Chương thứ năm trăm năm mươi tám: Kiêu ngạo khác nhau!
Tiếng nổ vang vọng trời đất, bây giờ xung quanh Tô Minh còn có gần vạn người Tư Mã Tín, nhưng họ không tiếp tục vọt tới mà từng người thụt lùi, thân hình tự tan biến, hóa thành từng sợi chỉ đỏ cùng những người bị Tô Minh giết chết toát ra sợi chỉ nhanh chóng ngưng tụ cách Tô Minh ngàn mét.
"Không uổng là túc địch khiến ta chờ hai mươi năm. Ngươi có tư cách khiến bản thể thật của ta xuất hiện!" Khi giọng Tư Mã Tín truyền ra thì vô số chỉ đỏ ngưng tụ hình thành bóng người vặn vẹo, lộ ra người mặc áo trắng, trán có ấn ký ba dấu tay, Tư Mã Tín!
Y đứng đó, cùng Tô Minh cách nhau ngàn mét, tu vi hỗn loạn dao động từ trên người lộ ra. Nói là tu vi hỗn loạn bởi vì Tô Minh phát hiện trên người Tư Mã Tín tồn tại vô số tu vi dao động, cực kỳ hỗn tạp nhưng trong đó có ba thứ rõ ràng như mặt trời.
Cái thứ nhất là đại viên mãn Khai Trần!
Cái thứ hai là đỉnh hậu kỳ Man Hồn!
Cái thứ ba khiến Tô Minh con ngươi co rút, một tia... Tu vi cường đại khiến Tô Minh nhìn không thấu!
Sinh mệnh của ta vô tận, tu vi của ta vô biên, thân hình ta không chỗ không ở trong trời đất, vì ta tu luyện là thần thông Man Thần đời thứ hai, là Man Công vô tâm đại pháp! Vô số người tu luyện vì ta, vô số sinh mệnh hiến tế vì ta. Ngươi, dựa vào cái gì so với ta!? "Tư Mã Tín áo trắng lời nói vẫn mềm mại nhưng có kiêu ngạo toát ra từ vẻ mặt.
"Ta còn là người thừa kế Man Thần đời thứ hai, là Man Thần đời thứ bốn Man tộc, ngươi dựa vào cái gì đấu với ta?" Tư Mã Tín thốt lời, y tiến lên một bước, đạp xuống thì cả không gian đều chấn động kịch liệt.
Một dấu chân to lớn ầm ầm hiện ra từ màn trời, hóa thành to lớn mấy ngàn mét, như là từ trên trời một bàn chân tô duỗi ra đạp hướng Tô Minh!
"Tất cả Man tộc dưới truyền thừa của Man Thần đời thứ hai, thần thông của Man Thần đời thứ bốn ta đều phải run rẩy, hãy xem coi ngươi có thể chịu đựng cái đạp thứ mấy trong Man Thần Thất Đạp Đăng Thiên Thuật này!" Tư Mã Tín mềm nhẹ nói, biểu tình kiêu ngạo, một bước đạp xuống, trời đất ầm vang.
Dấu chân to lớn như thực chất xuyên thấu tầng mấy, từ không khí vươn ra, phủ lên Tô Minh mấy ngàn mét, ầm ầm đến. Bên cạnh Tô Minh không khí xuất hiện phạm vi lớn tan vỡ sụp xuống, lực lượng hủy diệt lượn lờ tám phương. Tô Minh mạnh ngẩng đầu, nhìn trên trời dấu chân đạp xuống, mắt chợt lóe, có thể cảm nhận niềm tin mãnh liệt từ chỗ Tư Mã Tín, hiển nhiên đến từ tạo hóa y có được trong Thiên Hàn Động. Tạo hóa này xem ra chính là truyền thừa Man Thần đời thứ hai!
"Man Thần di trạch, đời thứ ba tận, coi như ngươi đạt được truyền thừa đời thứ hai thì rốt cuộc chỉ là truyền thừa mà thôi."
Man Thần đạp thứ nhất hình thành cước ấn đến thì Tô Minh nâng lên tay phải, trong tay chợt lóe ánh sáng âm u, cây gậy bỗng huỹen hóa ra khoảnh khắc bị nắm lấy, cây gậy vô hận to ra bị Tô Minh vung lên ném tới dấu chân kia!
