỏng dần lộ ra bóng người.
Tóc dài màu đen, áo dài đen, khuôn mặt mờ mịt, mắt chết lặng. Tô Minh chậm rãi đi ra, cúi đầu nhìn tay phải của mình, mắt chết lặng giống y đúc lão già hắn từng gặp!
"Bất tử hồn. Ta là bất tử chiến hồn." Tô Minh thì thào.
Hắn không nhớ lại gì cả, dường như dù có hấp thu nhiều hơn thì vẫn chỉ ngừng lại ở biết tên mình.
Duy nhất tăng lên là hắn cường đại, cường đại như nắm giữ trời đất!
Hắn, trầm luân.
Mơ hồ trong thiên địa màu xám như có giọng nói trầm thấp quanh quẩn. Thanh âm rất xa xôi, như ẩn chứa năm tháng, nhưng nếu ngươi nghe kỹ thì chỉ nghe được tiếng kèn nức nở, không nghe ra thanh âm kèn biến thành.
"Nếu ngươi trầm luân thì ta thành công nuốt và sống lại, nếu ngươi thức tỉnh thì ta cam tâm tình nguyện bị đồng tộc nuốt, chúc nó tân sinh!"