"Truyền thừa có mạnh hơn chỉ là con đường người đi trước, đạt được nhiều hơn chẳng qua gần với đời thứ hai. Thu hoạch của đời thứ hai chỉ có một nửa truyền thừa đời thứ nhất." Tô Minh lạnh nhạt cười, biểu tình không kiêu ngạo như Tư Mã Tín, lời nói toát ra kiêu ngạo càng đậm hơn y lộ ra bên ngoài nhiều!
Tô Minh ngạo là nội tâm, ở chỗ hắn trải qua, hắn sắp đi con đường thuộc về mình, ở chỗ sẽ bị truyền thừa ảnh hưởng mà là trái tim cường giả khống chế truyền thừa!
Tư Mã Tín ngạo là bề ngoài, về vận mệnh của mình, về khao khát đối với truyền thừa đời thứ hai, về y sẽ k okhoóng chế truyền thừa mà bị động, bị truyền thừa chấp nhận!
Hai người ngạo hoàn toàn khác nhau!
Tiếng ầm ầm kinh người quanh quẩn, giọng Tô Minh vang vọng từng chữ rơi vào tai Tư Mã Tín. Cây gậy của Tô Minh va chạm với Man Thần đạp thứ nhất. Trong tiếng nổ, người Tô Minh mạnh hạ xuống, bị lực phản chấn mạnh mẽ làm rút lui vài chục bước, nhưng đôi mắt hắn vẫn kiên cường!
Dấu chân Man Thần đạp thứ nhất giờ trong tiếng nổ vỡ từng tấc, bạo.
"Nói vớ vẩn, Tư Mã Tín nếu có thể đạt được truyền thừa đời thứ hai, đây là vật mệnh ta nên có, chú định ta là Man Thần đời thứ bốn, chú định ta sẽ mang Man tộc nhất thống non sông! Ngươi là chiến tướng Man tộc bình thường, nói bậy truyền thừa, tội đáng chết!" Tư Mã Tín con ngươi co rút, cười nhạt tiến lên bước ra năm bước. Năm bước đạp xuống trời đất lắc lư như đất rung núi chuyển, như trời sụp mây tan. Trên bầu trời năm dấu chân to lớn ầm ầm giáng xuống. Dấu chân một cái so với một cái thêm khổng lồ lao hướng Tô Minh.
Cũng ngay lúc này, Tư Mã Tín lại bước ra một bước, hoàn thành Man Thần Thất Đạp Thuật một bước cuối cùng!
Một bước rơi xuống, lập tức cả bầu trời biến tối đen. Chỉ thấy một dấu chân phủ phân nửa bầu trời ầm ầm giáng xuống, hình ảnh này trông như trên trời rớt xuống đất.
"Dưới Man Thần Thất Đạp Thuật của Man Thần đời thứ bốn Tư Mã Tín ta, xem coi ngươi làm sao ứng chiến!" Giọng Tư Mã Tín ầm ầm vang vọng.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, tay phải cầm gậy lại vung lên. Chớp mắt gậy biến thành dài mấy trăm mét, trông thấy ghê rợn, toàn thân Tô Minh chớp lóe ánh sáng vàng, nâng gậy lên ném năm dấu chân trên trời.
Phút chốc tiếng nổ đì đùng điếc tai, khoảnh khắc gậy và năm dấu chân va chạm, những dấu chân vỡ từng tấc, nhưng gậy cũng bị chấn động bắn ngược. Tuy nhiên khi gậy bị bắn ra thì Tô Minh tựa mũi tên xuyên qua năm dấu chân tan vỡ đi tới màn trời, bên cạnh dấu chân thứ bảy che đậy nửa khung trời như trời sập. Khoảnh khắc tới gần, nắm đấm tay phải của Tô Minh, hắn ngửa đầu gầm lên toàn thân lấp lóe ánh sáng vàng ngưng tụ vào tay phải, khoảnh khắc sau lưng hắn xuất hiện một ảo ảnh to lớn.
Ảo ảnh không phải nguyên thần mà mơ hồ hơi giống Man Thần đời thứ ba!! Ảo ảnh cũng nâng tay lên, nắm đấm như cùng Tô Minh đánh ra hướng đến ấn màn trời!
Tiếng nổ vang hình thành trùng kích đánh vỡ mặt đất, xé rách bầu trời. Dấu chân che hơn nửa bầu trời bị chấn động tan vỡ thành bốn năm mảnh.
Tô Minh thụt lùi, khóe miệng tràn máu nhưng đôi mắt càng kiên cường, ánh sáng lạnh càng băng giá. Tư Mã Tín thì bước thứ bảy đạp xuống khựng lại, mặt tái nhợt phun ra búng máu, thụt lùi hơn mười mét mới ổn định thân thể, nhìn chằm chằm Tô Minh.
Bầu trời xé rách, xuất hiện từng mảng khe hở, có không ít đã vỡ ra, bên ngoài một mảnh tối đen hỗn độn không biết thông hướng nơi nào. Theo màn trời vỡ, tử khí trên người Tô Minh càng đậm thêm, hiển nhiên nơi này đã rất gần với hạo dương không. Đất tan vỡ, giờ nhìn dù đầy mảnh vụn lộ ra lỗ hổng đi thông tầng thứ bảy.
Tiếng nổ ầm ầm quanh quẩn trời đất, hiển nhiên nơi này vì cuộc chiến đỉnh cao giữa Tô Minh và Tư Mã Tín mà không thể chịu đựng, có dấu hiệu sắp hủy diệt. Một khi nơi này hủy diệt thì từ nay về sau Thiên Môn không còn tầng thứ tám, thứ chín nữa!
Mắt Tư Mã Tín chợt lóe, lộ sát khí. Vốn y muốn phá hỏng ý chí Tô Minh nên khiến hắn trải qua mọi thứ, nhưng giờ chẳng những không hủy ý chí của hắn mà còn khiến bên mình bị lung lay, đặc biệt cái câu truyền thừa từ đối phương khiến tinh thần y chấn động.
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ nhiều, Tư Mã Tín lùi vài bước, tay phải nâng lên hư không chộp. Lập tức trong tay y xuất hiện một cây quạt to lớn, quạt trông như do vô số lông chim tổ thành, ánh sáng bốn phía, liếc mắt liền nhìn ra không phải vật bình thường!
"Man Thần bảo phiến, thiên địa nhân tam hoang phương pháp, thiên hoang!" Tư Mã Tín phát ra giọng mềm nhẹ, tay cầm bảo phiến mạnh quạt hướng Tô Minh.
Cái quạt này không trung tàn phá phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc. Chỉ thấy bầu trời tan vỡ từng tấc, nguyên bầu trời biến tối đen, dường như cái quạt này khiến nó tầng tầng cuộn tròn, khiến bầu trời bị dấy lên, mảnh vỡ hỗn loạn lực trời bị cuốn đi lao hướng Tô Minh.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hiện ra trong lòng Tô Minh. Quạt có thể tan vỡ bầu trời, khiến trời vỡ ra thành lực lượng cường đại, làm Tô Minh có cảm giác dù bây giờ toàn thân mình có tám phần Man Cốt cũng khó thể chịu đựng!
Không thể né tránh, không thể tránh đi, chỉ có thể nghênh chiến!
Trừ phi hóa thân Túc Mệnh, nhưng lá bài của Tư Mã Tín còn nhiều chưa lật, nếu giờ hóa thân Túc Mệnh, trong thời gian hạn định không thể giết Tư Mã Tín, vậy thì cuộc chiến này không còn gì để đánh!
Mắt Tô Minh chớp lóe, khi bầu trời ầm ầm vỡ thì hắn nâng lên tay phải mạnh chộp bầu trời đến gần. Cú chộp này lấy Tô Minh làm trung tâm, gió xoáy cuốn động. Gió xoáy mãnh liệt chớp mắt liên tiếp trời đất, hình thành gió lốc khiến người trông mà ghê sợ!
"Khai Dương!"
Khi hai chữ Khai Dương phát ra thì gió lốc ầm ầm cuốn bốn phía, cùng với thuật Thiên Hoang đến gần va chạm.
Từ xa nhìn hình ảnh cực kỳ kinh người, bầu trời đảo vòng bị gió tốc lên, trời và gió va chạm, là bảo phiến và thuật Phong Man va chạm.
"Táng Âm!" Tô Minh ở trong gió lốc đôi tay mạnh duỗi ra, một trên một dưới.
Lập tức ngoài gió lốc lại lần nữa xuất hiện hai luồng gió. Gió lại xuất hiện quanh quẩn, có tràn ngập lạnh lẽo, có cực độ nóng bức vờn quanh giao nhau. Lấy Tô Minh làm trung tâm, phạm vi mấy trăm mét trở thành thế giới gió, dùng cách như vậy đối kháng bầu trời ầm ầm đến gần!